Chương 25

Văn Chiêu cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi lạnh, cậu ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa cầu thang tối tăm kia, cậu chỉ cần bước lên một bước là tới rồi.

Trên kia rốt cuộc có cái gì vậy?

"Đã muộn rồi, nên đi ngủ thôi." Vẻ mặt Giang Thăng bình tĩnh vuốt ve mặt cậu, đôi mắt thâm thúy nhìn sâu vào trong lớp sương mù dày đặc không thể xóa mờ bên trong lòng cậu.

Giang Thăng dẫn cậu xuống dưới tầng, Giang Thăng quay đầu lại nhìn thoáng qua tầng 3 với vẻ mặt đẫm nước. Hắn lầm bầm nói:" Em sao không ngủ yên ổn mà chạy lung tung đi đâu vậy?"

Bên cạnh không có người đáp lại hắn, Giang Thăng không rõ siết chặt tay Văn Chiêu lại, có chút ảo giác kỳ quái:" Tiểu Chiêu sao em không nói lời nào?"

Bên tai hắn có hơi thở ấm áp xuyên qua màng tai:" Tôi ở chỗ này."

Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, bước chân vội vã đi xuống tầng hai, hành làng dài ở tầng hai xuất hiện trước mắt, căn phòng bên trái dường như đã bị nuốt chửng. Giang Thăng nôn nóng bất an:" Tối quá sao lại không có ai bật đèn vậy? Em đừng sợ để anh đi bật đèn, để anh đi bật đèn."

"Đèn ở đâu? Sao lại không có công tắc ở đây vậy?" Hắn bực bội tìm ở trên vách tường trong hành lang.

"Đừng có vội, tôi tìm được công tắc rồi, để tôi giúp anh bật đèn, anh sẽ thấy sáng ngay thôi." Giọng nói của Văn Chiêu lọt vào tai anh.

Hành lang tối tăm được chiếu sáng, sự nôn nóng bất an của Giang Thăng biến mất. Hắn nắm lấy tay Văn Chiêu dắt vào phòng ngủ.

Ánh trăng xuyên qua đêm đen rơi xuống mặt đất, để lại những tia mảnh vỡ tan thành sông như sương bạc.

Giang Thăng dựa trên ban công nhìn ánh trăng, hắn quay đầu lại nhìn Văn Chiêu đang ngồi ở trên ghế. Giang Thăng mở miệng nói:" Em biết không? Mặt trăng có thể bắt được đó."

Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh Văn Chiêu, nói:" Anh đã từng trèo lên mái nhà và giang lưỡi để bắt mặt trăng, ngày hôm đó mặt trăng rất to và lớn đến mức nuốt cả phòng của anh. Anh muốn bắt nó với cái bẫy lưỡi rộng lớn của anh nhưng nó lại thay đổi, nó từ ánh trăng trắng sáng chảy xuống lòng đất và biến thành biển bạc."

Hắn nắm chặt tay Văn Chiêu, cười nói:" Em có thể tưởng tượng được không? Xung quanh anh đều là trăng và biển, anh là người duy nhất đứng trên mái nhà nhìn biển bạc đang rít gào. Anh ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời cũng trở nên méo mó và hư ảo, trên mặt đất là dòng biển bạc, anh đứng trên nóc nhà và chỉ huy những căn phòng trong nhà trôi theo xung quanh."

Giang Thăng nói xong dựa vào ghế xoa xoa huyệt thái dương, nói với Văn Chiêu bên cạnh:" Chúng ta nên đi ngủ thôi, muộn quá rồi."

Bên cạnh không có tiếng trả lời, Giang Thăng nghiêng đầu thấy không có ai bên cạnh.

Giang Thăng đi vào trong phòng nhìn thấy Văn Chiêu đang nằm ngủ ở trên giường, hắn giúp Văn Chiêu đắp chăn lên cao, tự mình lẩm bẩm:" Sao em lại đi ngủ trước? Anh còn không biết em vào lúc nào."

Ngày hôm sau Văn Chiêu mở mắt ra cảm thấy cả người đau nhức, cổ họng khô khốc nằm ở trên giường, Giang Thăng không ở trong phòng, cậu cầm điên thoại xem giờ thì đã là 9 giờ rồi, cậu lại trốn học.

