Chương 37

Khi Văn Chiêu tỉnh lại, mắt đã khô đến nỗi không mở được, rèm cửa màu đỏ nặng trĩu rũ xuống chắn hết ánh sáng. Cậu dùng tay đỡ trán, tiếng xiềng xích lanh lảnh vang lên, Giang Thăng mở mắt ra, ôm lấy cậu: "Em dậy rồi à?" Giọng nói mang theo tia ngái ngủ.

Văn Chiêu đẩy hắn:"Anh đi rót cho em một cốc nước đi." Giang Thăng đứng dậy, mặc thêm bộ áo tắm, rót một cốc nước ấm rồi đi về phía giường.

Văn Chiêu nằm trên giường, một sợi dây xích ở trên cổ tay cậu, trên người đầy dấu hôn thâm tím cùng hình xăm trên hông nhìn vừa dâʍ đãиɠ vừa sa đọa. Giang Thăng đưa nước cho cậu, Văn Chiêu nhận lấy uống một ngụm.

Giang Thăng nắm mắt cá chân cậu, dùng ngón tay cái xoa xoa hai cái xương nhô ra của cậu. Văn Chiêu lấy tay che ở trên mắt, dùng một cái chân khác đá hắn:" Đừng sờ em nữa, ngứa muốn chết." Giang Thăng nhếch mép hôn lên mắt cá chân của cậu.

Giang Thăng lấy ra một loại thuốc mỡ từ ngăn kéo bên cạnh, nắm cổ chân của Văn Chiêu, mở hai chân cậu ra, hắn tiến lại gần cẩn thận quan sát lỗ thịt sưng tấy kia, Văn Chiêu rời tay trên mắt xuống, mông bất an cọ cọ trên ga giường.

Văn Chiêu muốn khép chân lại, Giang Thăng bóp dưới háng cậu không cho cậu khép lại: "Hơi sưng lên rồi, để anh giúp em bôi thuốc." Cậu mở chân ra đặt lên vai Giang Thăng, giọng nói mang theo tia buồn ngủ:" Nhanh lên."

Giang Thăng bóp một ít thuốc ra tay rồi nhẹ nhàng xoa lên mặt trên hoa huy*t, thuốc tan ra lạnh lẽo, Văn Chiêu không còn buồn ngủ nữa, cậu ngáp một cái, ngơ ngác nhìn trần nhà, Văn Chiêu đá nhẹ hắn một cái: " Giúp em lấy một điếu thuốc."

Văn Chiêu châm điếu thuốc ngậm trong miệng, dựa vào trên giường liếc hắn một cái, Giang Thăng nghiêng người cắn cằm cùng xương quai xanh của cậu. Văn Chiêu cười nhẹ, cậu đưa tay vuốt ve lưng hắn.

Cậu cầm lấy điếu thuốc trong tay, còng tay phát ra tiếng vang giòn giã: "Có đôi khi em phát hiện mình thật sự không thể nhìn rõ anh."

Giang Thăng ôm eo cậu, ngậm lấy đầu v* của cậu, mυ"ŧ một cách thành kính si mê, giống như một đứa bé lưu luyến không rời mẹ, Văn Chiêu đưa điếu thuốc vào miệng, hai tay ôm lấy đầu hắn, chậm rãi vuốt ve tóc hắn.

Rèm cửa màu đỏ sẫm ngăn cách ánh sáng mặt trời, căn phòng tối tăm vang lên tiếng liếʍ mυ"ŧ, Văn Chiêu rũ mắt nhìn chằm chằm Giang Thăng đang chôn ở trước ngực mình. Cậu bóp tắt điếu thuốc bên trong gạt tàn ở đầu giường.

Giang Thăng ngậm lấy đầu v* của cậu, giọng nói có chút khàn: "Tại sao lại không hiểu anh?" Văn Chiêu dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, "Em cảm giác mỗi lần nhìn anh đều giống như có một mảng sương mù ngăn cách, mọi lần đều là em sẽ đi tìm anh, anh từ trước đến nay đều không để lộ bản thân mình và đều không cho em thấy con người thật của anh. "

Giang Thăng ngẩng mặt lên, cười nhìn cậu, hắn khẽ nói như người yêu thân thiết nhất: "Em vĩnh viễn đều có thể lột trần trái tim anh, bất kể dù thế nào đi nữa."

