Chương 27: Dạy tôi cách theo đuổi vợ.

Kiều Tấn Uyên vốn rất phiền não, lại bị anh ta "đe dọa" như vậy, nhất thời có chút tự bạo, cầm lấy trà lúa mạch trước mặt uống một hơi cạn sạch, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: "Mang bia lên. "

Lục Thiên Thanh ước chừng cảm thấy anh nên uống một chút để tỉnh táo, bởi vậy cũng không ngăn cản.

Hai người đàn ông cùng vài đĩa thịt nướng, uống hết chục chai bia. Lục Thiên Thanh tửu lượng lớn, ngược lại không có ảnh hưởng gì. Mà Kiều Tấn Uyên bình thường chỉ khi đi xã giao mới uống một chút, lúc này rượu vào càng thêm sầu, nửa say nửa tỉnh. Lục Thiên Thanh gọi người lái xe, khiêng anh đến nhà mình.

Tửu lượng Kiều Tấn Uyên ngược lại rất tốt, tuy rằng say đến mơ mơ màng màng, nhưng không ồn ào cũng không nháo, chỉ là lúc Lục Thiên Thanh ném anh vào phòng khách, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nói: "Nói cho tôi biết năm đó cậu theo đuổi An Tình thế nào. "

Ánh mắt Lục Thiên Thanh trầm xuống, bất quá rất nhanh khôi phục lại bình thường, cười mắng: "Dựa vào EQ của lão tử theo đuổi, như thế nào, muốn lén học nghề sao? "

Kiều Tấn Uyên túm lấy vạt áo anh: "Dạy tôi một chút. "

Lục Thiên Thanh cúi đầu nhìn anh. Kiều Tấn Uyên nằm nghiêng trên giường, ngũ quan cứng rắn bị mùi rượu làm choáng váng, lại lộ ra vài phần yếu ớt. Lục Thiên Thanh thở dài, hỏi anh: "Cậu có yêu Dư Thù không? "

Kiều Tấn Uyên lần thứ hai trong ngày được hỏi câu này, cảm thấy vô lý: "Tất nhiên tôi yêu cô ấy. "

"Nhưng tôi nhìn không ra." Lục Thiên Thanh đưa tay đẩy anh vào trong, ngồi xuống bên giường, nói, "Tình yêu sẽ làm cho người ta thống khổ, nhưng cậu không có, cho dù đến tình trạng này, cậu cũng chỉ phiền não, cách trình độ thống khổ còn xa. "

Kiều Tấn Uyên há miệng đang muốn nói chuyện, Lục Thiên Thanh lại cho anh một kích trí mạng: "Nhưng từ thái độ của Dư Thù mà xem, cô ấy đã không còn yêu cậu nữa. "

Kiều Tấn Uyên thật sự muốn chôn sống người miệng chó không mọc được ngà voi này.

Lục Thiên Thanh phân tích cho anh: "Cậu cùng Dư Thù quen nhau mười năm, cô ấy cũng không phải là ngày đầu tiên biết cậu là người cuồng công việc, cho dù năm tháng dài đằng đẵng, dần dần mất đi kỳ vọng với cậu, nhưng tâm thành tro tàn cũng cần có quá trình thiêu thành tro bụi phải không? Tôi nghĩ, có lẽ đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết. "

Kiều Tấn Uyên giật mình, lập tức tỉnh rượu không ít, anh ngồi dậy hỏi: "Chuyện gì? "

Lục Thiên Thanh tức giận: "Cậu là chồng cũng không biết, tôi là người ngoài làm sao biết được! "

Kiều Tấn Uyên: "Tôi muốn cậu giúp tôi phân tích! "

"Nếu đơn thuần bởi vì tình cảm, đơn giản là hai loại tình huống, hoặc là cô ấy yêu người khác, hoặc là cô ấy cho rằng cậu yêu người khác." Lục Thiên Thanh không biết nhớ tới cái gì, tâm tình mình cũng không tốt lắm, đứng lên, "Cậu trước tiên suy nghĩ thật kỹ cậu đối với Dư Thù đến tột cùng là tình cảm gì đi. "

Kiều Tấn Uyên quật cường nói: "Bất kể là tình cảm gì, dù sao tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô ấy. "

Lục Thiên Thanh đi được vài bước, lại quay đầu lại: "Có đôi khi, không phải cậu muốn là được. "

Kiều Tấn Uyên ngẩn ra, chỉ cảm thấy lời này của anh ta giống như đang nói với anh, lại giống như đang nói với chính mình.

Lục Thiên Thanh đi thẳng ra cửa.

.

