Chương 34: Kiều Húc, đừng làm tra nam.

Hơn nửa đêm Dư Thù bị điện thoại của Trình Uy ầm ĩ, người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chợt nghe tiếng kêu gào bên kia, nói cái gì mà nhà họ Kiều sắp xảy ra thảm kịch chú cháu tương tàn, mời cô phải lập tức có mặt để giải cứu.

"Trợ Lý Trình cậu đừng nóng vội." Cô ngáp một cái, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, "Cậu chậm rãi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "

Trình Uy nói ngắn gọn: "Tiểu Kiều tiên sinh làm lớn bụng con gái bảo bối của chủ tịch tập đoàn Hạ Hàng, người ta tìm tới cửa, Kiều đổng rất tức giận, mang Tiểu Kiều tiên sinh nhốt ở thư phòng thực hiện gia pháp, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị tiêu diệt! "

Dư Thù: "? ? ? "

Kiều Húc làm lớn bụng con gái nhà người ta? Làm sao có thể?

Có phải là Kiều Tấn Uyên cố ý thiết kế hay không, mục đích chính là lợi dụng tình cảm của cô và Kiều Húc, hai chú cháu diễn khổ nhục kế, buộc cô bỏ đi ý định ly hôn trong đầu? Điều này thực sự có thể, cô quyết định không rảnh để ý.

"Trợ Lý Trình, tôi đề nghị cậu báo cảnh sát." Cô nói xong liền cúp máy.

Trình Uy: ". . ."

Cậu dán người lên cửa thư phòng nghe, không nghe thấy động tĩnh bên trong, trong lòng yên tâm một chút. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến, có thể chỉ là yên tĩnh trước cơn bão, dù sao lúc này hẳn là đang ở giai đoạn "bức cung", còn chưa đến giai đoạn "thượng hình ".

Dư Thù bỏ điện thoại di động xuống, quay đầu lại ngủ, mơ mơ màng màng, cô nhìn thấy Kiều Húc đứng trước mặt, trên người khắp nơi đều là vết thương, khóc lóc nói với cô, mình bị chú đánh, cầu xin cô đi cứu mạng. Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Kiều Húc khóc, lúc này giật mình tỉnh lại, mới phát hiện là một giấc mộng.

Mặc dù biết là giả, nhưng bộ dáng thê thảm của Kiều Húc vẫn không thể xua đi trong đầu, lại nhớ tới buổi chiều nhìn thấy người trên taxi, cô cam chịu số phận xuống giường thay quần áo.

Liên lạc với Trình Uy một chút, xác định được vị trí hiện tại của hai chú cháu, cô lái xe chạy tới.

Trình Uy nhìn thấy cô, tựa như gặp được cứu tinh: "Kiều phu nhân, ngài mau đi cứu Tiểu Kiều tiên sinh đi. "

Dư Thù cẩn thận đánh giá cậu một phen, thấy thần sắc cậu không giống giả bộ, lại nghĩ đến chuyện ly hôn Kiều Tấn Uyên khẳng định không muốn để cho người ngoài Trình Uy biết được, nói không chừng chuyện Kiều Húc là thật. Cô bước nhanh hơn, đi tới cửa thư phòng, gõ gõ, không ai trả lời. Vì thế từ trong túi tìm chìa khóa, trực tiếp mở cửa.

Trình Uy ở trong lòng hò hét: Bà chủ cố lên!

Cửa vừa mở, liền nhìn thấy chú cháu hai người mặt đối mặt đứng đối diện, Kiều Tấn Uyên đang giơ tay. Dư Thù cả kinh, lập tức tiến lên muốn ngăn cản, nhưng không kịp, chỉ nghe ba một tiếng giòn vang, Kiều Húc trực tiếp bị Kiều Tấn Uyên đánh ngã xuống đất. Dư Thù vội vàng đi qua đỡ cậu ấy, phát hiện một cái tát này rất nặng, trên mặt Kiều Húc in dấu năm ngón tay rõ ràng, ngay cả khóe miệng cũng rách một mảng.

