Chương 30

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, dù bạn có để ý nó hay không thì nó vẫn sẽ chạy về phía trước như bánh xe ô tô, bạn có thể không để ý rằng bức tường đã bong ra nhiều lớp, bụi bẩn đã tích tụ đầy trên mặt bàn nhưng khi gió lạnh như một vết dao cạo cứa vào cơ thể bạn, bạn cũng sẽ nhìn lên cái cây trọc lóc lá và bầu trời u ám, lúc đó bạn chợt nhận ra rằng mùa đông đã tới rồi.

Quần áo của Văn Chiêu ngày càng mặc nhiều hơn, đời sống tìиɧ ɖu͙© của Giang Thăng cũng trở nên thường xuyên hơn, cậu dường như rất ngạc nhiên rằng một mùa thu nữa lại trôi đi. Cậu không có nhiều cảm giác với cảnh sắc mùa xuân hay tiếng ve của mùa thu, nhưng khi tiếng ve ồn ào biến mất, cậu cảm thấy như có thứ gì đó bị bỏ rơi, cậu nhớ tới Giang Thăng có sưu tầm một hộp xác ve.

Việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© thường xuyên dồn dập đôi khi khiến cậu ăn không tiêu, ngày nào cậu cũng uể oải, chán nản, cậu ngửi thấy mùi bụi phấn trên bảng khi giáo viên đang giảng bài, cậu nằm gục trên bàn ngủ thϊếp đi.

Giáo viên bắt đầu tìm cậu nói chuyện, nói với cậu rằng năm cuối cấp ba chương trình học rất căng thẳng và bảo cậu đừng lấy tương lai của mình ra đùa. Cậu giữ vững tâm trí làm bài, buổi tối lại bị Giang Thăng đè dưới thân, mỗi lần cậu soi gương cũng không dám kéo cổ áo xuống, vết cắn trở nên thâm tím, giống như cậu bị xâm hại tìиɧ ɖu͙© vậy.

Giang Thăng bị si mê tìиɧ ɖu͙© giống như một kẻ nghiện tìиɧ ɖu͙©, mỗi lần làm xong Văn Chiêu đều nằm liệt trên giường môi răng run lên, toàn thân co giật run rẩy, Giang Thăng ham muốn trọng dục vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể cậu, bọn họ gục trên giường cùng đổ mồ hôi, Giang Thăng hỏi cậu có muốn ra nước ngoài không.

Cậu mệt mỏi không thể nhấc ngón tay lên, cậu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, cậu nói cậu không muốn.

Trong không khí căng thẳng của năm cuối cấp ba, cậu bất ngờ đạt kết quả tốt trong kỳ thi xếp lớp chọn. Khi có kết quả, Chu Minh vẫn đang than thở rằng cậu may mắn, Chu Minh tức giận mắng cậu rằng ngày nào cũng ngủ trên lớp mà vẫn có thể vào lớp chọn.

Chỉ đến khi vào lớp cậu mới biết Phương Tư Tư cũng học cùng lớp với cậu.

Phương Tư Tư ngày nào cũng ngồi tại chỗ như một tác phẩm điêu khắc lạnh lùng, cô vẫn nhìn Văn Chiêu bằng ánh mắt chăm chú si mê mang theo ý nghĩ đen tối, nhưng bọn họ giống như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.

Mùi nướ© ŧıểυ khó tan trong nhà vệ sinh và những hố vệ sinh đầy phân cũng sẽ không ngăn được một nhóm học sinh đến nhà vệ sinh hút thuốc.

Một tên đầu trọc học lớp chọn, miệng ngậm điếu thuốc, một tay cởi thắt lưng, lấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ra, nhắm vào hố vệ sinh đo tiểu nước, vài giọt nướ© ŧıểυ vàng khè rơi dính xuống ống quần. Văn Chiêu ngậm thuốc lá cau mày cách gã xa hơn chút.

