Chương 21-2: Phiên ngoại: LỄ TÌNH NHÂN

Hoa hồng và ánh trăng, hôm nay là Lễ Tình Nhân.

Lúc Văn Chiêu bước ra khỏi phòng làm việc, trên đường nơi nơi đều bán hoa hồng.

Khi Văn Chiêu đi ngang qua cửa hàng bán hoa cậu nhìn thấy những bó hoa hồng diễm lệ được bày trước cửa hàng. Cậu đi vào mua một bó hoa hồng nhỏ.

Lúc cậu đang ở trên xe, Giang Thăng gọi điện tới cho cậu.

Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp nam tính, Văn Chiêu cảm giác lỗ tai mình có chút tê dại. . TruyenHD

" Em sẽ trở lại sớm thôi."

Sau khi cúp điện thoại, Văn Chiêu nghiêng đầu nhìn bó hoa hồng nhỏ đang để trên ghế phụ.

Văn Chiêu gợi lên một nụ cười nhẹ.

Sau khi Văn Chiêu đỗ xe xong, cậu lấy bó hoa hồng giấu sau lưng mình.

Lúc Văn Chiêu gõ cửa, ngón tay cậu khẩn trương siết chặt thân hoa.

Giang Thăng ra mở cửa, Văn Chiêu nhanh chóng che lại mắt Giang Thăng. Cậu đẩy Giang Thăng lên cửa hôn lên miệng hắn.

Cái trán hai người chống nhau cùng nhau thở dốc. Văn Chiêu cắn môi dưới của Giang Thăng. Đem bó hoa hồng đỏ giấu sau lưng để nó vào trong lòng Giang Thăng.

Đồng tử Giang Thăng đột nhiên co rút lại, hắn kinh ngạc nhìn Văn Chiêu.

Văn Chiêu hơi nâng lên cằm, trong mắt mang theo ý cười:" Thế nào? Được tặng hoa có vui không?"

Giang Thăng ôm cổ cậu hôn lên. Hai người vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo còn không quên đem hoa hồng đặt trên bàn.

Giang Thăng bế Văn Chiêu vào phòng ngủ hai người, hắn đặt cậu trên giường.

Văn Chiêu ngồi dậy nhìn Giang Thăng cười tinh nghịch "Hôm nay là Lễ Tình Nhân, chơi trò khác đi."

Giang Thăng nuốt nước miếng khàn khàn hỏi: " Chơi trò gì?"

Văn Chiêu đứng dậy đi đến tủ quần áo tìm kiếm, tìm thấy đồ vật bị cậu giấu bên trong.

Văn Chiêu mở túi những đồ cậu đã chuẩn bị ra.

Đổ lên trên giường có tất chân, váy, tai mèo còn có các đồ chơi tình thú khác. Văn Chiêu cầm một cái tai mèo đeo lên đầu. Cậu vươn đầu lưỡi liếʍ miếng nhìn Giang Thăng " Meow" một tiếng.

Da đầu Giang Thăng như muốn nổ tung, hắn đứng dậy muốn đẩy ngã Văn Chiêu lên giường.

Văn Chiêu lui lại mấy bước nói: "Đừng nóng vội! Còn chưa mặc xong quần áo."

Văn Chiêu cởi sạch quần áo trên người, cậu lấy chiếc váy đồng phục trên giường mặc vào, khom lưng đi tất đen vào.

Đôi mắt Giang Thăng nhìn chằm chằm Văn Chiêu như muốn ngọn lửa sắp bốc cháy. Ánh mắt hắn nhìn đôi chân dài được bao bọc trong quần tất đen không tì vết rồi đến váy xếp ly của cậu, sau đó hắn chuyển ánh mắt đến mặt cậu.

Giang Thăng nhào về Văn Chiêu đè cậu ở trên giường, hắn dùng miệng cắn xương quai xanh cùng cổ của cậu. Giang Thăng vói tay vào trong váy Văn Chiêu sờ hoa huy*t đã đẫm nước kia.

Văn Chiêu ngẩng cổ rêи ɾỉ, ngực phập phồng thở dốc. Văn Chiêu tiến lại gần liếʍ miệng Giang Thăng, Giang Thăng câu lấy đầu lưỡi Văn Chiêu đặt trong miệng mình liếʍ mυ"ŧ, hắn dùng hàm răng cắn một ngụm đầu lưỡi đỏ mềm của Văn Chiêu.

Văn Chiêu đẩy Giang Thăng, hai người khi tách ra trong miệng còn có sợi chỉ bạc.

Giang Thăng rút tay khỏi váy cậu, tay hắn dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của cậu.

Đôi mắt Giang Thăng đỏ ngầu, hắn khàn khàn nói:" Ngồi lên mặt anh đi, anh giúp em liếʍ thả lỏng. "

Khi Văn Chiêu nghe hắn nói vậy hoa huy*t liền run rẩy phun ra lượng d*m thủy.