Văn Chiêu vuốt tóc hắn không nói gì.

Giang Thăng cầm điều khiển từ xa trên bàn đầu giường bật máy chiếu lên, phòng ngủ tối tắm sáng lên một tia sáng yếu ớt, hình ảnh giường chiếu hiện lên qua màn hình máy chiếu.

Có những bức ảnh chụp mặt cậu đang đỏ bừng nằm trên giường, có những bức ảnh cậu hàm chứa dương v*t Giang Thăng đạt cao trào, có những bức ảnh cậu đang ngậm dương v*t Giang Thăng phun ra nuốt vào với vẻ mặt si mê, có những bức ảnh bên trong âm đ*o của cậu chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang chảy ra, còn có bức ảnh cậu mở rộng chân cầu hắn ** cậu.

Giang Thăng nhìn những bức ảnh bên trên, vẻ mặt bệnh hoạn, hắn sờ vành tai Văn Chiêu, nói:" Nhìn xem, em bị anh chơi hỏng rồi."

Hết ảnh này đến ảnh dâʍ đãиɠ khác, đều là ảnh chụp cậu mê say ở trong cơn tìиɧ ɖu͙©. Bằng chứng cho thấy cậu đã có vô số lần đạt cơn cực khoái dưới háng của Giang Thăng, quả thực đã bị hắn chơi hỏng rồi.

Trong cơn điên cuồng, ẩm ướt và mê loạn, cậu hết lần này đến lần khác đều hỏng mất.

Cậu rũ mắt xuống vuốt cằm Giang Thăng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ ảm đạm của hắn, hai tay bắt đầu di chuyển xuống ôm lấy cổ hắn, ngón tay vuốt ve động mạch lớn bên cổ hắn, Giang Thăng nhắm mắt hưởng thụ, lông mi hắn rung lên như muốn chết đuối trong đó.

Hai tay Văn Chiêu đột nhiên bắt đầu siết chặt lại, Giang Thăng bắt đầu há miệng thở dốc, sắc mặt cũng từ từ đỏ bừng. Màn hình bắt đầu chiếu video, trong phòng xuất hiện những tiếng thở hổn hển, đó là video cậu đang cùng Giang Thăng làʍ t̠ìиɦ trong phòng tắm ẩm thấp.

Gân xanh trên cổ Giang Thăng nổi lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Văn Chiêu, điên cuồng lại hưng phấn, không khí bị chặn lại khiến hắn khó thở.

Tay Văn Chiêu nắm lấy dương v*t của hắn bắt đầu mạnh mẽ xoa nắn, cảm giác đau đớn cùng với cảm giác thiếu oxy nhanh chóng làm Giang Thăng cương cứng, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy hưng phấn.

Giang Thăng bắt đầu kịch liệt thở hổn hển, tay Văn Chiêu tuốt càng ngày càng nhanh, lúc mắt hắn trắng dã thì Văn Chiêu mới buông hắn ra. Giang Thăng ho khan, thở hổn hển mềm nhũn nằm trên giường.

Văn Chiêu ôm hắn vào lòng, cậu hôn lên đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, quai hàm sắc bén của hắn: "Em phải làm sao đây, dù thế nào đi nữa em cũng không thể rời khỏi anh được, cho dù đó là thân thể hay trái tim, chúng nó cùng máu của anh sáp lại với nhau, em sắp chết đến nơi rồi."

Giang Thăng là sự hỗn hợp của nhiều mâu thuẫn khác nhau như là tàn nhẫn, chiếm hữu, bi quan và điên rồ. Trí tưởng tượng kỳ quặc và phi lý của hắn cũng đầy chất ngây thơ, du͙© vọиɠ nóng bỏng một cách lộ liễu, những cảm xúc lạnh lùng méo mó của hắn đều hỗn hợp và mâu thuẫn.

Cậu cầm dương v*t Giang Thăng, đem thân dưới của mình đặt ở trên dương v*t của hắn, cậu ôm lấy đầu Giang Thăng để hắn ngậm đầu v* cậu, cậu dùng hai tay vuốt ve tóc Giang Thăng.

Âʍ ɦộ bị cọ ra nước, mặt cậu đỏ bừng ôm lấy đầu Giang Thăng, hai chân kẹp chặt eo Giang Thăng, dương v*t Giang Thăng từng chút một cắm vào.

