Chương 27

Văn Chiêu khựng lại, lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi, cậu chỉ cảm thấy Giang Thăng nhạy cảm và để ý đến mức đáng sợ.

Cậu đứng thẳng đối mặt với Giang Thăng, ôm mặt hắn " Anh có phải đang giấu em chuyện gì không?" Cậu nhìn thẳng vào Giang Thăng, không bỏ qua một cảm xúc nào trong mắt hắn.

Nhưng ánh mắt Giang Thăng lại bình tĩnh, không có một chút gợn sóng nào.

Giang Thăng ôm cậu vào trong lòng, " Tiểu Chiêu em không tin tưởng anh."

Văn Chiêu giễu cợt đẩy hắn ra, " Cuối cùng là ai không tin ai? Anh còn dám nói anh không có chuyện gì giấu tôi."

Giang Thăng bình tĩnh nhìn cậu "Văn Chiêu đừng nháo."

Văn Chiêu rất tức giận, cậu cười nói: " Tôi đúng là thằng ngốc mà vậy nên mới ở dưới nhà anh đợi anh ba ngày liền." Văn Chiêu xuống giường lấy một tờ giấy lau sạch dịch bôi trơn trên mông mình, lau xong rồi đi ra ngoài.

Giang Thăng lôi kéo cậu, cổ tay Văn Chiêu bị véo đau, cau mày nói: "Buông tôi ra."

Giang Thăng giật mạnh cậu, ôm cậu vào lòng mặc cho cậu phản kháng, khiến cậu không thể rời đi.

Giang Thăng vẻ mặt ảm đạm nhìn cậu, "Hừ, Văn Chiêu rốt cuộc em đang nghĩ gì? Em đang muốn biết gì?!"

"Tôi không muốn cái gì, cái gì cũng không muốn biết." Cậu cố chấp nhìn Giang Thăng, giọng điệu vừa tức giận vừa có chút ủy khuất. "Tôi là một thằng ngốc chết tiệt, được chưa!" Cậu cười lạnh, nói.

Giang Thăng bóp cổ cậu, đè cậu xuống giường. Hắn chống đầu gối vào giữa hai chân cậu, hai tay đút vào hậu huyệt của cậu, vừa khuấy vừa đâm, miệng hậu huyệt gắt gao ôm chặt lấy ngón tay Giang Thăng.

"Fuck, Giang Thăng, thả tôi ra!" Văn Chiêu bị bóp cổ, không thể phản kháng. Hậu huyệt trướng đau khô khốc, ngón tay thọc vào rút ra ở bên trong nóng rát đau đớn.

Sắc mặt Giang Thăng u ám kinh khủng, hắn túm tóc Văn Chiêu kéo lại gần "Nhìn xem anh đ*t em như thế nào đi." Hắn một tay ôm eo Ôn Chiêu, tay kia nắm tóc, hắn cắn vành tai cậu, nhét dương v*t của hắn vào, từng tý từng tý tiến vào hậu huyệt cậu.

Cảm giác bị dương v*t căng trướng quá mức rõ ràng, hậu huyệt phun ra nuốt vào dương v*t, dương v*t Văn Chiêu bị kí©h thí©ɧ nên cương cứng. Văn Chiêu nhẹ giọng cười nhạo:" Chỉ khi anh đ*t tôi, lúc đó tôi mới thấy anh được là chính mình, một con dã thú hung bạo máu lạnh. "

"Vậy em có sợ khi ở bên cạnh anh không?" Đôi mắt Giang Thăng đỏ ngầu, hắn nghiến răng đẩy dương v*t vào tận sâu bên trong, nói.

Giang Thăng không quan tâm đến cảm xúc của cậu, mỗi lần Giang Thăng đâm vừa sâu vừa mạnh, bạo lực du͙© vọиɠ lên đến đỉnh điểm, hắn như muốn xé nát Văn Chiêu, để cho cậu trở thành một con cɧó ©áϊ dưới đũng quần mình, thuần phục nghe lời của hắn.

Văn Chiêu thở hổn hển cười khúc khích, như là cười đến vô tội: " Tôi thì sợ cái gì? Chúng ta đều cấu kết với nhau làm việc đáng xấu hổ."