Tên đầu trọc đưa tay cầm chim của mình lắc lắc vài cái rồi kéo khóa quần lên, dùng tay bóp điếu thuốc: "Thoải mái quá."

Một số nam sinh huýt sáo: "Ồ, nó không nhỏ nhỉ!"

“ Anh Chiêu, lại đây. Tôi có loại Trung Hoa mạnh hơn Marlboro của anh nhiều này.” Gã làm bộ muốn vươn tay nắm lấy Văn Chiêu.

Văn Chiêu lui về phía sau, một tay đút vào túi quần, tay kia cầm điếu thuốc: "Không cần, tôi thích Marlboro."

Gã đầu trọc cắn điếu thuốc vào miệng, cau mày trước hành động không nhận thuốc của Văn Chiêu, gã dựa vào tường sờ vào da đầu, nói đùa với người hút thuốc bên cạnh: "Tôi không bao giờ hút Marlboro do mùi khói không đủ mạnh, phải mùi khói mạnh hơn một chút thì mới đáng hút chứ.” Gã vừa há miệng nói vừa hút thuốc.

Văn Chiêu nhướng mày cười châm chọc.

Bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn, một giọng nói sắc bén truyền đến: "Đồ khốn nạn."

Có tiếng "rầm", âm thanh chói tai của vật nặng rơi xuống. Có người lạnh giọng nói: “Kéo cô ta vào đi, kéo cô ta vào phòng vệ sinh nam ấy"

Trong quá trình xô đẩy, một người bị đẩy vào và nặng nề ngã xuống đất, cô nằm bò trên mặt đất dính đầy bùn đất và nước dơ bẩn với hố nướ© ŧıểυ trước mặt cô.

Phương Tư Tư ngẩng đầu lên, mái tóc lòa xòa rơi trên mặt đất, cô giống như một con rối không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, khi bắt gặp ánh mắt của Văn Chiêu, ánh mắt của cô hỏi chớp chớp để tránh ánh mắt của cô.

Một vài thằng con trai đứng trước mặt cô nhưng không giúp cô đứng dậy, một số người cười đùa: " Mày muốn có người đỡ mày à? Còn có thể đứng lên được không đấy?"

Tên trọc đầu ném điếu thuốc vào trong hố nướ© ŧıểυ và đi về phía Phương Tư Tư: “Sao cậu lại bất cẩn như vậy chứ.” Tay tên hói tránh vết nước trên người cô, một tay vòng qua nách đặt lên ngực cô, tay còn lại đặt chỗ mông cô để nâng cô dậy.

Văn Chiêu cau mày đi tới, hất tay tên đầu trọc ra, nắm tay Phương Tư Tư bước ra ngoài.

Khi đến phòng thay đồ của đội bóng rổ, Văn Chiêu cởϊ áσ khoác đưa cho cô: “Cô vào trong thay quần áo đi!”

Phương Tư Tư cầm lấy quần áo trong tay cậu.

Trở lại lớp học, Phương Tư Tư lại trở thành một mỹ nhân anh túc không thấy được cảm xúc gì, cô ngồi trên ghế đưa tay áo lên mũi ngửi, đưa tay xoa xoa quần áo trên tay, cô nghiêng đầu nhìn Văn Chiêu cạnh cửa sổ, đôi mắt thẳng lặng lại tham lam nhìn cậu, cậu nằm gục trên bàn ăn mặc một bộ áo hoodie ngủ thϊếp đi.

Đầu mùa đông giống như nội tiết thiếu nữ không thể dứt được, chỉ lo phun nước xuân nghẹn chết người, mùa thu không có gió lớn nhưng có luồng không khí lạnh, gió như cắn xé da thịt trần trụi.

Gió bay qua người lạnh thấu xương, Giang Thăng thường mở hết cửa sổ để gió lạnh vào nhà. Hắn bật điều hòa trong nhà lên mức cao nhất, để hơi lạnh và hơi nóng được trộn lẫn với nhau. Văn Chiêu ở nhiệt đồ vừa nóng vừa lạnh chui vào trong lòng hắn, Giang Thăng ôm cậu cùng nhau xem phim.

