Chương 1: "Khóa chặt cửa, đóng cửa sổ lại, tôi vẫn còn ở bận việc, cúp trước."

Dư Thù gần đây có chút suy nhược thần kinh, chất lượng giấc ngủ rất không tốt, vì thế trước khi đi ngủ uống nửa viên thuốc ngủ. Cũng không biết có phải sinh ra kháng thể hay không, nửa đêm vẫn bị động tĩnh cách vách đánh thức.

Căn hộ ở đây được bố trí mỗi nhà một thang, hai nhà tuy rằng nối liền nhau, nhưng thực tế không thông nhau, chỉ có thể cách ban công nhìn sang nhà kia. Dư Thù vốn không phải là người thích giao lưu, không có kết giao với người ở nhà kế bên, chỉ biết hộ gia đình là một cô gái õng ẹo, thỉnh thoảng nghe thấy cô gọi điện thoại, giọng nói mềm mại như như chim hoàng anh. Nhưng mà lúc này Dư Thù lại nghe thấy âm thanh khàn giọng trầm thấp, tựa như tiếng gầm nhẹ, giãy dụa, làm cho người nghe rợn tóc gáy.

Cô vội vàng bật đèn đầu giường, ngưng thần lắng nghe, tiếng gầm còn đang tiếp tục, ngay cách một bức tường.

Cô vội vàng bật đèn đầu giường, ngưng thần lắng nghe, tiếng gầm còn đang tiếp tục, ngay cách một bức tường.

Trái tim đập thình thịch, cô từ trên đầu giường sờ điện thoại di động, run rẩy gọi điện thoại cho Kiều Tấn Uyên. Điện thoại vang lên một hồi lâu, đầu dây mới bắt máy, cũng không phải Kiều Tấn Uyên, mà là trợ lý đặc biệt của hắn Trình Uy: "Xin chào, bà Kiều?"

Dư Thù hơi định thần lại, nhỏ giọng nói: "Trợ lý Trình, Tấn Uyên có ở đấy không? Tôi có việc tìm anh ấy."

"Ngài chờ một chút."

Cô nghe tiếng bước chân của Trình Uy ở đầu dây bên kia, cũng không biết anh đang ở đâu, đi ít nhất bốn năm phút, bên kia đột nhiên ồn ào lên, có người đang lớn tiếng tranh luận cái gì đó, Dư Thù nghe được mấy danh từ chuyên nghiệp, biết đó là ở phòng thí nghiệm.

Hai giờ sáng, phòng thí nghiệm vẫn còn rất náo nhiệt, cũng không biết gần đây có hạng mục lớn gì.

Tiếng ồn ào kéo dài trong chốc lát, đầu kia bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Kiều Tấn Uyên: "Dư Thù, tìm tôi có việc?"

Dư Thù đem chuyện thanh âm kì lạ ở nhà bên cạnh kể lại, nói xong lập tức giải thích: "Tôi vốn không muốn quấy rầy anh, nhưng ở nhà một mình có chút sợ, anh có thể trở về không?"

Bên kia có người gọi "Kiều Đổng", Kiều Tấn Uyên nói rất nhanh: "An ninh trong nhà rất tốt, bên cạnh chỉ cần không xảy ra hỏa hoạn, sẽ không ảnh hưởng đến em. Nếu sợ thì khóa chặt cửa, đóng cửa sổ lại, tôi vẫn còn bận việc, cúp máy trước."

"Nhưng tôi..." Dư Thù còn chưa nói xong, bên kia đã cúp máy.

Trong căn phòng trống rỗng, chỉ có đồng hồ treo trên tường phát ra tiếng tích tắc rất nhỏ, âm thanh cách vách vẫn đang tiếp tục, lúc nãy chỉ có tiếng gầm nhẹ hiện đã chuyển thành tiếng kêu đau đớn ngập ngừng. Dư Thù rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra miệng mũi hô hấp, nhưng vẫn sợ.