Giang Thăng rất cao hứng, bế Văn Chiêu đi ra bên ngoài ban công, hắn đặt Văn Chiêu ở trên hàng rào ban công, đem dương v*t cắm vào trong c̠úc̠ Ꮒσα của cậu. Hắn nâng cằm cậu, bắt cậu nhìn tòa nhà lờ mờ bên ngoài, "Chúng ta đang làʍ t̠ìиɦ dưới vô số ánh mắt."

Văn Chiêu bị hắn đâm đến nỗi thịt đùi cũng phát đau, tay cậu bấu lên cánh tay Giang Thăng, bấu véo ra vài vết máu, cậu tùy ý rêи ɾỉ không sợ hãi.

Với cơn điên cuồng này, máu chảy với tốc độ cao, hai người họ như được phóng đại lên gấp trăm lần như thể họ đã ăn phải Cocaine*( còn được gọi là coke, là một chất kí©h thí©ɧ mạnh thường được sử dụng như một loại thuốc giải trí.), bọn họ giống như đang rơi xuống từ trên mây và đang đối mặt với vực thẳm.

Mặt Giang Thăng đối mặt với cậu, ôm lấy mông cậu, đâm miệng hậu huyệt đầy nước chảy ra, lưng Văn Chiêu dựa vào trên tường lạnh lẽo, sau lưng là vực sâu thảm.

"Văn Chiêu em có sợ không?" Giang Thăng giống như dã thú bị mắc bẫy, toàn thân run lên vì hưng phấn xa lạ, mang theo nhiệt huyết muốn phá hủy mọi thứ.

Lưng Văn Chiêu như bị treo trên không, tóc bị gió thổi bay lên, sau gáy nổi lên gân xanh.

Cậu sắp chết, cậu cảm thấy một luồng sáng cực mạnh bùng nổ trước mắt mình, dòng máu trở nên chảy chậm lại, linh hồn của cậu như bay khỏi cơ thể.

Đây là sự điên cuồng tột cùng, cậu đang chết dần trong du͙© vọиɠ.

Cùng với Giang Thăng.

Tay cậu nhéo cánh tay Giang Thăng, cảm giác gió cứ cắt ngang người cậu, cuối cùng nó biến thành một lưỡi dao sắc bén chia cắt cơ thể cậu.

Bắp chân co giật, hai mắt trợn trắng, toàn thân đỏ bừng dị thường, lưng căng ra thành hình cánh cung, miệng ngậm chặt không nói nên lời, ngón tay nhéo Giang Thăng vốn đã trắng bệch, cậu đạt đến cao trào, dương v*t phun ra chất lỏng trắng đυ.c.

Giang Thăng đưa tay ra ôm eo cậu, hắn đâm cậu gần như làm nửa người cậu ở bên ngoài.

Hai tay Văn Chiêu đã bắt đầu co giật, mồ hôi từ trên không rơi xuống, nói: " Nếu ở dưới kia là vực sâu, Giang Thăng anh có muốn cùng em xuống địa ngục không?"

Giang Thăng không trả lời cậu mà chỉ càng đưa đẩy mạnh hơn, trong đôi mắt hắn lộ ra sự điên cuồng.

" Dưới kia là xi măng sắt thép, một khi rơi xuống em sẽ biến thành một vũng bùn, mềm nhũn trên mặt đất, máu sẽ chảy không ngừng." Cậu kì quái cười hả hê " Giang Thăng anh sẽ không chịu nổi."

Giang Thăng vòng tay ôm eo cậu vào lòng, hắn hôn lên miệng cậu, cắn miệng cậu dính đầy máu:" Làm sao em biết được anh sẽ không chịu nổi?"

Giang Thăng đứng phía sau làm cậu, hắn bắt cậu quỳ trên mặt đất, hai người không biết xấu hổ làʍ t̠ìиɦ trên ban công như dã thú đang hừng hực khí thế.

Tiếng Văn Chiêu càng ngày càng rên lớn.