Cậu nhấc chăn lên ra khỏi giường đi vào WC, cậu xoa xoa đầu vẫn chưa thanh tỉnh, cởϊ qυầи và đi tiểu. Sau khi đi tiểu xong, cậu run một cái, ấn nút xả nước cho chất lỏng màu vàng trôi đi sạch sẽ.

Mở vòi nước ra hứng nước để rửa mặt, Văn Chiêu nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt mê người, hai mắt đen nhánh, tóc bị ướt dính trên trán, nhìn bộ dáng mình càng tiều tụy đi, cảm giác như nhìn thấy một con ma còn sống.

Rửa mặt xong rồi Văn Chiêu thay quần áo đi xuống tầng. Trong phòng khách Giang Thăng ngồi trên sô pha ôm một cái máy tính không biết đang xem gì.

Giang Thăng nghe thấy tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Văn Chiêu đang đi xuống tầng, hắn để máy tính trong tay xuống:" Trong phòng bếp có cháo nóng, nếu em muốn ăn mì thì gọi người hầu làm."

"Muốn ăn mì, mì trứng." Văn Chiêu đi tới sô pha ngồi xuống, lấy một ly nước trên bàn trà rót nước vào, uống một ngụm nước xong mới thấy giọng nói đỡ hơn chút.

"Ừm, anh gọi người làm cho em." Giang Thăng đứng dậy định gọi người hầu.

Văn Chiêu kéo hắn lại:" Anh làm ăn ngon hơn."

Trong phòng bếp Giang Thăng đang chiên trứng gà, Văn Chiêu dựa ở cánh cửa nhìn hắn, xương tay khi cầm vung nồi lên hiện rất rõ, đôi mắt thâm thúy rũ xuống nhìn trứng gà trong nồi, Văn Chiêu khụ một tiếng:" Anh đã xin nghỉ học chưa? Chúng ta hôm nay không tới lớp."

" Đã xin phép thầy giáo rồi." Hắn đổ trứng chiên ra, nước còn chưa sôi, hắn bưng một gói mì đứng bên chờ.

Hơi nước dần dần bốc lên, bọt nước ùng ục nổi lên, Giang Thăng cho mì trong tay vào. Hắn dùng một đôi đũa khuấy, tay còn lại đút túi, rũ mắt nhìn bên trong nồi.

Mì sau khi đã chuẩn bị xong thì cho vào tô, hắn cho thêm vài giọt dầu mè và cho trứng gà lên trên mì, Giang Thăng bưng tô mì ra khỏi phòng bếp.

Văn Chiêu cắn một miếng trứng, mơ hồ nói:" Tôi nghĩ chúng ta gần đây nên cấm dục một chút."

Giang Thăng nhướng mày chờ lời nói tiếp theo của cậu.

Văn Chiêu nuốt miếng trứng xuống, nghiêm túc nhìn Giang Thăng:" Sáng nay thức dậy, tôi cảm thấy mình sắp hỏng thận rồi."

"Muốn hỏng thận không phải anh mới là người hỏng thận sao? Xuất hết lực toàn là anh." Giang Thăng hơi nhướng mày nhìn cậu, lãnh đạm nói.

Văn Chiêu hoài nghi hắn đang châm biến cậu nói cậu không được ở phương diện kia, cậu tức giận cắn một miếng trứng.

Giang Thăng nhìn cậu ăn trứng, thấp giọng cười khe khẽ.

Văn Chiêu nhìn trứng, cậu nghi ngờ hắn đang ám chỉ mình, chọc trứng trong tô nát ra.

Cút mẹ mày đi trứng.

Văn Chiêu ngồi ở trên sô pha nhìn điện thoại. Tinh thần Giang Thăng uể oải dựa vào sô pha, hai mắt khép hờ không thanh tỉnh.

Trong phòng có cây hương, không biết là hương gì nhưng nó có tác dụng làm dịu. Văn Chiêu cầm một quả suýt trên bàn bóc vỏ ăn, cậu cảm thấy mùi đó đang tràn ngập trong mũi mình.

Cậu nhìn bình phong cạnh phòng khách, chiếc đồng hồ kiểu Tây treo trên tường kêu tích tắc, tích tắc.

Văn Chiêu nhìn Giang Thăng uể oải dựa vào ghế sô pha, vươn ray sờ mặt hắn:" Anh có phải ngủ không ngon không? Lên giường ngủ đi."