Mùa đầu tiên của 《 gột rửa 》 nhanh chóng đóng máy, ngoài việc cập nhật hàng tuần, đoàn làm phim còn sắp xếp không ít tiểu kịch trường và Free Talk, Dạ Hoa Thiên Thụ cùng Dư Thù là nam nữ chính, thêm cảnh tạp kĩ khá nhiều. Hôm nay hai người lại là người cuối cùng từ phòng thu âm đi ra, Dạ Hoa Thiên Thụ thấy sắc mặt Dư Thù không tốt, nói: "Nếu cô không thoải mái thì nói với tôi, công việc dù thế nào cũng không quan trọng bằng sức khỏe. "

Dư Thù cười cười: "Cảm ơn Dạ lão sư quan tâm, tôi không sao. "

Dạ Hoa Thiên Thụ nhìn chằm chằm cô, có ý ám chỉ nói: "Đừng cậy mạnh. Không phải trước đây cô đã nói muốn nghỉ phép sao? Nếu thực sự không thể bỏ được công việc, cô có thể ghi âm ở nhà rồi gửi cho tôi. "

Dư Thù mím môi, cuối cùng vẫn nói thật: "Dạ lão sư, đứa bé đã không còn. "

Dạ Hoa Thiên Thụ lắp bắp kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì? "

Dư Thù không muốn nói nhiều, chỉ nói: "Đứa bé không khỏe mạnh lắm, bác sĩ đề nghị bỏ đi. "

Mặc dù hầu hết trẻ em đều là bình an ra đời, nhưng tình huống này không phải hiếm, Dạ Hoa Thiên Thụ săn sóc không hỏi thêm: "Vậy cô có muốn nghỉ ngơi một thời gian không?" Lại bổ sung, "Chung quy vẫn là tổn hại sức khỏe. "

Dư Thù lắc đầu: "Không cần. Tôi còn đang cố gắng bận rộn để dời sự chú ý, bây giờ tôi không thích hợp ngồi ngốc một mình trong thời gian dài. "

Lời này từ miệng một người phụ nữ có chồng nói ra, quả thực có chút kỳ quái, nhưng Dạ Hoa Thiên Thụ là người biết điều và lễ phép, sẽ không chủ động hỏi thăm chuyện riêng của người khác, chỉ nói: "Nếu tôi có thể giúp được, tùy thời nói cho tôi biết. "

Hai người tuy rằng chỉ là quan hệ đồng nghiệp, nhưng lúc trước Dư Thù trên đường gặp phải lưu manh, Dạ Hoa Thiên Thụ kịp thời cứu giúp, sau đó ở phòng làm việc ngất xỉu, lại là anh đưa cô đến bệnh viện, trở thành một trong số ít người biết cô mang thai. Trên thế giới này, người chia sẻ bí mật sẽ thân hơn với người khác một chút, bởi vậy Dư Thù cũng không cảm thấy Dạ Hoa Thiên Thụ đối với cô quan tâm vượt quá giới hạn.

Cô gật đầu: "Tôi sẽ, cảm ơn Dạ lão sư."

Hai người thu thập đồ đạc, cùng nhau đi ra ngoài.

Lúc này đã sớm qua giờ tan tầm, Dương Thành trời tối sớm, bên ngoài đèn đường đã lên. Bọn họ rời khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến bãi đậu xe, một bên thảo luận một ít cốt truyện.

Chưa đi bao xa, phía sau bỗng nhiên có người kêu: "Dư Thù —— "

Hai người đồng thời dừng bước, quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông cầm một bó hoa lớn đứng trong màn đêm. Nơi này cách đèn đường hơi xa, ánh sáng lờ mờ, nhưng hai người đều nhận ra anh, chính là Kiều Tấn Uyên.

Kiều Tấn Uyên sải bước tiến lên, đưa hoa hồng đỏ trong tay đến trước người Dư Thù: "Tôi đến đón em. "

Anh so với Dư Thù cao hơn rất nhiều, vừa tới gần, một mảng lớn bóng tối rơi trên người Dư Thù, làm cho toàn bộ người cô lâm vào bóng tối. Hương thơm của hoa hồng theo gió đêm bay vào chóp mũi, Dư Thù cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy những bông hồng kia kiều diễm ướŧ áŧ, đoán chừng là từ cơ sở hoa tươi nào trực tiếp vận chuyển tới, nếu không không có khả năng tươi mới như vậy.

Kiều Tấn Uyên rất ít khi tặng hoa cho cô, đương nhiên cũng không phải không có, nhưng hoặc là trực tiếp mua về nhà, hoặc là để cho cửa hàng hoa đưa qua, bây giờ tự mình đến, trước mặt người ngoài tặng, vẫn là lần đầu tiên.

Nếu là trước kia, Kiều Tấn Uyên chịu đối với cô như vậy, Dư Thù đã sớm vui mừng, hớn hở. Nhưng lúc này, cô cẩn thận thưởng thức, nội tâm cơ hồ không hề gợn sóng.

Một tuần trước, cô đã trải qua những đau đớn nhất mà cha mẹ cô đã gặp phải. Khi đó cô nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, khát vọng anh có thể ở bên cạnh, cùng cô đối mặt với nỗi đau mất con, nhưng anh không đến, anh thậm chí căn bản không biết bọn họ từng có một đứa con. Tình cảm cô dành cho anh đã chấm dứt vào thời điểm đó, cho dù anh có làm gì nữa, cô đều thờ ơ.

Cô liếc mắt nhìn bốn phía, Dạ Hoa Thiên Thụ đại khái là không muốn làm bóng đèn, đã lặng lẽ rời đi, hiện chỉ còn lại hai người bọn họ. Cô nhét bó hoa trở lại cho Kiều Tấn Uyên, nói: "Cảm ơn anh, nhưng tôi không thể nhận."