Đầu gối Văn Chiêu khụy trên mặt đất khẽ rùng mình một cái, Giang Thăng cưỡi trên người cậu từng bước ** cậu đưa cậu trở về phòng.

Trở lại giường, Văn Chiêu bẻ mông để Giang Thăng cho dương v*t của mình vào hậu huyệt cậu, c̠úc̠ Ꮒσα của cậu đã đỏ bừng sưng lên vì bị làm.

Cậu cho phép Giang Thăng chiếm hữu cậu một cách ngạo mạn, cậu sẵn sàng thỏa mãn tính chiếm hữu và sự thô lỗ của Giang Thăng, cậu sẵn sàng xoa dịu nỗi bất an của Giang Thăng.

Họ làʍ t̠ìиɦ như những con thú hoang đang gặm nhấm nhau, thở hồng hộc khắp phòng.

Giang Thăng vỗ mông của cậu, âm thanh bạch bạch vang lên từ chỗ hai người kết hợp, hậu huyệt của Văn Chiêu bị đẩy vào thành một cái lỗ chặt chẽ, thành ruột co rút ôm chặt dương v*t Giang Thăng, Văn Chiêu bị làm đến nước miếng chảy ra từ khóe miệng. Ánh mắt cậu mê ly nói: "Giang Thăng anh sẽ ăn thịt em sao?"

Giang Thăng tàn nhẫn nói: "Chúng ta cùng nhau đi chết đi."

Văn Chiêu vòng tay ôm cổ hắn, “Không chết được, nhưng anh có thể gϊếŧ em.” Cái mông cậu hàm chưa dương sưng to của Giang Thịnh, cậu thở phào một hơi thỏa mãn, Văn Chiêu nắm chặt tóc Giang Thăng, lạnh lùng nói: "Anh không thể chết, anh có nghe rõ không?"

Hắn thô bạo bóp cổ Văn Chiêu và đẩy dương v*t mình chạm vào tuyến tiền liệt của cậu. Hắn ghe thấy tiếng rên sung sướиɠ của Văn Chiêu, hắn nghiêm mặt hỏi: “Tại sao em nghĩ em có thể khiến anh đối với em hết mực một lòng? Tại sao?” Anh nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

"Tại sao? Dựa vào anh cưỡиɠ ɧϊếp em và anh chiếm hữu em." Cậu không chút yếu thế nào.

Cậu ôm mặt Giang Thăng, ngạo kiều hôn lên miệng hắn, hai người như đang cắn xé nhau, trong miệng xộc lên mùi máu tanh. Văn Chiêu rút lưỡi về, chống trán hắn " Dựa vào em cho anh làm, cho anh trút giận."

Cậu nhìn vào mắt Giang Thăng, “Hai người chúng ta cùng nhau xằng bậy, đừng ai nghĩ tới việc trốn chạy." Văn Chiêu nhẹ giọng nói: “Tại sao anh nghĩ rằng em sẽ không quan tâm đến anh?"

Giang Thăng đè cậu xuống giường, nâng mông cậu lên cao, Giang Thăng cưỡi trên người cậu và ** cậu, ** hậu huyệt của cậu như một con cɧó ©áϊ, để cho dương v*t của mình cắm đến tận ruột của cậu.

" Em không thể rời khỏi anh, nếu không anh sẽ gϊếŧ em."

“Em không đi ư ưm ư em sẽ luôn ở bên anh.” Văn Chiêu vùi đầu vào dưới chăn bông thở dốc, bắp chân run lên, phía sau dùng sức đánh vào mông cậu, cậu quỳ trên giường, chổng mông lên dâng hiến cho người đằng sau. Cậu như con cɧó ©áϊ đang bị **, mặt cậu đỏ bừng, cậu chảy nước miếng do thiếu không khí.

Cậu cảm thấy tuyến tiền liệt của mình phải bị Giang Thăng đỉnh hỏng, cậu cảm giác được ruột của mình bị đỉnh tới.

Trong cơn khoái lạc tột độ này, cậu như trở thành tù nhân của du͙© vọиɠ, cậu và Giang Thăng cùng rơi vào biển du͙© vọиɠ, họ trở thành tù nhân của lẫn nhau.