Giang Thămg ngậm tai của cậu, hỏi: "Còn lạnh không?"

Văn Chiêu ngẩng đầu cùng hắn trao đổi một nụ hôn ướŧ áŧ, ánh sáng từ TV phản chiếu vào bọn họ, quấn trong chăn vẫn cảm nhận được nhiệt độ điều hòa bên ngoài, Văn Chiêu nhũn ra dựa vào người hắn: "Ôm chặt em một chút, lạnh quá."

Giang Thăng ôm chặt cậu hơn, Giang Thăng chống cằm lên vai cậu, thò tay vào quần áo sờ eo cậu, ngón tay lạnh lẽo lướt qua vòng eo, trên người Văn Chiêu nổi hết da gà.

Giang Thăng cởi bỏ quần áo của mình, cậu trần trụi chui vào trong vòng tay của Giang Thăng, Giang Thăng vuốt ve cơ thể của cậu từng tý một, dấu cắn vàng cùng dấu hôn màu đỏ trên khắp cơ thể cậu. Dù Giang Thăng không cắm vào nhưng Văn Chiêu vẫn có thể đạt tới cao trào chỉ bằng cách chạm vào nó, cậu giống như được nuôi dưỡng bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Giang Thăng, ham muốn của cậu sẽ đạt kɧoáı ©ảʍ đến đỉnh điểm khi được Giang Thăng vuốt ve hoặc cắm vào.

“ Cắm vào đi.” Văn Chiêu đỏ mặt nói.

Giang Thăng cúi đầu hôn lên trán của cậu: "Phía dưới còn rất sưng."

Bản nhạc jazz của bộ phim vang lên, cậu thả mình trên ghế sofa với một tấm chăn ở giữa.

Giang Thăng đi vào phòng bếp bưng ra một ly Mojito(*Mojito là một loại cocktail bao gồm năm thành phần: rượu rum trắng, đường, nước cốt chanh, nước soda và bạc hà.), hắn ôm Văn Chiêu vào trong lòng, đưa rượu lên miệng cậu: " Uống thử Mojito dưa chuột đi."

Rượu lạnh xuyên qua cổ họng, cậu và Giang Thăng hôn nhau giữa âm thanh bản nhạc của bộ phim.

Giang Thăng đẩy cậu ngã xuống sô pha, Văn Chiêu ra hiệu cho Giang Thăng ngậm một ngụm Mojito, Giang Thăng ôm mặt cậu, ngậm mυ"ŧ miệng cậu, rượu trượt xuống từ khóe miệng Văn Chiêu. Văn Chiêu vươn đầu lưỡi liếʍ môi, khàn khàn nói: "Giang Thăng mυ"ŧ đầu lưỡi của em đi."

Giang Thăng run rẩy đè cậu xuống sô pha, cắn môi, đưa lưỡi vào trong miệng cậu mυ"ŧ liếʍ, Văn Chiêu giương chân câu eo hắn, đầu lưỡi cậu tê dại vì bị Giang Thăng mυ"ŧ.

Ly rượu bị bọn họ uống cạn, men rượu mang đến choáng váng, Giang Thăng trong lúc quan hệ tìиɧ ɖu͙© càng thêm táo bạo.

Văn Chiêu cảm giác mình như một con vịt đang trong nước đi lên bờ, cậu bị mồ hôi hắn chảy xuống bao phủ, có thể là do cồn trong rượu quấy phá, trong phim đến cảnh cao trào thì lúc đó Giang Thăng cũng gục đầu lên người cậu thở dốc.

Văn Chiêu sợ tới mức tim đập dữ dội, cậu lấy tay vỗ vỗ mặt Giang Thăng: “Giang Thăng anh sao vậy, không thoải mái sao?” Giọng nói của cậu run lên.

Giang Thăng ôm đầu mình ở bên cạnh cậu toàn thân run rẩy, hắn run rẩy nói: " Tiểu Chiêu, anh đau quá, đau quá."