Giang Thăng nằm ở trên giường, Văn Chiêu dùng váy che mặt đối phương rồi khóa ngồi trên mặt đối phương. Văn Chiêu cảm nhận được hơi thở nóng rực của Giang Thăng đang phả vào thịt huyệt dính đầy nước kia. Eo Văn Chiêu mềm nhũn không đứng thẳng được, cậu thở gấp nói:" Giang Thăng ngứa... Bên trong ngứa quá, liếʍ em đi."

Văn Chiêu lắc lắc cái mông, cậu dùng lỗ thịt nhỏ đi cọ miệng Giang Thăng:" Giang Thăng liếʍ lỗ của em đi. Ư ư ưm ngứa."

Giang Thăng bóp mông cậu nói " Dâʍ đãиɠ." Nói xong duỗi đầu lưỡi liếʍ vào, hắn liếʍ thịt môi trợn trượt bên ngoài, hắn đem môi âʍ ɦộ ngậm trong miệng mình hút cắn.

Chân Văn Chiêu run rẩy chịu không nổi, đầu lưỡi Giang Thăng quấn quýt thịt môi của hắn rồi cắn, Văn Chiêu há miệng dâʍ đãиɠ kêu:" Liếʍ giỏi quá... A a a a a a ư ngứa quá!"

Giang Thăng hút d*m thủy trong hoa huy*t Văn Chiêu, khi hút còn vang lên thanh âm dính nhớp. Giang Thăng ngậm âm đế cậu trong miệng lấy răng nhè nhẹ cắn làm âm đế cậu sưng to như hạt đậu nành.

Văn Chiêu không tự chủ được thở hổn hển, toàn thân mềm như vũng nước, âm đ*o run rẩy phun ra càng nhiều d*m thủy. Văn Chiêu cắn tay trong miệng, lắc đầu khóc kêu:" Muốn hóng rồi... Phải bị liếʍ đến hỏng rồi."

d*m thủy trong hoa huy*t chảy ra rơi trên mặt Giang Thăng. Giang Thăng dùng tay xoa bóp mông Văn Chiêu, hắn bẻ mông Văn Chiêu ra, duỗi đầu lưỡi dài liếʍ từ âm đế một đường đến hậu huyệt Văn Chiêu.

Giang Thăng dùng đầu lưỡi chọc lỗ thịt nhỏ hẹp, liếʍ mỗi nếp uốn bên ngoài khiến hoa huy*t cậu mềm nhũn.

Eo Văn Chiêu run rẩy, tay nắm chặt khăn trải giường, mu bàn tay nổi gân xanh:" ô ô ô ô từ bỏ, đầu lưỡi nóng quá... Muốn chết."

Giang Thăng cắn chỗ thịt dưới đáy chậu Văn Chiêu, khàn giọng nói:" Liếʍ em vậy có sướиɠ không? Sao lỗ nhỏ lại dâʍ đãиɠ như này?"

Giang Thăng ngậm toàn bộ môi âʍ ɦộ Văn Chiêu vào trong miệng hút, hắn vói đầu lưỡi vào bên trong âm đ*o Văn Chiêu thọc vào rút ra. Dùng hàm răng đi mài thịt âʍ ɦộ.

Bắp chân Văn Chiêu duỗi ra, ngón chân co quáp lại. Văn Chiêu lắc lắc đầu, cắn ngón tay trong miệng kêu:" không được! Không được! Muốn hỏng rồi, đừng hút nữa."

Giang Thăng liếʍ láp lỗ âm đ*o Văn Chiêu, hắn dùng đầu lưỡi hung hăng liếʍ sạch nước sốt. Sau khi liếʍ sạch d*m thủy, hắn hung hăng mυ"ŧ mạnh miệng huyệt của cậu.

"A a a a a a a ô ô hỏng... Bị liếʍ hỏng rồi." Hông Văn Chiêu căng cứng, bắp chân cọ xát trên giường, đầu phe phẩy, nước miếng từ trong miệng chảy ra. Một bộ dáng bị đ*t hỏng.

Hồn Văn Chiêu không ngừng co giật, eo Văn Chiêu mềm nhũn không chống đỡ nổi, mông cậu ngồi trên mặt Giang Thăng.

Trong không khí tràn đầy hương vị da^ʍ mỹ, Văn Chiêu mặc váy ngồi trên mặt Giang Thăng làm hắn liếʍ huyệt cậu. Đôi chân dài mảnh khảnh để hạ bên, chiếc tất đen bao bọc đôi chân trắng đến đáng sợ.

Văn Chiêu kêu to "Giang Thăng không cần liếʍ nữa, làm em đi...Đ*t em đi."

Giang Thăng đẩy ngã Văn Chiêu ở trên giường, hắn vén váy cậu lên rồi cắm vào lộ huyệt nhỏ hẹp dính đầy nước.

Văn Chiêu dùng chân ôm lấy eo Giang Thăng, cảm thụ cảm giác bị xỏ xuyên.

Giang Thăng gác chân Văn Chiêu trên vai mình, hắn vừa nhanh vừa mạnh đi ** lỗ huyệt nhỏ hẹp. dương v*t thô to đâm hoa huy*t Văn Chiêu phát ra âm thanh bạch bạch. Giống bóp eo cậu nói:" Sướиɠ không? Đ*t em như vậy có sướиɠ không?"