“Giang Thăng ôm chặt lấy em, em lạnh quá.” Giang Thăng nhấc cậu lên ôm cậu vào trong lòng: “Còn lạnh không?"

Văn Chiêu nỉ non, “ Lạnh, em vẫn lạnh quá.” Giang Thăng ôm cậu chặt hơn và nói với giọng hung ác, “ Mèo cái thiếu làm của anh."

Văn Chiêu hàm chưa dương v*t hắn, hắn không cho cậu động đậy, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Giang Thăng, bắp thịt lưng hắn căng lên, cánh tay gắt gao ôm chặt Văn Chiêu nổi gân xanh.

Văn Chiêu liều mạng liếʍ quả táo ở hầu kết đẫm mồ hôi của Giang Thịnh, Giang Thăng thở hổn hển, nhìn Văn Chiêu bằng ánh mắt dữ tợn, " Thiếu làm."

Hai người ướt đẫm mồ hôi, ôm nhau trong sự ướt nóng, mặt Văn Chiêu đỏ bừng nhìn hắn, "Giang Thăng làm chết em đi."

Hai mắt Giang Thăng đỏ ngầu, hắn hô hấp gấp gáp, đè ở cậu dưới thân, bẻ mông cậu ra đẩy vào mài cấy tuyến tiền liệt của cậu "Cho em khıêυ khí©h anh, thiếu làm."

Hai người giống như bị điên rồi, bọn họ gặm nhấm nhau, an ủi nhau, tiếng động trên giường ngày càng to, Văn Chiêu trêu chọc khıêυ khí©h Giang Thăng làm hắn trút hết du͙© vọиɠ của mình lên người cậu.

Giang Thăng một bên làm cậu, một bên nói bậy nói bạ, Giang Thăng nói rằng hắn muốn cùng cậu đi chết.

Văn Chiêu cười khúc khích, em không muốn chết và em không cho phép anh chết.

Giang Thăng túm tóc và bóp cổ cậu để cậu im lặng.

Văn Chiêu đá hắn ra, đè hắn xuống giường và tát vào mặt hắn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong mông Văn Chiêu chảy ra, cậu đứng dậy đi ra ngoài.

Giang Thăng hung ác nói: " Em đi đâu?"

Văn Chiêu không để ý đến hắn, cậu đi ra ngoài một lát liền trở lại, cậu cầm một con dao lấy trong phòng bếp, con dao nấu ăn như phát ra ánh sáng lạnh.

Cậu quay lại giường, cả người cậu trần trụi đầy dấu hôn đang cầm con dao, miệng đỏ bừng, cả người trông rất quỷ dị nhưng lại xinh đẹp.

Cậu ném con dao lên giường, cậu nằm ở trên giường bình tĩnh nói: "Anh không phải muốn cùng em chết sao? Trước khi chết thì gϊếŧ em đi."

Hai tay Giang Thăng run rẩy cầm dao lên, máu chảy càng nhanh. Con dao này cực kỳ sắc bén, hắn có thể dễ dàng lọc sạch xương cá để chế biến món sashimi khi dùng con dao này, con dao này sẽ cắt da và thịt của con cá mà không hề để lại một âm thanh dấu vết tách rời nào.

Văn Chiêu yêu cầu hắn gϊếŧ em ấy bằng con dao này.

Văn Chiêu vẻ mặt ảm đạm nhìn con dao, tiến lại gần Văn Chiêu. Khi con dao đặt trên da của Văn Chiêu, da đầu của Giang Thăng tê dại, lưỡi dao cứa vào chỗ tim Văn Chiêu, nhìn con dao sắc bén rạch ra một vết thương, máu chảy ra.

Nhìn vết máu đỏ tươi chảy ra, hai tay Giang Thăng run rẩy ném con dao xuống đất, hắn cúi người hôn lên miệng Văn Chiêu.

Văn Chiêu lật ngã hắn xuống giường, cậu khóa ngồi trên người hắn, hung hăng nắm tóc hắn tát hắn hai cái. Văn Chiêu thở hổn hển lạnh giọng nói: "Nếu anh đã không ra tay được thì anh phải sống tốt."