Văn Chiêu ngẩng đầu, lo lắng nói: “Nói cho em biết chỗ nào đau đi! Chúng ta đi bệnh viện.” Văn Chiêu lấy điện thoại di động ra, run rẩy muốn gọi xe cấp cứu.

Đột nhiên cậu bị hắn ôm vào lòng, Giang Thăng liếʍ lỗ tai cậu, cười: “Anh không sao, anh nói dối em đó.” Giang Thăng lười biếng dựa vào vai cậu không còn chút bộ dáng đau đớn nào.

Văn Chiêu run rẩy thoát ra khỏi sự trói buộc của Giang Thăng, cậu đá hắn trên mặt đất, kéo tóc hắn và thô bạo nói: “ Đệt, đùa vui lắm đúng không?” Quai hàm dưới của cậu bị cắn căng cứng.

Giang Thăng nắm tay cậu lên miệng hôn, thấp giọng cười nói: "Anh muốn nhìn thấy em quan tâm anh, cũng muốn thấy em tức giận."

Văn Chiêu phất tay, đứng dậy lại đá hắn, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở trên sô pha mặc kệ hắn.

Hắn đang nằm trên mặt đất, sắc mặt Giang Thăng đột nhiên biến sắc, hắn bước tới đè Văn Chiêu lên sô pha, vẻ mặt hắn lạnh lùng, hắn tưởng cắm vào bên trong Văn Chiêu. Văn Chiêu tát vào mặt hắn một cái, lạnh lùng nói: "Cút ngay, đừng chạm vào em!"

Giang Thăng bóp cổ cậu, hai mắt đỏ ngầu: "Không cho anh đυ.ng vào em? Vậy em muốn đi ngủ với ai?! Tại sao lại đem quần áo đưa cho người khác hả!?"

Hai tay Giang Thăng sức lực mạnh tới nỗi Văn Chiêu bị hắn bóp đến mức trán nổi gân xanh, sắc mặt dị thường đỏ lên.

Giang Thăng điên cuồng nói như ma quỷ:" Tại sao em cứ muốn trêu đùa người khác? Em là của anh! Chỉ cần mỗi anh thôi không phải tốt hơn sao?"

Văn Chiêu dùng chân đạp mạnh vào ghế sô pha, cả người trợn mắt vì ngạt thở.

Giang Thăng buông tay ra, Văn Chiêu nằm trên sô pha kịch liệt thở hổn hển, ho khan. Giang Thăng ôm cậu vào trong lòng, liếʍ liếʍ nước miếng bên khóe miệng, cười nói: “Ngoan, không khó chịu nữa.” Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng Văn Chiêu giúp cậu thuận khí.

“Em ngoan ngoãn thì tốt hơn rồi.” Anh khẽ nói thêm.

Hắn ôm Văn Chiêu mềm nhũn cùng xem phim, hắn liếʍ mặt cậu ướt dầm dề, Văn Chiêu không tự chủ co rút toàn thân trong lòng hắn, cổ bị bóp để lại dấu ngón tay đáng sợ.

Gió thổi vài khiến cửa sổ kêu cọt kẹt, nhiệt độ ở máy điều hòa không có tác dụng gì. Văn Chiêu khàn giọng nói: " Không đóng cửa sổ thì ôm chặt em đi, ở ngoài lạnh chết." "

Giang Thăng nhìn cậu chằm chằm, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, ôm cậu vào trong lòng: "Còn lạnh không?"

Văn Chiêu hừ lạnh một tiếng.

Đến lúc kết thúc phim, Giang Thăng đi lấy một chai rượu ra, hắn đưa rượu tới miệng cậu muốn dỗ uống, hắn bước đến bên cửa sổ dang tay để gió lạnh lùa qua người. Hắn quay mặt về phía Văn Chiêu nói: " Nếu anh bay được thì tốt rồi."