Giang Thăng nằm xuống, gối đầu lên đùi cậu, nhắm mắt tĩnh tâm.

Văn Chiêu thấy hắn lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, vươn tay ấn nhẹ nhẹ lên huyệt thái dương hắn, ngón tay lạnh lẽo ấn lên huyệt thái dương, đôi mày hơi nhăn lại của Giang Thăng dần dần giãn ra.

" Anh ngủ một tý đi, sắc mặt xấu quá."

Giang Thăng mở mắt ra nhìn cậu, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn như ngọn lửa nóng. Văn Chiêu dùng một bàn tay che mặt hắn lại:" Nhắm mắt lại."

Giang Thăng nhắm mắt lại dần dần rơi vào trạng thái mê man, hương hoa lơ lửng trong không khí ngày càng dày đặc, một đôi tay nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương của Giang Thăng.

Hắn hình như quên điều gì đó, điều gì vậy nhỉ?

Đêm qua còn có một chuyện nữa hắn vẫn chưa kể nốt với Văn Chiêu, sau khi tỉnh lại nhất định phải kể cho em ấy nghe mới được. Tiếng quả lắc trong đồng hồ vang lên theo nhịp bên tai hắn.

Giang Thăng cảm giác mình càng ngủ càng sâu, đôi tay ấn trên huyệt thái dương cũng biến mất. Hắn bị bóng đè.

Hắn đi trên hành lang dài tìm Văn Chiêu, hành làng tối tăm không bật đèn, những tấm rèm màu trắng chắn cửa sổ bị gió thổi bay cao, sau tấm kính là những hàng cây cao chót vót quỷ dị:" Đèn đâu? Sao không bật đèn lên?"

Hắn lần mò trên vách tường, miệng lẩm bẩm, hành lang dài tối tắm đến mức nuốt chửng mọi người, những cánh cửa xung quanh bị gió thôi kêu cọt kẹt.

Hắn trở nên bồn chồn sờ soạng vách tường, móng tay của hắn phát ra tiếng chói tai, đôi mắt hắn đỏ ngầu.

Cuối cùng, màn sương dày đặc cũng ập đến, hắn tìm thấy một chiếc hộp trong căn phòng, hắn cầm rìu lên đem chiếc hộp kia đập nát, trong hộp chảy ra máu đỏ tươi.

Hắn mở chiếc hộp với đôi tay run rẩy, hắn hét lên thảm thiết.

Giang Thăng đổ mồ hôi đầy người, thở hổn hển tỉnh dậy, trái tim vẫn đập dữ dội, ngón tay vô thức run rẩy.

Không thấy Văn Chiêu, hắn nằm ở trên giường nhìn mẹ đang lo lắng nhìn mình.

Rõ ràng mình đang nằm trong lòng Văn Chiêu, sao vừa mở mắt ra đã không thấy người đâu rồi. Hắn nhấc chăn lên loạng choạng bước xuống giường, ngón tay hắn run rẩy, miệng lẩm bẩm:" Không thấy...Sao lại không thấy?! Em ấy ở đâu?!"

Giang Thăng té ngã xuống đất, cả người mất lực.

Bạch Nguyễn đi tới giữ mặt hắn, đôi mắt cô ửng đỏ nói:" Nhìn mẹ, Tiểu Thăng con nhìn mẹ này."

Vẻ mặt Giang Thăng hoảng hốt nhìn cô: "Văn Chiêu đâu?"

Bạch Nguyễn ôm hắn vào trong ngực vuốt ve đầu của hắn:" Con đã quên rồi sao? Buổi trưa sau khi ăn cơm xong con đã đưa cậu ấy về rồi."

"Đưa về rồi?" Giang Thăng sửng sốt một chút.

"Đúng vậy, con gọi tài xế tới đưa cậu ấy về rồi."

Trước mắt hắn dường như lại có sương mù dày đặc, tai hắn như bị ù bởi vô số lời nói thì thầm bên tai. Hắn tự đánh đầu mình, mắng lớn:" Đừng nói chuyện nữa! Ồn...ồn quá!!"

Bạch Nguyễn không kìm chế được hắn, cô cầm điện thoại lo lắng nói:" Từ, làm phiền tới đây một chút."

Giang Thăng bị đè ở trên giường, tiêm thuốc xong mới ổn định lại, trong cơn mê mang hắn nhớ lại.