Cậu nhéo cằm Giang Thăng, để sát gần nói: "Chết rồi thì cái gì cũng không còn, anh không được phép có ý nghĩ muốn chết, em không cho."

Vết dao trên ngực Văn Chiêu chảy ra máu đỏ tươi, cậu lau sạch vết máu rồi xoa lên ngực Giang Thăng.

"Nếu vết dao này anh lưu lại thì em sẽ đổ máu vì anh. Đây là dấu vết độc nhất vô nhị của anh. Từ nay về sau, mạng của anh sẽ là của em."

Văn Chiêu nhéo cằm hắn hôn xuống, cậu chủ động hôn cắn khóe miệng Giang Thăng, mùi máu trong miệng dày đặc, Văn Chiêu mới buông hắn ra.

Văn Chiêu nằm ở trên giường nói với Giang Thăng bên cạnh: " Chúng ta tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nào."

Giang Thăng lật người đè cậu lại, ghé vào lỗ tai cậu gọi:" Tiểu Chiêu."

"Ừm."

"Tiểu Chiêu..."

“ Gọi hồn gì nhiều vậy? Em ở đây.” Văn Chiêu đưa tay lên, ôm lấy hắn.

Một lúc sau, Văn Chiêu bị hắn ôm làm cho ngạt thở:" Đệt, anh làm sao vậy? Có tiếp tục làm nữa không?"

Giang Thăng dùng dương v*t thô cứng đỉnh đỉnh nửa người dưới của cậu, phản kháng một cách im lặng.

Văn Chiêu vòng chân qua eo Giang Thăng: " Nhanh lên tới làm em đi."

Giang Thăng sờ lỗ nhỏ đầy nước của cậu, hắn mở hai chân cậu ra xem, đôi môi âʍ ɦộ ở trên âʍ ɦộ tinh xảo ướt đẫm khép lại, dịch bên trong chảy ra làm ướt nhẹp lôиɠ ʍυ, lôиɠ ʍυ thưa thớt dính trên hoa huy*t. hoa huy*t của cậu vừa trắng vừa múp, môi âʍ ɦộ có thêm những sợi lôиɠ ʍυ đen càng thêm hồng hào và hấp dẫn.

Giang Thăng bẻ hai chân cậu mở rộng ra hơn, hắn như muốn bẻ gãy chúng thành một hình dạng thẳng. Văn Chiêu thở hổn hển một cái, nước trong lỗ hoa huy*t càng chảy ra nhiều hơn. “Giang Thăng, bên trong ngứa quá.” Văn Chiêu rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Giang Thăng nhìn lỗ âm đ*o lúc đóng lúc mở, cúi đổi thổi phù phù vào nó, cái miệng nhỏ nhắn càng phun ra nhiều d*m thủy.

Hai chân Văn Chiêu bị nhấc lên tách ra thành hình thẳng tắp, âʍ ɦộ buộc phải tách ra để lộ ra miệng âm đ*o bên trong. Hơi lạnh tràn vào bên trong lỗ nhỏ, nước bên trong dính đầy lên lôиɠ ʍυ.

Giang Thăng vươn đầu lưỡi chọc vào âm đ*o, chọc thủng bọt d*m thủy, sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ láp bên trong âm đ*o và hút d*m thủy theo các nếp uốn.

Văn Chiêu lắc đầu vui sướиɠ kêu lên, " Anh mυ"ŧ thật giỏi! Bên trong bị liếʍ tới rồi."

Giang Thăng nuốt mấy ngụm d*m thủy, nhả môi âʍ ɦộ đang được mυ"ŧ ra, nửa quỳ trên giường bắt lấy chân Văn Chiêu, cúi người xoa lôиɠ ʍυ cứng rắn của Văn Chiêu.

Giang Thăng bóp chặt cái mông của cậu, hỏi: " Có sướиɠ không? Liếʍ em như vậy có sướиɠ không?"