Trái tim Văn Chiêu nhảy dựng lên, cậu đứng lên nhìn Giang Thăng.

Giang Thăng nói: "Từ nơi này thả người xuống và bay trên không."

Văn Chiêu cau mày: “Không bay được, chỉ có ngã chết thôi.” Cậu nói thêm: “Óc não sẽ văng xuống đất, xương cốt vỡ nát, anh sẽ nằm ngất trên mặt đất làm bằng si măng, co giật rồi chết."

“Vậy nên anh hãy tới tìm em đi.” Văn Chiêu nói.

“Sao lại đến tìm em?.” Hắn nhìn thẳng vào mắt Văn Chiêu.

Văn Chiêu vươn tay đối với hắn: "Bởi vì em muốn ôm anh."

Gió lạnh gào thét thổi tung rèm cửa bên cửa sổ, nhưng lúc này gió lại biến thành một làn nước mùa thu dịu dàng phun ra từng đợt chấn động mãnh liệt, trái tim lúc này dường như đang sinh sôi nảy lộc.

Hắn đạp lên gió và lao vào vòng tay của Văn Chiêu.

Họ ôm nhau cùng xem phim, nhạc kết thúc vang lên, tên các diễn viên hiển lên trên màn hình, họ đem rượu whisky trên bàn uống hết, Giang Thăng nằm trên đùi Văn Chiêu, mắt mờ mịt, hắn nắm lấy tay Văn Chiêu hôn, Văn Chiêu nhéo nhéo cái mũi của hắn, nói: " Anh say rồi."

Hai mắt Giang Thăng thâm thúy, hắn nhìn chằm chằm Văn Chiêu bằng ánh mắt ảm đạm.

Văn Chiêu cúi đầu hôn hắn: "Ngủ đi!"

Tiết tự học buổi sáng, có một người đàn ông cầm gậy mù đi đến tìm Phương Tư Tư, cô gái ngày thường hay bắt nạt Phương Tư Tư nhất cười nhạo nói:" Tìm mày để quay trở về trông quán đấy, đừng đọc nữa."

Phương Tư Tư iếc mắt nhìn cô rồi bước ra cửa, người đàn ông đưa cho cô hộp cơm và một xấp tiền, Phương Tư Tư nói: "Bố, để con tiễn bố đi xuống!"

Người đàn ông phất tay ra hiệu rằng ông không cần và bỏ đi với cây gậy mù trong tay.

Khi cô quay trở lại lớp học, cô gái khi nãy khịt mũi không hài lòng.

Vào buổi trưa, Phương Tư Tư đi đến trước bàn của Văn Chiêu đưa bộ quần áo lần trước đã giặt cho cậu.

Văn Chiêu để cây bút trong tay xuống, nhìn quần áo trong tay suy nghĩ một chút nói: "Cô cứ cầm đi! Đừng trả lại cho tôi."

Phương Tư Tư cúi đầu nhìn Văn Chiêu đang làm bài kiểm tra, cầm lấy quần áo rời đi.

Buổi chiều tan học, Văn Chiêu nhìn thấy bộ quần áo đã bị ném vào thùng rác.

Văn Chiêu rất sợ mùa đông, gió lạnh buốt thấu xương không thâm tình, cậu hít không khí lạnh lẽo, vài cây cối bên ngoài trường học đã đóng băng, lớp da cây nhánh rơi trên mặt đất, lẫn vào bùn đất bên cạnh tỏa ra mùi bị ăn mòn của cây cối.

Quy luật của thế gian chẳng qua là ngựa quen đường cũ, liếʍ nghé tình thâm.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Giang Thăng phun lên người cậu trong lúc làʍ t̠ìиɦ đã khô lại thành những vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c giữa hai chân cậu, sền sệt lại da^ʍ mỹ. Văn Chiêu cảm thấy rằng hầu hết đàn ông đều bị si mê bởi cơ quan sinh sản, giống như những đứa trẻ sơ sinh bị quyến luyến cơ thể mẹ chúng.