Kiều Tấn Uyên tức giận chưa tiêu, lạnh lùng nói: "Ta sẽ hẹn Hạ đổng thương lượng hôn sự của anh và Hạ Tử Thư, nếu đứa nhỏ trong bụng cô ta thật sự là của anh, vậy anh muốn cưới cũng phải cưới, không muốn cưới cũng phải cưới! "

Kiều Húc hít hít mũi, lần đầu tiên trong đời phản kháng người chú chuyên chế này: "Tôi sẽ không kết hôn với Hạ Tử Thư. "

Kiều Tấn Uyên: "Vậy anh cút ra khỏi nhà họ Kiều cho tôi! "

Mắt thấy Kiều Tấn Uyên lại có dấu hiệu động thủ, Dư Thù vội vàng ngăn ở giữa hai người. Khuyên Kiều Tấn Uyên không được, đành phải thấp giọng răn dạy Kiều Húc: "Cậu im miệng trước. "

Hiện tại Kiều Tấn Uyên đang tức giận, Kiều Húc nếu lại tranh cãi, chỉ có thể đổ thêm dầu vào lửa, đến lúc đó còn không phải là cháu trai chịu thiệt —— Kiều Tấn Uyên sẽ đánh cậu, cậu lại không dám đánh Kiều Tấn Uyên.

Kiều Húc từ trên mặt đất đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi thư phòng. Dư Thù nhìn Kiều Tấn Uyên một cái, thấy sắc mặt anh lạnh như băng, không có biện pháp, đành phải đuổi theo Kiều Húc trước.

Chờ cô đuổi theo, Kiều Húc vừa vặn đóng cửa phòng, cô thở dài, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Kiều Húc ngửa mặt lên giường, ánh mắt vô cùng trống rỗng. Cô đi tìm một chiếc khăn, quấn một cục đá, đi đến bên giường, cúi xuống áp lên khuôn mặt sưng của cậu. Kiều Húc giãy dụa một chút, cô trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích, động nữa tôi sẽ mặc kệ cậu. "

Kiều Húc lại rụt về vị trí cũ.

Dư Thù xoay đá trên mặt, thở dài, hỏi: "Sao lại thành như vậy? "

Kiều Húc không nói lời nào.

Dư Thù ôn nhu khuyên nhủ: "Có phải cùng cô gái kia phát sinh mâu thuẫn hay không? Các cặp vợ chồng nên tâm sự nhiều hơn, đừng giống tôi cùng chú cậu. "

Kiều Húc quay đầu nhìn cô chằm chằm, Dư Thù bị nhìn không hiểu tại sao: "Thế nào? "

Kiều Húc quay đầu lại, để lại cho cô một bóng lưng, đồng thời bật khóc nói: "Tôi không thích Hạ Tử Thư. "

Dư Thù hỏi: "Đứa bé đó có phải của cậu không?" "

Kiều Húc không trả lời, chỉ lặp lại: "Tôi không thích cô ấy, cho tới bây giờ chưa từng thích. "

Dư Thù cầm gối lên đập anh một cái: "Kiều Húc, đừng làm tra nam, nếu không tôi sẽ xem thường cậu. "

Kiều Húc mặc cho cô đánh, cũng không giải thích, cho đến khi cô tức giận muốn đứng dậy rời đi, cậu mới nói: "Chú út đánh tôi không phải vì nguyên nhân này. "

Dư Thù dừng bước: "Nguyên nhân là gì? "

Kiều Húc lại không nói lời nào nữa.

Dư Thù thiếu chút nữa bị cậu làm tức chết, dứt khoát mặc kệ, lộc cộc rời khỏi phòng. Bất quá lúc xuống lầu, bước chân của cô rõ ràng chậm lại. Kiều gia năm xưa gặp biến cố, thân nhân đều gặp nạn, chỉ còn lại chú cháu hai người, trong nhà không có nữ trưởng bối hòa hoãn, Kiều Tấn Uyên tính tình vừa cứng rắn, lại là cuồng công việc, có thể nói chú cháu duy trì quan hệ hoàn toàn dựa vào Kiều Húc. Hiện lại gặp phải loại tình huống như bây giờ, nếu như cô đi rồi, hai người căn bản sẽ không giải thích với nhau, một lời không hợp có khi sẽ đánh nhau. À không, phải nói là Kiều Húc đơn phương bị đánh. Cô nhớ tới cái tát vừa rồi, đánh thật nặng, cô nhìn cũng đau.

Nếu là chuyện khác, cô kiên quyết sẽ không quản —— dù sao cô cũng không phải người nhà họ Kiều nữa, nhưng chuyện liên quan đến Kiều Húc, cô lại không kiên nhẫn được.