Mông Văn Chiêu bị nhéo ngứa ngáy muốn trốn, lôиɠ ʍυ rậm rạp cọ vào hoa huy*t tinh xảo gây ngứa thấu xương. Bên trong âm đ*o lại phun ra d*m thủy, cậu vặn vẹo mông cầu xin: "Anh đừng cọ cọ nữa, cứng quá, ưm a a a a a ư ư ngứa, ngứa, Giang Thăng nhét dương v*t vào đ*t em đi."

Giang Thăng nhếch mép ôm lấy mông của hắn, nâng hông lên, hắn nâng mông cậu lên lấy dương v*t đánh vào môi hoa huy*t cậu, Văn Chiêu cắn ngón tay, nước mắt chảy ròng ròng.

Nhìn thấy cậu cao trào một lần xong, Giang Thăng cầm dương v*t của mình lên cho vào lỗ nhỏ của cậu, cậu được dương v*t lấp đầy, Văn Chiêu ngẩng đầu lên rêи ɾỉ thở ra một hơi thỏa mãn.

Văn Chiêu nâng hông lên nghênh đón dương v*t của Giang Thăng "Giang Thăng nó thật nóng, dương v*t của anh nóng quá."

“ Làm chết em, ** chết em." Giang Thăng dùng qυყ đầυ đi chạm vào miệng tử ©υиɠ Văn Chiêu, mỗi lần rút ra đều sẽ thấy thịt mềm mị hồng, d*m thủy từ chỗ hai người kết hợp chảy xuống làm ướt đẫm khăn trải giường.

Văn Chiêu xoay người quỳ trên giường lắc mông làm cho Giang Thăng ra vào nặng nề hơn, Giang Thăng bóp mông cậu, dương v*t thô to từ phía sau đâm mạnh vào bên trong Văn Chiêu. Văn Chiêu bị đâm cả người run rẩy:" Em phải bị anh đâm chết, phải bị dương v*t của anh ** đến chết."

Giang Thăng bóp eo cậu, dương v*t rút ra lại đẩy vào, hắn không cho cậu có thời gian thở dốc, hắn đâm Văn Chiêu đến mức cậu muốn nôn khan. Lỗ nhỏ gắt gao kẹp chặt lưỡi dao to dài nuốt vào nhả ra.

Cả người Văn Chiêu ẩm ướt nằm liệt trên giường, hai tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt ga trải giường, đầu ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng lực quá nhiều, miệng thở ra hơi thở nóng rực.

Chân tâm cậu bị đâm mà đau đớn, mu bàn chân duỗi ra, ngón chân co quắp lại, mồ hôi trên người làm cho khăn trải giường ẩm ướt nhớp nháp, cậu không nhịn được nức nở, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Tiếng thở hổn hển của Giang Thăng như bị bóp nghẹt, cơ bụng hắn cùng nhau căng ra, miệng bị mím chặt, quả táo Adam ở hầu kết lăn lộn mỗi lần hắn động. Văn Chiêu sững sờ nhìn Giang Thăng, đó là loại vẻ đẹp nam tính nguy hiểm làm mê say lòng người.

Văn Chiêu đưa tay chạm vào cánh tay của Giang Thăng, sờ lên những đường gân thô bạo cùng mồ hôi ẩm ướt trên đó.

Giang Thăng rũ lông mi dưới bóng tối, hấu kết hắn hơi cử động:" Đừng động vào, người bị tội lại là em thôi."Giọng nói của hắn như đang kìm nén nên hơi khàn khàn.

Văn Chiêu vươn tay muốn Giang Thăng ôm cậu, Giang Thăng ôm cậu vào lòng, hôn lên gò má đầy mồ hôi của cậu.

Tiếng nước nhớp nháp lại vang lên, Giang Thăng ném cậu lên giường rồi tiếp tục làm, mỗi lần hắn đâm vào đều sâu đều mạnh, nơi kết hợp vang lên tiếng bạch bạch nhớp nháp.

Văn Chiêu cảm thấy mình sắp bị tan ra rồi, mồ hôi chảy ra nóng như thiêu, mồ hôi như biến thành dung nham bốc cháy trên người, để cho cậu đang trong niềm sung sướиɠ tột đỉnh liền hóa thành bùn đất tan chảy.