Cảm giác kia tựa như đang ở trong một thế giới khủng bố, cách đó không xa chính là quái vật không biết tên, mà cô chỉ một thân một mình, không có chỗ dựa, ngay cả người vốn nên thân cận nhất đối với mình cũng làm như không quan tâm.

Cô buộc mình phải nhắm mắt lại và tập trung đếm cừu. Đếm đến hơn ba trăm, cách vách đột nhiên truyền ra một tiếng kêu kịch liệt thảm thiết. Nếu như nói lúc trước âm thanh còn cách một bức màn che, mông lung mơ hồ, như vậy một tiếng này giống như là ở bên tai, quá chân thật. Dư Thù cắn răng, xốc chăn lên, rón rén xuống giường, đi ra ban công.

Trong trường hợp có chuyện gì xảy ra với phòng bên cạnh, cô ấy có thể giúp được một chút.

Từ ban công có thể thấy, nhà cách vách cũng không bật đèn, nhưng tối nay có ánh trăng, nương theo ánh trăng, cô phát hiện cửa phòng khách đối diện với ban công, có hai bóng người. Một người trong số họ ngồi trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn ra là cô gái chủ nhà bên cạnh, trong khi người kia quay lưng lại với cô, từ kiểu tóc và vóc dáng phán đoán ra là một người đàn ông. Lúc này người đàn ông đang khom lưng bóp cổ cô gái, người sau có thể đang hít thở không thông ở bên cạnh, phát ra tiếng gầm nhẹ khó khăn chống cự.

Dư Thù bị tình hình trước mắt làm cho ngây ngốc tại chỗ.

Cô gái giãy dụa bỗng nhiên nhìn thấy cô, bản năng được sống làm cho cô bộc phát ra tiềm lực to lớn, một phát đẩy người đàn ông ra, lảo đảo chạy hai bước về phía Dư Thù, la to: "Cứu mạng! "

Người đàn ông nhanh chóng đuổi theo, lần nữa chế trụ được cô gái, và nhìn về phía Dư Thù, hung hăng nói: "Đừng xen vào việc của người khác."

Hắn đeo khẩu trang rất lớn, chỉ có hai con mắt lộ ra bên ngoài, cố ý thay đổi giọng nói, chiều cao nhìn được hơn 190cm, một đôi tay to như quạt bồ.

Mặc dù ban công hai bên đều được trang bị lưới chống trộm đặc thù, người nọ trừ phi có chức năng đặc thù gì, nếu không tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn nhảy qua bên kia, nhưng Dư Thù vẫn cực kỳ sợ hãi. Lý trí mách bảo cô nhanh chóng chạy trốn —— cô không nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông, có lẽ đối phương sẽ không gϊếŧ người diệt khẩu, nhưng thoáng nhìn thấy cô gái bị bóp cổ đến thoi thóp, lương tâm lại không cho phép cô chạy trốn.

Dư Thù bình tĩnh lại, run giọng nói: "Anh... Anh buông cô ấy ra, nếu không tôi sẽ... Tôi sẽ gọi cảnh sát. "

Nói xong cô mới nhớ tới trong tay mình còn cầm điện thoại di động, vội vàng mở khóa màn hình, gọi 110, hơn nữa còn mở loa ngoài. Người đàn ông nghe thấy giọng nói của đầu dây bên kia, mắng một câu thô tục, bỏ lại cô gái và bỏ chạy.

Dư Thù lắp bắp đem chuyện mình nhìn thấy kể lại một lần, cảnh sát viên 110 nói sẽ lập tức phái người của đồn cảnh sát gần đó tới, dặn dò cô phải tự bảo vệ mình. Dư Thù cúp điện thoại, lần nữa nhìn về phía đối diện, chỉ thấy cô gái nằm thẳng tắp trên mặt đất, không nhúc nhích, cũng không biết đã chết hay chưa. Đầu cô trống rỗng một lát, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng gọi 120.

