Chương 3: "Sao mặt em đỏ lên vậy?"

Chờ anh nói chuyện điện thoại xong, Dư Thù đã gọi xong đồ ăn. Anh liếc mắt một cái, tất cả đều dựa theo khẩu vị của anh. Kiều Tấn Uyên đóng thực đơn lại rồi đưa cho nhân viên phục vụ: "Thêm món súp lơ xào ngỗng và măng ngâm."

Hai món ăn này Dư Thù đều rất thích, chỉ là đã gọi món không ít, sợ ăn không hết lãng phí, nên không chọn nữa.

Thấy Kiều Tấn Uyên còn nhớ rõ sở thích của mình, Dư Thù cúi đầu, nở nụ cười ngọt ngào.

Bữa cơm này ăn coi như ấm áp, chỉ là giữa chừng Kiều Tấn Uyên lại nhận hai cuộc điện thoại, Dư Thù có chút khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: "Có phải làm chậm trễ công việc của anh không?"

Kiều Tấn Uyên ném điện thoại lên bàn, trả lời cô: "Không có."

Dư Thù lặng lẽ liếc anh một cái, mày đẹp hơi nhíu lại, tựa hồ gặp phải chuyện gì đó khó khăn, thần sắc cũng có chút mệt mỏi. Dư Thù nhìn thấy đau lòng, vốn muốn hỏi anh buổi tối có về nhà hay không cũng nói không nên lời, chỗ ở mới cách công ty của anh xa hơn, qua lại một chuyến sẽ lãng phí không ít thời gian.

Cơm nước xong, Kiều Tấn Uyên đi thanh toán, Dư Thù chủ động nói: "Tôi tự đi taxi về."

Kiều Tấn Uyên nói buổi chiều gọi người đến giúp cô chuyển nhà, nhưng nhà bên kia từ lúc bắt đầu đều là do cô tự mình bày trí, ba năm sống ở đó, trong nhà lại mua thêm không ít đồ đạc, đột nhiên muốn chuyển đi, nên trong lòng không thoải mái lắm, cô phải tranh thủ thời gian mới được.

Kiều Tấn Uyên lại nói: "Tôi cùng em đi thu dọn đồ đạc."

Dư Thù kinh ngạc nhìn anh, không biết vì sao anh đột nhiên thay đổi chủ ý. Kiều Tấn Uyên lười nói nhiều, chỉ nói: "Đi thôi."

Nói là cùng nhau dọn dẹp, nhưng đến nơi, Kiều Tấn Uyên lại bắt đầu nghe điện thoại. Bất quá bình thường anh đều ở công ty, đồ đạc trong nhà ngược lại ít, cũng không cần anh động tay vào. Dư Thù một mình đi vào phòng ngủ, thu dọn quần áo của anh trước. Kết quả từng bộ quần áo bày lên giường, cô mới bỗng nhiên phát giác, những bộ quần áo này Kiều Tấn Uyên đã rất lâu không mặc.

Công ty của anh hiện tại là doanh nghiệp hàng đầu, nằm trong top số một số hai trong ngành, tự nhiên không tránh khỏi nhiều xã giao thương mại, ban đầu cô còn có thể giúp anh lo liệu quần áo, sau đó những chuyện này đều do trợ lý Trình Uy của anh làm —— cô xuất thân từ dòng dõi thư hương, rất ít tiếp xúc với chuyện trên thương trường, ngược lại Trình Uy xử lý rất thuận tay.

Cô ngồi bên giường, nhìn vào đồ đạc trên giường với sự thất vọng.

Đại khái là thời gian cô ở trong phòng ngủ quá dài, Kiều Tấn Uyên đi vào, thấy cô ngồi im lặng, nhíu mày nói: "Thế nào?"

Dư Thù vội vàng thu lại ưu tư, nhanh chóng tìm một cái cớ: "Đồ đạc hơi nhiều, nhưng cũng sắp xong rồi, anh đợi ở phòng khách đi."

Kiều Tấn Uyên liếc mắt nhìn quần áo đầy giường, nói: "Đồ đạc của tôi không cần, thu dọn của em là được. "

"A, được."

Kiều Tấn Uyên cầm điện thoại di động, lại đi vào phòng khách. Dư Thù từ trên giường ngồi dậy, đem quần áo của anh từng cái một treo về lại, sau đó bắt đầu thu thập của mình. Chờ thu dọn xong, cô kéo ngăn kéo ra, bên trong là cà vạt, kẹp cổ, khuy áo, trâm cài mà cô mua cho Kiều Tấn Uyên. Mấy thứ này Kiều Tấn Uyên cơ bản một lần cũng chưa dùng qua, sau khi nhận được liền tiện tay đặt vào ngăn kéo.

Ở đây có ba năm ký ức và kỳ vọng của cô, cô có một chút luyến tiếc.