Du͙© vọиɠ của Giang Thăng chính là lửa, đốt cháy thảo nguyên trên người cậu, cậu chính là củi khô bị lửa thiêu đốt, cậu sẽ chỉ biết càng bị thiêu đốt càng thêm mãnh liệt.

Cậu bị đâm mở tử ©υиɠ, cậu khóc nức nở, nước mắt cùng nước bọt đều chảy ra, hông cậu vặn vẹo muốn thoát ra khỏi tay Giang Thăng, hai tay giãy giụa trong không khí, bắp chân run rẩy đạp mạnh vào ga giường " Giang Thăng, em sắp chết rồi."

Giang Thăng không ngừng đâm dương v*t của mình vào trong cổ tử ©υиɠ nhỏ hẹp, hạ thể của hai người đã dính đầy d*m thủy, dưới háng Giang Thăng cũng bị dính nước.

Vết thương trên ngực Văn Chiêu bị ướt đẫm mồ hôi, ngứa ran, máu nhuộm đỏ cả ngực.

Giang Thăng đè cậu xuống liếʍ vết máu trên ngực, sau đó hắn cùng cậu trao nhau nụ hôn đẫm máu.

Văn Chiêu đẩy hắn ra thở hổn hển nằm ở trên giường, l*иg ngực run rẩy, âm đ*o cậu chứa dương v*t của hắn, bọn họ như hòa tan vào nhau, nhìn kỳ quái làm sao. Cậu sờ nơi hai bọn họ kết hợp:" Giang Thăng nó đang nuốt anh vào."

“Không, là em đang nuốt chửng tôi.” Hắn phản bác.

Văn Chiêu kẹp chặt eo của hắn để hắn chiếm hữu mình, Giang Thăng nhéo cái mông của cậu, đâm cậu làm d*m thủy văng tung tóe.

Cậu thở không ra hơi, niệu đạo đau đớn chua xót không thôi, d*m thủy bị mang ra theo dương v*t dính đầy mông, cậu cào trào dương v*t cậu cũng bắn tinh. hoa huy*t tê dại ngứa ngáy, dương v*t hắn làm âm đ*o cậu mềm nhũn, âʍ ɦộ bị tách ra hai bên, âm đế*( hộŧ ɭε) to bằng hạt đậu nành sưng lên.

Đầu Văn Chiêu lắc lư, hai tay cào trên ga trải giường, nắm chăn bông cả người phát run:" A a a a a a ngứa quá."

“Giang Thăng, cứu em, giúp em.” Cậu ở trên giường khó nhịn cọ cọ, ngón tay đỏ bừng vì bị cắn, hai mắt mờ mịt, thần chí không rõ ràng.

Giang Thăng áp xuống cắn lỗ tai cậu nói: “ Anh tới cứu em đây.” Hắn tách mở môi âʍ ɦộ ra, thọc một ngón tay vào lỗ hoa huy*t.

“Không vào được đâu, không cần!" Văn Chiêu vặn vẹo xương hông muốn cự tuyệt Giang Thăng nhét ngón tay vào.

Giang Thăng cười mê hoặc " Anh làm sao nỡ để em căng hư đâu?"

Giang Thăng nhéo nhéo lỗ niệu đạo của cậu, hắn xoa nắn nó, đau đớn tột cùng khiến Văn Chiêu cảm thấy sắp không tự chủ được, dương v*t trong hoa huy*t cọ xát vào miệng tử ©υиɠ, bắp chân run rẩy không ngừng, đầu trống rỗng. Cậu không đẩy Giang Thăng ra được, trong cơn cực khoái liên tục này, nướ© ŧıểυ màu vàng được bắn ra.

Cậu nằm ở trên giường run rẩy bắn nướ© ŧıểυ, bụng Giang Thăng đều bị dính nướ© ŧıểυ, Giang Thăng bị cậu kẹp quá chặt, kêu lên một tiếng sau đó nắm lấy hông cậu tiếp tục đâm vào với tốc độ nhanh.