Cảnh sát và bác sĩ tạm thời chưa tới hiện trường lặp tức được, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống ban công, trong không khí thoảng thoảng mùi máu tanh. Các hộ gia đình ở tầng trên và tầng dưới hẳn là đều không có nhà, hiện trường chỉ có cô và một cô gái sinh tử không rõ. Cả người Dư Thù đều phát run, cô bám vào lưới chống trộm, dùng giọng khàn khàn kêu lên: "Này, cô ơi – cô ơi ——"

Cô gái không phản ứng.

Cô cực kỳ sợ hãi, theo bản năng lại gọi điện thoại cho Kiều Tấn Uyên. Lần này đối phương rất nhanh liền kết nối thông, cô cố gắng kiềm chế tâm tình, nhẹ giọng kêu lên: "Tấn Uyên. "

Bên kia vẫn là Trình Uy: "Kiều phu nhân, Kiều đổng còn đang ở phòng thí nghiệm, có cần tôi gọi anh ấy nghe điện thoại không? "

Dư Thù "Ừ" một tiếng.

Một lát sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Kiều Tấn Uyên: "Có chuyện gì vậy? "

Dư Thù tận lực làm cho giọng nói của mình vững vàng: "Tấn Uyên, người ở phòng bên cạnh xảy ra chút chuyện, tôi rất sợ hãi, anh có thể trở về không? "

Kiều Tấn Uyên không hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ nói: "Có nguy hiểm đến tính mạng của em không? "

Dư Thù sợ hắn lo lắng, vội vàng nói: "Vậy cũng không có, bất quá ——"

Kiều Tấn Uyên ngắt lời cô: "Không có là được rồi, bớt xen vào việc của người khác, mau đi ngủ đi. Tôi rất bận rộn, không có thì đừng quấy rầy."

Sau đó liền cúp điện thoại.

Dư Thù nhìn màn hình dần dần đen xuống, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Cũng may cảnh sát đến rất nhanh, thấy tâm tình cô không ổn định, phái hai nữ cảnh sát đến trấn an. Chờ ghi lời khai xong, đã sắp sáng rồi. Cô cẩn thận hỏi cô gái đối diện thế nào, nữ cảnh sát vỗ vai cô: "Lúc bác sĩ có mặt cô ấy vẫn còn có dấu hiệu của sự sống, đã đưa đi cấp cứu. "

Sắc mặt Dư Thù hơi khá một chút. Đưa cảnh sát đi, cô nằm xuống giường một lần nữa. Đêm nay vừa bị kinh hách vừa sợ hãi, vô luận là tinh thần hay là thân thể đều vô cùng mệt mỏi. Lại nghĩ đến bên này an ninh nghiêm ngặt như vậy, vẫn còn có người vào nhà gϊếŧ người, lại càng không có cảm giác an toàn.

Nằm trong chốc lát, lại nhịn không được cầm lấy điện thoại di động, nhìn chằm chằm nhật ký cuộc gọi trên màn hình, cuối cùng vẫn buông điện thoại, không gọi đi.

Sau đó cũng không biết khi nào ngủ thϊếp đi, mơ mơ màng màng nghe thấy điện thoại di động vang lên, cô sờ một hồi lâu mới sờ tới được điện thoại di động. Vừa chấp nhận cuộc gọi, đầu kia lập tức truyền đến một giọng nam cao vυ"t, làm đầu óc Dư Thù ong ong, vội vàng cầm điện thoại ra xa một chút, đồng thời nhìn tên người gọi điện thoại, là Kiều Húc.

"Anh nhỏ giọng một chút, tôi đau đầu." Cô cũng không để ý Kiều Húc đang nói cái gì, ngăn lại trước rồi nói sau.

"Thanh âm của em sao lại khàn như vậy?" Kiều Húc kinh hãi.

Cô là một diễn viên l*иg tiếng, bình thường chú ý nhất đến việc bảo dưỡng giọng nói, cũng khó trách Kiều Húc kinh ngạc.