Nhìn một lúc, cô cắn răng đóng ngăn kéo lại, đứng dậy thu dọn những thứ khác. Bất quá trước khi ra khỏi cửa, lại lui về, đem toàn bộ đồ đạc trong ngăn kéo bỏ vào trong một cái túi trong suốt, lại thu thập mấy bộ đồ ngủ của Kiều Tấn Uyên.

Chờ cô xách đồ ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Kiều Tấn Uyên đang ngửa mặt ngồi trên sofa phòng khách, hai mắt khép hờ. Cô đặt đồ xuống, rón rén đi qua, thấy anh đã ngủ thϊếp đi. Trong tay anh còn cầm điện thoại di động, mơ hồ có thể nhìn thấy vết chai mỏng trên đầu ngón tay, bàn tay kia không tính là đặc biệt đẹp mắt, nhưng làm cho người ta cảm thấy thật mạnh mẽ.

Lúc trước, chính là đôi tay này, đem cô từ trong đầm lầy kéo ra ngoài.

Ngay khi cô đánh giá Kiều Tấn Uyên, người bỗng nhiên tỉnh lại, mắt còn lim dim, hỏi: "Thu thập xong chưa?"

Dư Thù gật gật đầu: "Quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều xong rồi, nhưng mà những thứ riêng tư trong nhà —— "

Kiều Tấn Uyên nói: "Nhà bên kia có đầy đủ, nếu như em đặc biệt thích thứ gì, cũng có thể mang theo qua."

Dư Thù nhìn bốn phía, mỗi một món đồ ở đây đều do cô tự tay lựa chọn, đều muốn mang đi. Nhưng cô biết mình không thể, như vậy quá phí công, Kiều Tấn Uyên cũng không có thời gian lưu tâm đến những thứ này.

Cô hỏi, "Ngôi nhà ở đây sẽ được bán?"

Kiều Tấn Uyên nói: "Không."

Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh nói: "Phiền toái, không có thời gian bán."

Dư Thù: ". . ."

Kiều Tấn Uyên nhìn về phía mấy cái vali trước cửa phòng ngủ: "Thu dọn xong thì đi thôi."

Dư Thù trong lòng có chút buồn phiền, nhưng Kiều Tấn Uyên hoàn toàn không chú ý tới cảm xúc của cô, đi qua một tay nhấc một cái vali, nói: "Em đứng chờ một chút."

Anh xách hai cái vali xuống lầu, bỏ vào trong xe, lại trở về xách cái khác, nói với Dư Thù: "Đi thôi."

Trên đường đến nhà mới, Dư Thù vẫn không nói gì, chỉ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Đã nói cùng nhau chuyển qua, kết quả anh không mang theo thứ gì, vậy sao nói là cùng nhau chuyển nhà? Rõ ràng chính là cô một mình đổi chỗ ở mà thôi.

Mặc dù mỗi bất động sản của anh đều có tên cô, nhưng cô vẫn cảm thấy mình giống như một người thuê nhà.

Khoảng cách hai bên tương đối xa, chuyển đồ vài chuyến, chờ cô bố trí ổn thỏa tất cả đồ đạc, đã là chạng vạng. Lúc đi ra khỏi phòng ngủ, Kiều Tấn Uyên vừa gọi điện thoại xong, quay đầu nhìn cô.

Dư Thù nghĩ thầm, như này sắp đi rồi sao?

Lại nghe Kiều Tấn Uyên nói: "Tôi đang đặt nguyên liệu nấu cơm, nửa tiếng sau giao tới, buổi tối ở nhà ăn."

Dư Thù có chút không thể tin được: "Anh. . . Ăn ở nhà?"

"Ừm." Kiều Tấn Uyên đứng lên, "Tôi đi thư phòng làm việc, chuẩn bị cơm xong rồi thì gọi tôi."

Dư Thù đè nén niềm vui trong lòng, gật đầu: "Được."

Nhìn cửa thư phòng đóng lại, mọi buồn phiền đã bị quét sạch không còn bóng dáng, cô giống như con chim nhỏ vui vẻ, liên tiếp xoay vài vòng tại chỗ. Gọi mua thức ăn ở cửa hàng này hiệu suất rất cao, chỉ chốc lát sau, nguyên liệu nấu ăn liền đưa tới cửa, hầu hết đều là cô thích, vì thế càng cao hứng.

Dư Thù ở trong phòng bếp vừa ngâm nga hát vừa bận rộn, đợi đến khi ngoài cửa sổ đèn vừa lên, đã làm xong một bàn thức ăn lớn. Cô bưng toàn bộ đồ ăn lên bàn, bày bát đũa xong, chạy đến thư phòng gõ cửa: "Tấn Uyên, có thể ăn cơm."

