Chương 15: Con mồi mới

Giữa trưa, tại một cửa hàng Starbucks ở gần công ty Khổng Linh làm việc.

Khổng Linh mặc một chiếc váy vải bò bó sát mông làm gợi ra những đường nét gợi cảm, khi ngồi xuống ở chỗ đã hẹn, thời điểm cúi đầu nghịch điện thoại, khe rãnh khó che lấp ở nơi nào đó được phô bày ra hoàn toàn, một cảnh sắc tuyệt đẹp làm loé mắt hàng chục tên đàn ông tới tới lui lui, khiến bọn họ không nhịn được phải quay đầu lại nhìn thêm vài lần, có tên còn ko thèm che dấu ánh mắt thèm thuồng lộ liễu.

Bên người cô không ngừng có mấy tên đàn ông cố tình qua lại, cô lại hồn nhiên giống như không cảm nhận được gì, nhẹ nhàng khuấy đều ly cà phê đen đá trong tay, ngẩng đầu đối diện với Tần Tuyết Sắc đang tỏ vẻ thần bí hề hề hỏi, “Từ Thiên Tinh, cậu còn nhớ rõ không?”

Khổng Linh hết sức chuyên chú vào việc dùng ống hút chọc chọc viên đá trong ly, đại não vận động một lát vẫn nhớ không nổi cái tên này, thuận miệng hỏi một câu, “Ai?”

Tần Tuyết Sắc “Phì” một tiếng, “Không trách được cậu không nhớ rõ, cậu chơi qua không biết bao nhiêu tên đàn ông, mỗi lần nhắc đến cũng chẳng thấy cậu có chút ý đặc biệt gì với người ta, huống chi là một tên người yêu cũ mới chỉ dừng lại ở cái dắt tay nhiều năm về trước.”

Động tác trong tay Khổng Linh dừng lại, nghi hoặc nhìn Tần Tuyết Sắc, nửa ngày mới có chút ấn tượng, “Cậu nói cái tên bạn trai hồi cấp ba đó hả?”

“Nhớ rồi sao? Chính là cậu ta! Hồi còn học cấp ba cậu ta vẫn luôn yêu thầm cậu nhưng không dám nói, bị đám người trong khối đồn ầm lên, nói cậu ta cả đời cũng không theo đuổi được cậu, lúc đó cậu vừa hay đi ngang qua, nghe thấy mấy lời đó thì cảm thấy bọn họ ức hϊếp người quá đáng, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, liền đáp ứng sự theo đuổi của cậu ta.”

Tần Tuyết Sắc nói xong, trên mặt dường như lộ ra chút thổn thức giả dối, “Sau khi tốt nghiệp, cậu ngay lập tức chia tay với cậu ta, tuy rằng trước nay cậu đều chỉ coi cậu ta như một đứa em trai cần được chăm sóc, nhưng đến nhiều năm về sau cậu ta vẫn nhớ mãi không quên được cậu, năm nhất năm hai đại học cũng chưa thấy có dấu hiệu muốn yêu đương, tới tận năm ba khi bị gia đình thúc giục, cộng thêm mấy lời khıêυ khí©h từ đám bạn học cậu ta mới không tình nguyện đi tìm bạn gái mới! Mấy năm nay cậu ta đến chỗ nào cũng đều nói với người ta cậu là người tuyệt vời ra sao, nói cậu xinh đẹp lại thiện lương, khen cậu thành tiên nữ hạ phàm! Trùng hợp là trong số đám bạn đại học kia của cậu ta có mấy người quen biết với tớ, thế là bọn họ hỏi thăm tớ rất nhiều lần, tất cả bọn họ đều hận không thể nhìn thấy gương mặt của cậu một lần đó! Ai da, ngẫm lại năm đó, Linh tỷ của chúng ta vẫn còn là một nữ Bồ Tát thiện tâm từ bi! Hiện tại không biết làm sao lại thay đổi thành bộ dáng sát thủ tra nam này đây?!”