Văn Chiêu chưa kịp bình phục sau cơn kɧoáı ©ảʍ đã bị đâm vào với tốc độ nhanh điên cuồng, đầu óc vậy trở nên trống rỗng, những cơn cực khoái liên tiếp khiến cậu không thở nổi, bụng dưới đau nhói, cậu bị dương v*t hắn đâm vào rút ra, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho tay chân cậu run lên không ngừng.

Giang Thăng đè ở trên người cậu, bịt chặt miệng cậu, hắn cắm dương v*t vào tử ©υиɠ cậu rồi mới bắn ra.

Văn Chiêu bị bắn đến phần hông vặn vẹo muốn trốn, cậu muốn thoát ra khỏi cơn cực khoái nghẹt thở này, toàn thân cậu đỏ bừng, ướt nhẹp như từ trong nước đi, ngón tay ôm chặt lưng Giang Thăng nổi lên vài vết đỏ.

Cuối cùng sau khi Giang Thăng xuất tinh xong hắn rút dương v*t ra, Văn Chiêu nằm ở trên giường bởi vì liên tục đạt được kɧoáı ©ảʍ mà toàn thân co quắp, cẳng chân run rẩy đá ga giường.

âm đ*o giống như bị nứt, hoa huy*t bị làm thành một lỗ nhỏ không khép lại được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong theo đó chảy ra ngoài. Văn Chiêu run rẩy chống nạnh ở trên giường ôm bụng, dương v*t cùng lỗ tiểu thuộc về bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của con gái không ngừng rỉ ra nướ© ŧıểυ.

Nướ© ŧıểυ chảy ra theo thời gian làm ướt tấm khăn trải giường dưới người cậu. Giang Thăng đang thần trí hoảng hốt ôm lấy cậu, nướ© ŧıểυ chảy lên người Giang Thăng.

“Ngoan, đều giống đi tiểu thôi. Lần sau anh sẽ không làm cho em khó chịu.” Giang Thăng không ngừng hôn lên mặt Văn Chiêu.

Văn Chiêu nâng cánh tay ướt đẫm lên, ôm đầu Giang Thăng. Cậu chạm vào mặt Giang Thăng, vừa gặm vừa hôn lên miệng hắn.

Giang Thăng bế Văn Chiêu đi vào phòng tắm, chân Văn Chiêu mềm nhũn đứng không được, sau khi thu dọn xong, Giang Thăng bế cậu lên trên giường trong thư phòng. Họ ôm nhau ngủ.

Đồng hồ trong thư phòng đang dừng ở hai giờ sáng.

Văn Chiêu ngồi ở bên giường hút thuốc, cậu nhìn chằm chằm Giang Thăng đang ngủ, đưa tay sờ sờ tóc của hắn.

Hút xong một điếu thuốc, Văn Chiêu ném tàn thuốc vào thùng rác, khi trở lại giường, cậu vuốt ve khuôn mặt Giang Thăng, đưa tay lướt qua vết đen dưới mắt, cậu thở dài. " Anh đã không ngủ ngon trong bao lâu rồi?"

Trạng thái tinh thần của Giang Thăng rất kém và có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Mỗi lần cậu cử động người một chút là Giang Thăng liền tỉnh, sau khi ham muốn tìиɧ ɖu͙© qua đi, hắn sẽ lâm vào trạng thái xuất thần.

Ham muốn du͙© vọиɠ, ngủ ít, trạng thái tinh thần luôn rất kém và đôi khi còn nói những câu vô nghĩa, Văn Chiêu tổng kết một vài từ khóa mấu chốt.

Văn Chiêu bóp nhẹ cái mũi hắn, chửi thầm nói: "Đồ ngốc."

Văn Chiêu lại châm một điếu thuốc nữa, vừa hút được nửa điếu thì nghe thấy Giang Thăng đang thì thào gọi:" Tiểu Chiêu..."

Văn Chiêu dập tắt điếu thuốc, hôn một cái lên trán hắn, ngủ ngon tiểu biếи ŧɦái.

- --------------------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!

Đôi lời editor: Giang Thăng là yandere, Văn Chiêu là người thu phục yandere của đời mình. =))))