Kiều Tấn Uyên cả ngày đều suy nghĩ lời của Lục Thiên Thanh, anh cảm thấy mình là yêu Dư Thù, nếu không làm sao có thể vì vậy phiền não đây? Những người anh không thèm để ý, căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn. Nếu đã yêu Dư Thù, đương nhiên muốn mang cô trở về, tặng hoa chính là bước đầu tiên —— năm đó khi Kiều Húc theo đuổi Dư Thù, chính là tặng hoa trước.

Anh không nghĩ tới Dư Thù lại cự tuyệt.

Dư Thù nhét hoa hồng cho anh, liền rụt tay về. Hai người đứng mặt đối mặt, Kiều Tấn Uyên lại bực bội, hỏi: "Tại sao không thể? "

Dư Thù thẳng thắn trả lời anh: "Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, không thích hợp với chúng ta."

Trong lòng Kiều Tấn Uyên nổi giận, lại sợ không khống chế được cảm xúc, sẽ làm cho sự tình trở nên tồi tệ hơn, đành phải lướt qua chuyện này, hỏi: "Cùng nhau ăn cơm được không? "

Dư Thù cự tuyệt nói: "Không được, tôi còn có việc phải làm, tùy tiện ăn một chút là được. Tôi đi trước, tạm biệt. "

Nói xong cô cũng không ngừng lại, đi thẳng đến bãi đậu xe. Cô biết Kiều Tấn Uyên sẽ không đuổi theo, tặng hoa trước mặt người ngoài đã là cực hạn của anh, lòng tự trọng của anh không cho phép anh có hành động nào thêm nữa.

Yêu một người sẽ buông lòng tự trọng xuống, nhưng anh không yêu cô.

Trên đường lái xe về nhà, Kiều Húc gửi wechat, cô thừa dịp chờ đèn đỏ, cầm điện thoại di động nhìn. Kiều Húc gửi cho cô vài bức ảnh, là đồng hồ tình nhân của một thương hiệu xa xỉ, còn kèm theo giọng nói.

Cô bấm vào phát ghi âm, giọng nói đắc ý của Kiều Húc truyền ra: "Tôi nhận lời làm người đại diện của thương hiệu này, dùng hữu tình mua cho cậu và chú út một đôi đồng hồ tình nhân, đẹp mắt chứ? "

Dư Thù ném điện thoại di động trở lại bàn điều khiển, chuyên tâm lái xe.

Chờ đến khi về đến nhà, Kiều Húc lại nhắn tới: "Này, sao không nói lời nào? Cậu đang chuẩn bị khen ngợi tôi vừa ưu tú vừa chu đáo sao? "

Dư Thù vào phòng bếp lấy chút đồ ăn, lúc này mới trả lời anh, không dùng giọng nói, là gõ chữ: Kiều Húc, tôi và Tấn Uyên đang chuẩn bị ly hôn.

Kiều Húc gửi một đống dấu chấm hỏi tới.

Dư Thù biết nếu mình không nói rõ ràng, anh nhất định sẽ gọi điện thoại tới hỏi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói cho anh biết.

Cô cân nhắc từ ngữ, gửi wechat qua: Là tôi đề nghị. Cậu cũng biết, giữa tôi và anh ấy có rất nhiều vấn đề, vẫn không thể giải quyết được. Cuối cùng số lượng nhiều dẫn đến biến chất, tôi thật sự sống cùng anh ấy không được nữa. Cậu không cần khuyên, cũng không cần cố gắng giúp chúng tôi hòa hảo, nếu không tôi ngay cả cậu cũng không để ý tới.

Kiều Húc muốn nói, cô nhớ rõ lúc trước cô dũng cảm yêu chú ấy như thế nào, không cho bất kỳ ai khác cơ hội, bao gồm cả tôi không? Cậu muốn nói, đã cùng nhau sống qua mười năm, sao đột nhiên lại không thể sống nổi? Cậu ấy còn muốn nói trước khi cô đề nghị ly hôn, tại sao không tìm tôi thương lượng một chút, chúng ta không phải là người một nhà sao?

Thiên ngôn vạn ngữ, đều bị câu nói cuối cùng của cô chặn lại.

#Tác giả có lời:

Lục Thiên Thanh: Nhìn ra được, cô ấy đã không còn yêu cậu nữa.

Tần Ngữ: Tôi sớm đã nghĩ tới hai người nên ly hôn.

Kiều Húc: Không dám khuyên.

Kiều Tấn Uyên - con tốt. (bàn cờ vua, cờ tướng - mang nghĩa là binh lính, không có quyền phản kháng, cũng không thể lui lại)

Thứ sáu 11 giờ tối mới đi làm về, thứ bảy tám giờ sáng lại phải ra ngoài làm việc, thật sự quá mệt mỏi, chương này không kiểm tra kỹ, không biết có thể có lỗi hay sai chính tả hay không, nếu các thiên sứ nhỏ nhìn thấy, phiền toái nói cho tôi biết, vạn phần cảm tạ.