âm đ*o Văn Chiêu co rút lại, trong cơ thể cậu hàm chứa dương v*t thô to kia. " Đ*t chết em đi... Thật lớn... dương v*t to quá." Văn Chiêu cảm giác những nếp uốn trong cơ thể mình đều do dương v*t Giang Thăng tạo ra.

Giang Thăng bóp eo cậu, hắn cắm hết rễ gốc vào rồi lại rút ra lặp lại. Vách thịt bên trong bị mài run rẩy hàm chứa dương v*t thô to không muốn bỏ nó ra.

Giang Thăng bế Văn Chiêu lên, hắn ngậm đầu v* cậu gặm cắn, Văn Chiêu nâng ngực lên để hắn mυ"ŧ. Cậu khẽ lắc mông vì chịu không nổi nhưng lại bị Giang Thăng mạnh mẽ đâm đỉnh vào.

Giang Thăng nâng mông Văn Chiêu lên để nâng Văn Chiêu lên sau đó lại nhắm thẳng dương v*t làm nó rơi mạnh xuống. Lần làʍ t̠ìиɦ này cậu bị đ*t đến tử ©υиɠ nhỏ bé, Văn Chiêu bị đ*t đến mặt trợn trắng, chảy nước miếng há miệng không kêu ra được.

Văn Chiêu cảm giác bụng của mình phải bị Giang Thăng thọc xuyên. Căn hung khí kia như đem cậu chém thành 2 mảnh, làm cậu như trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©. Toàn thân Văn Chiêu đầy mồ hôi, cậu ôm chặt cổ Giang Thăng không bỏ:" Giang Thăng em sợ, em sợ! Mau ôm chặt em, ôm chặt em đi!"

Giang Thăng gắt gao ôm Văn Chiêu trong ngực, hôn miệng cậu nói:" Tiểu Chiêu anh ở đây, anh ở đây. Đừng sợ."

Văn Chiêu gắt gao ôm chặt cổ hắn không bỏ. Giang Thăng đỉnh tiến tử ©υиɠ cậu, trứng dái hắn chụp đánh bên ngoài hoa huy*t làm nó phát ra tiếng bạch bạch. d*m thủy từ hoa huy*t bị trứng dái đánh vào biến thành bọt biển trắng.

Văn Chiêu bị đỉnh đến tử ©υиɠ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lầm đầu cậu choáng váng, trước mắt một mảnh trắng xóa. Văn Chiêu bị đâm đến muốn nôn khan, quá sau, cậu cảm giác cậu muốn chết.

Gân xanh trên cổ Giang Thăng nổi lên, hầu kết lăn lộn, hắn giữ chặt eo Văn Chiêu từng chút từng chút đâm vào càng sau, hắn như muốn làm âm đ*o Văn Chiêu hỏng mất.

Văn Chiêu chịu không nổi hai chân ở trên giường loạn đá. Hông cao cao nhô lên hướng phía trước nâng lên, trên mặt chảy đầy nước mắt.

Giang Thăng kêu lên một tiếng, hắn bị Văn Chiêu kẹp đến nỗi da đầu tê dại. Tay Giang Thăng giống sắt giữ chặt Văn Chiêu, cơ bắp trên lưng nổi lên, hắn đĩnh hông đem dương v*t đỉnh tới chỗ sâu nhất, đỉnh tới tử ©υиɠ sau đó mới bắn ra.

Cẳng chân Văn Chiêu run rẩy, xương hông căng cứng run rẩy không ngừng. Đôi mắt trợn to, cậu há miệng muốn kêu nhưng lại không phát ra tiếng. Tay ôm cổ Giang Thăng vẫn đang run muốn vòng qua cổ hắn ôm cũng không được.

Hai người đều đạt tới cao trào.

Văn Chiêu ngã lên trên giường phát run, hàm răng trên dưới cũng run rẩy. Chiếc váy còn đang treo bên hông cậu.

Đợi khi Giang Thăng giúp Văn Chiêu tắm rửa sạch sẽ còn, hắn ôm cạu nằm trên giường. Giang Thăng hôn vầng trán của Văn Chiêu:" Ngủ đi!"

Văn Chiêu rúc vào lòng ngực Giang Thăng ngủ.

Khi Giang Thăng tỉnh lại thì đã là nửa đêm, Văn Chiêu súc trong ổ chăn, trên cổ cậu toàn vết đỏ xanh tím, Giang Thăng đến gần người cậu hôn lên trán cậu một cái.

Giang Thăng rời giường đặt bó hoa hồng đỏ kia vào bình hoa, để ở trong phòng ngủ.

Sau đó ôm Văn Chiêu đang ngủ.

Văn Chiêu nửa tỉnh nửa mở, cậu ngạc nhiên khi thấy bên cửa sổ là một bó hoa hồng đỏ.

Cậu nghĩ, trước khi ánh trăng mờ nhạt, hoa hồng kia nhất định sẽ ở trong giấc mơ của cậu.

Mặt trăng đi qua kinh tuyến và ban ngày vẫn đang ngủ gật.

Trong đêm ảo chỉ toàn là hoa hồng.

- ----------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!