Khổng Linh không rảnh để ngồi nghe Tần Tuyết Sắc nói cái gì mà Bồ Tát, cái gì mà sát thủ, cô giương mắt lên, ánh mắt như có chọn lọc phóng ngay ra trước cửa, thấy cánh cửa của cửa hàng Starbucks bị người nào đó đẩy ra, đi vào là một nam nhân trên mặt mang một bộ kính râm Gentle Monster, tỉ lệ dáng người vô cùng tốt, lấy kinh nghiệm nhìn mặt của cô trong nhiều năm qua ra mà nói, thì chỉ cần liếc mắt một cái cô liền nhìn ra nam nhân đó ít nhất cũng phải cao trên dưới 1mét 88.

Bên dưới phần áo ngắn tay rõ ràng hiện ra một phần cơ bắp lúc ẩn lúc hiện, đây rõ ràng là loại hình cực phẩm mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt. Một đôi chân thẳng tắp, cẳng chân thon dài, hai đùi cân xứng hữu lực, cái mông rắn chắc, hơn nữa bên dưới chiếc kính râm đắt tiền kia còn là một sống mũi thẳng hơn đường quốc lộ, trong lòng Khổng Linh không khỏi tán thưởng ——

Dươиɠ ѵậŧ của vị soái ca này ít nhất cũng tầm mười bảy mười tám centimet.

Hai tròng mắt của cô từng chút từng chút hiện lên quang mang hứng thú bừng bừng, một đường nhìn người ta đi tới trước quầy phục vụ trống trải gọi đơn, ngón tay thon dài từ từ tháo chiếc kính râm xuống, chỉ định một ly đồ uống nói với nhân viên phục vụ.

Động tác tháo chiếc kính râm xuống để nói chuyện với người khác, là một hành động rất có giáo dưỡng và tinh tế, trong lòng cô lại cộng thêm một điểm cộng cho hắn.

Thật ra ngay khi vừa nhìn thấy hắn ta, trong mười phần độ hảo cảm, cô chỉ cho hắn năm phần thôi, nhưng mà trong nháy mắt khi Khổng Linh nhìn thấy rõ ràng các góc cạnh trên khuôn mặt của hắn, độ hảo cảm trong lòng cô liền vùn vụt tăng lên thành một trăm phần.

Dáng người đẹp thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả gương mặt cũng là một tỉ lệ hoàng kim khó kiếm. Khổng Linh có thói quen đánh giá nhan sắc của người khác, cho nên cô rất hiểu biết về phương diện này. Đối với một người bình thường mà nói, thì cho dù ngoại hình có xuất sắc đến đâu, khi bị chụp lén ở một góc độ không thích hợp cũng sẽ lộ ra một vài khuyết điểm rất dễ thấy. Cô cả ngày phải thường xuyên tiếp xúc với rất nhiều nam thanh nữ tú, nên cũng rất hiểu thế nào mới được coi là một gương mặt có ngũ quan tinh xảo sáng sủa.

Tưởng Gia Du và Chiêm Nam đều đẹp, Giải Húc Thần cũng đẹp, tất cả bọn họ đều là soái ca mười phân vẹn mười, với bộ dáng đó khi đi ở trên đường, tỉ lệ mấy đứa con gái quay đầu lại nhìn là 300%, nhưng để mà nói cho công bằng nhất thì, mỗi khi bọn họ bị chụp lén, ít nhiều vẫn sẽ có một chút khuyết điểm khó có thể che dấu được.

Nhưng vị soái ca này thì khác, khuôn mặt nhỏ, mày kiếm mắt sáng, dáng mắt đào hoa, môi hồng răng trắng, ngay cả đến trạng thái làn da cũng mịn màng trắng sáng đến nỗi khiến bọn con gái phải cảm thấy ghen ghét, quả thực tuyệt vời đến mức đủ để phù hợp với những yêu cầu hà khắc nhất của đám đạo diễn mỗi khi tuyển diễn viên điện ảnh.