Văn Chiêu lấy tay che mắt hắn lại:" Nhắm mắt lại đi."

Hắn kéo tay Văn Chiêu xuống đưa tới miệng mình cắn một cái, Văn Chiêu " A " một tiếng, cậu lấy ngón tay chọc chọc vào trán hắn:" Anh là động vật hả?"

Giang Thăng nhìn cậu cười, giơ tay sờ đôi mắt cậu, Văn Chiêu gạt tay hắn ra:" Nếu anh không ngủ thì đứng dậy đi."

Giang Thăng dùng tay đè cổ cậu xuống, đặt lên miệng cậu một nụ hôn.

"Ngày hôm qua anh còn có một chuyện nữa chưa kể nốt với em."

"Chuyện gì?" Văn Chiêu có chút kinh ngạc.

"Ngoài câu chuyện bắt trăng hôm qua, anh còn có một chuyện nữa muốn nói với em."

" Hôm qua anh kể chuyện bắt trăng khi nào vậy?" Văn Chiêu càng cảm thấy kinh ngạc, cậu nhếch môi cười, đưa ngón tay lướt qua mái tóc của Giang Thăng, chậm rãi vuốt ve hắn.

Giang Thăng nắm lấy tay cậu đặt ở trên mặt mình, trong lòng bàn tay cảm giác khô khốc. " Đêm qua em tỉnh lại có đi lên tầng ba, sau khi trở lại anh ở ban công kể chuyện cho em nghe."

Đôi mắt Giang Thăng đang nhìn thẳng vào cậu, giống như không hài lòng vì sao cậu lại quên nhanh như vậy, mang theo tia bất bình xen lẫn ủy khuất.

Tay Văn Chiêu cứng đờ " Đêm qua tôi ngủ rất sâu, không có đi lên tầng ba."

Dường như có thứ gì đó giằng xé trong mắt Giang Thăng, bàn tay hắn đặt sang một bên bất giác run lên. Trong đầu hắn dường như có một cơn gió mạnh, một âm thanh vo ve.

Không có đi lên tầng ba.

Chuyện gì xảy ra sau đó nữa cho đến tận buổi trưa, hắn có chút lo lắng bất an.

Hắn nói với Văn Chiêu hắn nhớ lộn, hắn mơ một giấc mơ, trong giấc mơ hắn đi lên lầu ba tìm cậu sau đó kể cho cậu nghe một câu chuyện.

Văn Chiêu nhận thấy được cảm xúc hắn không đúng, hỏi hắn làm sao vậy, Giang Thăng nói rằng hắn không nghỉ ngơi tốt thôi.

Ăn cơm trưa xong, hắn đã nhờ tài xế đưa Văn Chiêu về nhà.

Sau khi Văn Chiêu rời đi, sự lo lắng của Giang Thăng hiển nhiên dâng lên. Hắn đi về phòng một cách vô thức, đôi khi hắn chán nản và đôi khi hắn hưng phấn.

Đôi mắt Giang Thăng ửng hồng, hắn đập nát hết đồ vật trong phòng, hắn thở hổn hển và bực bội ngã quỵ sau khi cảm xúc nhạt dần, hai cảm xúc không ngừng biến hóa, nó lặp đi lặp lại.

Sau khi Bạch Nguyễn cạy cửa vào, cô thấy mấy viên thuốc nằm rải rác trên mặt đất.

Cô run rẩy nhấn gọi cuộc điện thoại.

Bác sĩ Từ nhìn Giang Thăng đang nằm yên ổn trên giường:" Cậu ấy đã uống quá nhiều Olanzapine*( là một thuốc chống loạn thần không điển hình chủ yếu được sử dụng để điều trị tâm thần phân liệt và rối loạn lưỡng cực). Tôi nghĩ rằng tôi sẽ cố gắng không cho cậu ấy dùng thuốc mà thay vào đó tôi sẽ chuyển sang loại tiêm thuốc Paliperidone palmitate* (là một loại thuốc chống loạn thần không điển hình. Nó chủ yếu được sử dụng để điều trị tâm thần phân liệt và rối loạn phân liệt) mỗi tháng một lần. Có thể không cần uống thuốc nữa."

Bạch Nguyễn nắm lấy tay Giang Thăng không nói gì.

- --------------------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!