Cửa thư phòng mở, Kiều Tấn Uyên đi ra. Buổi sáng là anh trực tiếp từ công ty đến nhà Tần Ngữ, lúc này trên người vẫn còn mặc âu phục, Dư Thù thật cẩn thận nói: "Tôi mang cho anh mấy bộ đồ ngủ tới đây, có muốn thay không? "

"Ừm." Kiều Tấn Uyên đi vào phòng ngủ.

Dư Thù vội vàng đuổi theo. Phòng ngủ chính bên này rất lớn, có phòng thay đồ chuyên dụng. Dư Thù là một người phụ nữ rất giỏi thu dọn việc nhà, Kiều Tấn Uyên vừa vào phòng thay đồ, liền tìm được quần áo của mình, tiện tay cầm một cái, trước mặt cô bắt đầu thay.

Mặc dù anh là một người cuồng công việc, nhưng biết rõ đạo lý bảo dưỡng thân thể là tất yếu, do vậy văn phòng làm việc luôn có trang bị thiết bị tập thể dục, những năm này tuy không có chăm chỉ rèn luyện, nhưng vẫn thường xuyên luyện tập để cơ thể phát triển tốt.

Dư Thù đứng ở một bên nhìn, mặc dù hai người đã kết hôn ba năm, nhưng vẫn bị tình huống trước mắt làm cho đỏ mặt.

Kiều Tấn Uyên thay quần áo xong, quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ của cô, nghi hoặc hỏi: "Làm sao?"

Dư Thù giống như một học sinh gian lận bị bắt quả tang, nhưng đánh chết cũng không muốn thừa nhận, lập tức ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt đoan chính, chột dạ: "Không có gì, ăn cơm thôi."

Ngồi xuống bàn ăn, cô vẫn như cũ có chút thất thần, thỉnh thoảng len lén liếc Kiều Tấn Uyên một cái. Ánh đèn rọi xuống đỉnh đầu người đàn ông, giống như vẽ thêm một tầng màu vàng ấm áp. Một vài sợi tóc trước trán rơi xuống làm mờ ánh sáng ngay chóp mũi, làm cho sống mũi cao thẳng càng thêm thu hút.

Dư Thù chợt nhớ tới, có một lần nghe được đồng nghiệp nữ thầm nghị luận, nói kích thước mũi có thể phán đoán được năng lực của đàn ông. Cô không biết xấu hổ tham gia thảo luận, nhưng trong lòng tán thành kết luận này, bởi vì Kiều Tấn Uyên là một ví dụ sống.

Mắt thấy suy nghĩ sắp bay xa, cô vội vàng cố gắng thu lại suy nghĩ, đồng thời âm thầm trách cứ chính mình, trong đầu toàn nghĩ đến phế liệu màu vàng! (*hình ảnh xxx)

Bỗng nhiên, phía đối diện truyền đến tiếng Kiều Tấn Uyên thả bát đũa, cô giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện anh đã ăn xong.

Kiều Tấn Uyên kỳ quái nhìn cô: "Sao mặt em đỏ lên vậy? Không thoải mái à?"

Cô vội vàng lắc đầu: "Không có không có." "Và hỏi, "Anh trở lại công ty sao?"

"Đêm nay ở đây." Kiều Tấn Uyên nói.

"Được!" Cô vui mừng, "Tôi sẽ dọn dẹp phòng."

Kiều Tấn Uyên gõ bàn: "Chú ý ăn cơm."

"À."

Chờ cô ăn cơm xong, thu dọn phòng bếp, hai người tự đi tắm rửa. Dư Thù tắm sạch trước, nằm trên giường, một lát sau, Kiều Tấn Uyên đi vào. Trên người anh mặc áo choàng tắm, hở ngực, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Dư Thù chỉ nhìn thoáng qua, liền quay đầu đi.

Kiều Tấn Uyên đến bên giường, Dư Thù lớn mật kéo áo choàng tắm của anh, Kiều Tấn Uyên thuận thế ngã trên người cô.

Hai người đã rất lâu không thân thiết, nhưng thân thể vẫn rất phù hợp, Kiều Tấn Uyên thở hổn hển đứng dậy xuống giường, nói: "Chờ một chút, tôi đi dưới lầu mua —— "

Dư Thù túm lấy anh, thấp giọng nói: "Tôi muốn có một đứa con."

Kiều Tấn Uyên sửng sốt: "Sao đột nhiên lại có ý nghĩ này?"

Dư Thù mím môi: "Không phải đột nhiên có."

Kiều Tấn Uyên dừng một chút, lần thứ hai trở lại trên giường.

#Tác giả nhắn nhủ:

Các thiên sứ nhỏ, hãy thu nhận ah, tôi sẽ cập nhật tốt, sẽ không bao giờ hố, hu hu.