Giang Thăng si mê cúng bái cơ quan dị dạng của cậu một cách quỷ dị, hắn so sánh nó với nguồn gốc ham muốn khiêu da^ʍ, đó cũng là nơi trú ẩn của hắn.

Văn Chiêu hỏi hắn: "Tại sao lại là nơi trú ẩn?"

Giang Thăng nói: "Nó có thể giữ anh và làm cho anh và em không thể tách rời."

Cậu mềm nhũn dưới ánh trăng, mở ra hai chân với Giang Thăng.

Giang Thăng tiến vào giữa hai chân cậu, hắn nói: " Đàn bà đẹp nhất là kiểu phong tình trên eo, còn em đẹp nhất là kiểu phong tình dưới hông."

13 phút 14 giây rạng sáng ngày 11/11.

Có một tiếng gầm lớn, là tiếng máy bay trực thăng ngang qua bầu trời.

Vào thời điểm cuối cùng khi giây phút này kết thúc, Giang Thăng nói rằng bây giờ là thời điểm thích hợp để bỏ trốn.

Văn Chiêu nói: "Ngày mai sẽ có lớp."

Giang Thăng nói: "Chạy trốn đi."

Văn Chiêu nói: " Bây giờ liền đi luôn."

Giang Thăng nói: "Được."

Họ chạy ra khỏi nhà trong đêm tối dưới ánh trăng.

Đi đâu? Tất nhiên là bỏ trốn.

Giang Thăng lái một chiếc xe Jeep thuê được và bỏ trốn cùng Văn Chiêu. Họ lái xe qua đêm trong con phố thương mại vẫn còn mờ sáng, họ mua một hộp bánh bao gạch cua lạnh vào sáng sớm và ăn chúng trong xe.

Trong xe không có lò sưởi, gió lạnh lại tràn vào trong xe, Văn Chiêu ngoài cửa kính xe hét lên một tiếng, Giang Thăng cười, đối cậu nói: " Anh mang theo máy xăm."

Văn Chiêu nói: "Anh mang cái này làm gì vậy?"

Giang Thăng một tay đánh vô lăng, tay kia nắm lấy tay cậu, nói: " Anh muốn đánh dấu."

Xe chạy ra ngoại thành dừng trước một xóm trọ, bên đường có ánh đèn vàng mờ ảo, có cây cào cào trồng trước cửa, có cái thùng đựng đồ, túi da rắn đầy ắp.

Họ thuê một căn phòng và bà chủ ở đó còn cho họ đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Những ngọn đèn trên hành lang đã cũ kỹ màu vàng mờ ảo, một trong số chúng đang nhấp nháy mờ đi. Mở cửa phòng ra, Giang Thăng đẩy ngã Văn Chiêu lên giường, ánh đèn vàng mờ ảo trên đầu chiếu vào trên mặt cậu, cậu cùng Giang Thăng vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo.

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, những bức tường ố vàng bị hơi nóng làm ướt.

Văn Chiêu và Giang Thăng co mình trong bồn tắm chật hẹp, não bị hơi nước làm mất dưỡng khí, va chạm dữ dội phía sau khiến cậu không nhịn được há to mồm hét lên.

Cậu đưa tay chống tường nhìn vào khung cửa sổ hẹp, cậu bị đam mê nóng rực thiêu đốt và sức nóng dồn dập khiến não cậu như muốn gầm thét. Nó gây ra ảo giác và khiến người ta nghiện.

Ánh đèn vàng mờ hắt vào tờ giấy ni lông xanh dán trên cửa sổ, hơi nước ẩm ướt bám vào, hệt như lớp rêu xanh sẫm khô bám vào tường vào mùa đông. Giang Thăng ôm eo cậu và làm cậu với hai tay đập mạnh trong không khí," Giang Thăng, Giang Thăng.” Cậu thì thầm lặp lại.