"Bị thiếu ngủ, không có việc gì." Dư Thù hỏi ngược lại, "Hơn nửa đêm, anh không ngủ, gọi điện thoại tới làm gì?”

Kiều Húc ở nước Mỹ, lúc này là hai giờ chiều giờ Bắc Kinh, ở Mỹ chính là đêm khuya.

Kiều Húc nhẹ giọng, cẩn thận, giống như sợ dọa cô: "Tôi nghe Cao Sir nói tối hôm qua nhà bên cạnh xảy ra án mạng, em không sao chứ?”

Cách xa như vậy, cho dù có việc cũng không giúp được gì, Dư Thù không muốn để anh lo lắng, hời hợt nói: "Không có việc gì, chủ yếu là sợ hãi, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi. Vừa vặn tôi vừa mới kết thúc một chương trình phát thanh, có một tuần nghỉ, có thể nghỉ ngơi thật tốt."

Kiều Húc vẫn lo lắng: "Mau chuyển nhà đi, nơi đó không thể ở được nữa. "

"Ừm."

Lúc này anh mới hỏi Kiều Tấn Uyên: "Chú nhỏ đâu? Sao tôi không nghe thấy giọng nói của chú ấy? "

Dư Thù trầm mặc.

Kiều Húc thoáng cái liền đoán được: "Chú ấy không về nhà à? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, còn lo cho công việc? Sao em không gọi điện mắng chú ấy? "

Dư Thù cười khổ nghĩ, cô nào có cơ hội mắng anh ấy đây? Miệng lại nói: "Phòng thí nghiệm của anh ấy gần đây có một dự án lớn, tất cả mọi người ngày đêm tăng ca. Tôi không sao, vì vậy cũng không nên trì hoãn công việc của anh ấy. "

Kiều Húc hỏi: "Dự án lớn nào? "

Dư Thù không trả lời được.

Kiều Húc vô tình vạch trần cô: "Em cũng không biết có phải hay không? Tôi nói cô, thím nhỏ a, hai người là vợ chồng, nhưng trong nhà xảy ra chuyện chú ấy lại không trở về bên cạnh em, chú ấy đang bận cái gì em cũng không biết, cứ tiếp tục như vậy làm sao được đây? "

Dư Thù nói: "Tôi biết. "

Nhưng nếu anh ấy không quay lại, cô có thể làm gì?

Hai người tương đối trầm mặc, cuối cùng Kiều Húc nói: "Tôi gọi điện thoại cho chú ấy."

Dư Thù trong lòng dâng lên một tia hy vọng: "Được."

Kiều Húc lại dặn dò một hồi lâu, rồi mới cúp điện thoại.

Dư Thù ngủ hơn nửa ngày, lúc này đã không còn buồn ngủ, đấu tranh tư tưởng đứng dậy xuống giường rửa mặt.

Thời điểm này cách bữa ăn gần nhất cũng đã lâu, cô có chút đói bụng, lục lọi tủ lạnh, chuẩn bị tùy tiện xào hai đĩa rau xanh, nấu chút cháo ăn. Trong khi nấu, cô đặt điện thoại di động của mình trên ghế sofa gần nhà bếp, vì vậy nếu có một cuộc gọi điện thoại đến, cô có thể nghe thấy nó đầu tiên.

Chuyện tối hôm qua ngay cả Kiều Húc ở Mỹ cũng có thể nghe đến, Kiều Tấn Uyên không có lý do gì không biết. Cho dù lúc trước không biết, Kiều Húc gọi điện thoại cho anh xong, chắc chắn đã biết. Bất kể bận rộn công việc như thế nào, vợ bị hoảng sợ như vậy, ít nhất sẽ gọi điện thoại để hỏi thăm.

Nhưng cho đến tối, cô vẫn không nhận được cuộc gọi từ Kiều Tấn Uyên.