Cứ như vậy vừa đi vừa rối rắm, xuống lầu mới phát hiện Kiều Tấn Uyên đang ngồi ở phòng khách gọi điện thoại. Chờ anh gọi xong, Dư Thù đi tới đối diện anh ngồi xuống, hỏi: "Kiều Húc cùng vị Hạ tiểu thư kia rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra? "

Kiều Tấn Uyên mệt mỏi lắc đầu: "Tôi không biết. "

Hạ Đạt Huy không biết chuyện tình yêu của người trẻ tuổi, Kiều Húc cũng không nói chi tiết. Kiều Tấn Uyên chỉ biết hai người quen biết ở nước Mỹ, một lần tụ tập, Kiều Húc uống quá nhiều, hai người xảy ra quan hệ, sau đó Hạ Tử Thư cầm giấy xét nghiệm đi tìm cậu, Kiều Húc sợ tới mức lập tức chạy về Dương Thành. Hạ Tử Thư cũng không biết là thật sự thích cậu, hay là luyến tiếc đứa nhỏ, liền tìm cha tới cửa bức hôn.

Say rượu loạn tính, một câu chuyện cũ rích.

Dư Thù rũ mắt nhìn sàn nhà trơn bóng, một lúc lâu sau mới nói: "Anh muốn ép Kiều Húc kết hôn với Hạ tiểu thư? "

Ánh mắt Kiều Tấn Uyên xuyên qua cửa sổ phòng khách, không biết rơi ở đâu: "Cậu ta cũng đã lớn tuổi, nên an tâm lập gia đình, không thể lúc nào cũng suy nghĩ chuyện không nên nghĩ. "

Dư Thù không hiểu: "Không nên nghĩ? Ý anh là sao? "

Kiều Tấn Uyên không nói thêm nữa, đứng lên: "Tôi còn có việc, về công ty trước. "

Dư Thù gọi anh lại: "Tấn Uyên —— "

Kiều Tấn Uyên dừng bước: "Có chuyện gì? "

Dư Thù nói, "Tôi muốn nói chuyện với anh. "

Kiều Tấn Uyên quay đầu lại: "Nếu em muốn nói về chuyện ly hôn thì không cần thiết, tôi sẽ không ly hôn. "

Dư Thù không hiểu rốt cuộc anh đang kiên trì cái gì: "Tại sao chúng ta không thể hảo tụ hảo tán? "

Kiều Tấn Uyên nhìn cô thật sâu: "Vì tôi không muốn tán (*chia tay). "

"Đi." Anh xoay người đi ra ngoài, lần này không dừng lại.

Trình Uy không biết đã rời đi từ lúc nào. Dư Thù một mình ngồi trong phòng khách một lát, đầu óc có chút rối loạn, đồng thời lại rất buồn ngủ. Nhưng cô không muốn trở lại phòng ngủ để ngủ, từ thời điểm cô đề nghị ly hôn, nơi này không còn là nhà của cô nữa.

Cuối cùng, cô ngủ thϊếp đi trên ghế sofa.

Ngủ một giấc đến mười giờ sáng, lúc tỉnh lại, cô phát hiện trên người mình phủ một tấm chăn mỏng, Kiều Húc đang ngồi trên sofa bên cạnh, trong tay cầm máy tính bảng, không biết đang làm gì. Thấy cô tỉnh lại, Kiều Húc hỏi: "Đói không? Tôi đi nấu bữa sáng cho cậu. "

Dư Thù đúng là có chút đói bụng, vì thế gật gật đầu.

Kiều Húc buông máy tính bảng xuống, đứng dậy vào phòng bếp. Vừa đi hai bước, đã bị Dư Thù gọi lại. Dư Thù nói, "Cậu lại đây, tôi nhìn vết thương một chút. "

Kiều Húc đỏ mặt, vội vàng bỏ lại một câu "Đã khỏi rồi", liền chạy trối chết. Tối hôm qua cậu bị Kiều Tấn Uyên đánh, lúc ấy không cảm thấy có gì, hiện tại nhớ tới, trước mặt Dư Thù bị đánh, thật sự là quá mất mặt.