Giọng thở hổn hển thấp của Giang Thăng vang lên bên tai cậu, cậu hôn lên quả táo Adam của Giang Thăng, cảm nhận cơ bắp săn chắc của hắn. Mông cậu bị ép mở ra và bị ** sâu đến mức khó tin.

Sau khi đạt cực khoái, bọn họ ngã quỵ trong bồn tắm, Giang Thăng dựa vào người Văn Chiêu, cảm thấy thân nhiệt như thiêu đốt.

Khi nước nguội, Giang Thăng bế cậu ra, bọn họ ngã trên chiếc giường chật hẹp, Giang Thăng vuốt ve từng tấc da thịt của Văn Chiêu, Giang Thăng sờ ngón chân mượt mà của cậu, ngậm nó trong miệng, liếʍ qua mắt cá chân đang nhô lên của cậu.

Văn Chiêu cong ngón chân xuống ga trải giường dưới người, trên người đầy vết cắn cũ và mới, du͙© vọиɠ ăn mòn khiến cơ thể cậu như trở thành cống nạp cho Giang Thăng.

Giang Thăng dùng tay xoa bóp eo và mông cậu, hông bị ép chặt lên trên, lộ ra xương mu xinh đẹp lởm chởm, từ trong miệng hắn thở ra hơi thở nóng bỏng.

Giang Thăng vùi đầu vào dưới háng của cậu và cắn da ở đó của cậu để lại một dấu hôn mới ở khu vực không che giấu được, Giang Thăng sờ vào xương hông của cậu và nói: "Anh muốn để lại dấu vết ở chỗ nay."

Giang Thăng lấy máy xăm ra bắt đầu tô màu, sau đó thử màu lên cánh tay, lông mày không chút nhăn nheo thậm chí máy còn phát ra tiếng xèo xèo.

Hắn vuốt ve xương hông của Văn Chiêu, giọng nói ma mị quyến rũ: "Tiểu Chiêu, em thuộc về anh!"

Ngọn đèn vàng mờ ảo chiếu vào đầu Giang Thăng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt thâm thúy u ám nhìn Văn Chiêu, Văn Chiêu nằm liệt ở trên giường bị hắn mê hoặc, ngây ngốc nói: "Đúng vậy, em là thuộc về anh."

Giang Thăng cười gằn, "Anh muốn xăm một cái dấu vết trên người em."

“Được.” cậu nói bằng giọng khàn khàn.

Cậu trở thành vật cống hiến và hy sinh thân thể của mình.

Cậu mở hông ra để Giang Thăng xăm lên, tiếng máy va vào da thịt, từ chỗ Giang Thăng truyền đến tiếng như đang hoàn thành một ca phẫu thuật cấp cao, Văn Chiêu nắm lấy ga giường dưới thân, ngón tay trắng bệch vì dùng.

Một cơn đau âm ỉ từ xương hông truyền đến, cậu nhìn lớp da tường bong tróc phía trên đầu, cắn chặt miệng nuốt tiếng rêи ɾỉ, dụi chân vào ga giường, mồ hôi túa ra trên trán.

Cậu nhìn chằm chằm vào vết sơn loang lổ trên tủ, cậu hét lên: "Giang Thăng, em đau."

Mồ hôi túa ra trên trán Giang Thăng, làm xong nét cuối cùng liền ném máy xăm sang một bên, cúi đầu hôn lên xương hông một cách tôn nghiêm.

"Tiểu Chiêu, từ nay về sau em chỉ thuộc về anh."

Nước mắt Văn Chiêu chảy ròng ròng trên khăn trải giường, Giang Thăng hôn lên khóe mắt đẫm nước mắt.

Giang Thăng đưa tay vuốt hình xăm trên hông.

Một mặt trời rơi xuống dòng sông.

Giang Thăng nói: "Mặt trời là em và dòng sông sẽ là anh. Nếu em rơi xuống, anh sẽ bắt lấy em, mãi mãi."

Bọn họ sẽ mãi mãi làʍ t̠ìиɦ trong bóng tối.

- --------------------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!

Đôi lời: trời ạ, 4k chữ...