Dư Thù đi theo vào phòng bếp, bất quá không nhắc lại chuyện tối hôm qua, mà là dựa vào cạnh cửa, một bên nhìn cậu bận rộn, một bên nói: "Kể cho tôi nghe chuyện của cậu và Hạ tiểu thư đi. "

Kiều Húc cứng rắn: "Không có gì để nói. "

Dư Thù nhìn bóng lưng quật cường của anh, sâu kín nói: "Một cô gái chịu hiến thân cho cậu, còn muốn sinh con cho cậu, nhất định rất thích cậu, cậu nên quý trọng. "

Kiều Húc nói: "Tình cảm không thể miễn cưỡng. "

Dư Thù tức giận nói: "Vậy sao lại không quản tốt chân thứ ba của cậu! "

Vừa dứt lời, hai người đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ cùng nhau lớn lên, trong mắt đối phương đều là bộ dáng rất hồn nhiên, đột nhiên nhắc tới đề tài giới tính, nhất thời lúng túng.

Dư Thù xoay người đi ra ngoài, lại nghe Kiều Húc ở phía sau nói: "Việc này hai bên đều có trách nhiệm, đương nhiên, tôi là đàn ông, sai lầm lớn hơn một chút. Tôi có thể bồi thường cho cô ấy, nhưng không phải bằng cách kết hôn. Nếu tôi kết hôn với cô ấy, tôi sẽ thực sự làm hại cô ấy cả đời. "

Dư Thù suy nghĩ một chút lời cậu, nếu một người đàn ông không yêu một người phụ nữ, lại kết hôn với cô ấy, kết quả chỉ có thể mang đến cho bên gái nỗi đau lâu dài cùng sâu sắc hơn. Cô không phải là một ví dụ sống sao?

Cô xoay người nhìn Kiều Húc, đang chuẩn bị nói chuyện, điện thoại di động đặt trên bàn trà trong phòng khách bỗng nhiên vang lên.

Kiều Húc lắc lắc hai tay ướt đẫm, nói với cô: "Giúp tôi xem ai gọi tới. "

Dư Thù đi qua nhìn, xa xa kêu lên: "Là chú nhỏ của cậu! "

Kiều Húc lập tức kinh sợ: "Cậu giúp tôi nghe máy. "

Dư Thù bất đắc dĩ nhận lấy, bên kia lập tức truyền đến thanh âm của Kiều Tấn Uyên: "Hội quán Thiên Nga Trắng, mười hai giờ rưỡi, tôi hẹn người nhà họ Hạ nói chuyện. "Nói xong căn bản không đợi bên này có bất kỳ phản ứng gì, liền cúp điện thoại.

Thái độ cực kỳ cương quyết.

Dư Thù buông điện thoại xuống, đi vào phòng bếp, nói nội dung nghe được cho Kiều Húc nghe. Kiều Húc nghe được mặt trắng bệch, nói: "Tôi mới không đi! "

Dư Thù trừng mắt nhìn cậu: "Cậu muốn bị chú cậu đánh chết sao? "

Kiều Húc kỳ thật không sợ bị đánh, nhưng cậu sợ Kiều Tấn Uyên tức giận. Hồi nhỏ gia đình khó khăn như vậy, nếu không phải Kiều Tấn Uyên gánh vác gánh nặng, cậu có thể đã chết đói. Kiều Tấn Uyên ở trong lòng cậu, là trưởng bối quan trọng nhất, đồng thời cũng là thần tượng của cậu.

Cậu kéo kéo áo Dư Thù: "Cậu đi với tôi đi, có cậu ở đây, chú út không xuống tay được. "

Bộ dáng của anh thật sự quá đáng thương, tuy rằng nghi ngờ diễn trò, nhưng Dư Thù vẫn mềm lòng: "Được rồi, tôi cùng cậu đi hồng môn yến này. "

Tác giả có lời:

Các thiên thần nhỏ, nếu không có gì bất ngờ, bài viết này sẽ được nhập V vào chủ nhật, bởi vì số lượng từ vượt quá, vì vậy từ chương 24 bắt đầu đổ V, chương mới tôi sẽ trong nội dung đề cập đến ghi chú [vào V ba canh], xin vui lòng đến lúc đó chú ý đến, đừng chi tiêu tiền oan để mua các chương trước khi xem.

Để cảm ơn sự hỗ trợ của các thiên thần nhỏ, ba chương mới sau khi vào V sẽ được lì xì, mọi người đi ngang qua bước đi.

Khi P. S vào V, tôi phải viết về tình tiết ly hôn, nếu không tôi sẽ livestream ăn bàn phím!