Giang Thăng bệnh hoạn ngậm lấy đầu v* của cậu trong miệng, Văn Chiêu sờ sờ tóc của hắn, hai chân cậu kẹp eo hắn, âm đ*o cậu ngậm lấy dương v*t cương cứng của hắn.

Văn Chiêu liếc mắt nhìn cảnh tượng bên trong màn hình, cảm giác nhột từ hai đầu v* và sự căng đầy của hạ thể lộ ra quá rõ ràng. Cậu sờ lấy điếu thuốc bên giường châm lên ngậm vào miệng, Giang Thăng bắt đầu đưa đẩy, cậu thở ra một hơi khói trắng, trong tay cầm điếu thuốc sờ cổ hắn:" Chậm chút, chậm chút."

Giang Thăng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cậu: "Nhốt em ở đây, ngày nào cũng làʍ t̠ìиɦ với anh được không?"

Văn Chiêu híp mắt thở hổn hển, điếu thuốc trong tay gần như cầm không vững: "Được, nhốt em lại cho anh **."

Giang Thăng bóp cằm cậu, nói:" Đ*t đến khi em mang thai, lớn bụng."

Văn Chiêu ấn trên vai hắn, ngậm điếu thuốc cầm trên tay, cậu ngơ ngác nhìn chính mình trên màn hình.

Trong phòng tắm hơi nước ẩm ướt, Giang Thăng loay hoay lấy chân máy, cậu nằm trong bồn tắm mà đầu óc trống rỗng, chỉ có du͙© vọиɠ cùng điên cuồng là lan tràn.

Bước trên sàn nhà đầy bọt trơn trượt, hai tay chống bức tường sứ ướt đẫm giọt nước, bên tai có tiếng thở nặng nhọc cùng những nụ hôn ý loạn tình mê.

Mặt gương phủ một lớp sương trắng, cậu đưa tay lau đi hơi nước, trong gương mặt cậu đỏ bừng, trên eo cậu có đôi tay đang ôm lấy nó, mông nhô ra sau, thở gấp, rêи ɾỉ, nỉ non, cậu quay đầu cùng Giang Thăng hôn môi.

Mọi thứ đều lộn xộn, choáng váng và cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy họ, họ liên tục đạt cơn cực khoái trong bồn tắm.

Sau khi video được phát, trên màn hình chỉ có một tia sáng nhợt nhạt và chùm tia của máy chiếu phản chiếu những tạp chất đang bay lơ lửng trong không khí.

Giang Thăng ngậm đầu v* cậu, nằm ngủ trong vòng tay của cậu, Văn Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của hắn, ở giữa lông mày hắn buông xuống một nụ hôn.

Cậu đặt Giang Thăng nằm úp sấp trên giường, rút

dương v*t ra khỏi người mình, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống đùi cậu, cậu chạm vào màu xanh nhạt dưới hốc mắt của Giang Thăng, kéo chăn bông bên cạnh đắp cho hắn.

Sau khi mặc quần áo, cậu lấy chìa khóa trên bàn cạnh giường và mở khóa còng trên cổ tay ra.

Khi xuống tầng, trong phòng khách không có ai, mùi đàn hương đốt rất nồng, cậu bước qua tấm bình phong đi ra cửa.

Bạch Nguyễn đứng dưới một cây mai trắng, mặc một chiếc váy cổ điển màu đen, Văn Chiêu đi về phía cô.

"Tiểu Thăng đâu rồi?" Bạch Nguyễn hỏi.

"Anh ấy còn đang ngủ." Văn Chiêu đáp, cậu nhìn Bạch Nguyễn nói: " Tết Âm Lịch cả nhà cô đi nước Đức thật ra có phải muốn đi xem bệnh cho Giang Thăng không?"

"Đúng vậy, nhưng còn có những lý do khác." Cô đi dọc theo con đường rải sỏi đi về phía vườn sau, Văn Chiêu theo bước chân cô, "Còn có lý do gì nữa?"

Bạch Nguyễn không trả lời, đi vào vườn sau, một đám hoa hồng lớn hiện ra trước mặt, Bạch Nguyễn bước tới chỗ hoa hồng, vuốt ve cánh hoa đẫm máu. Cô nhìn chằm chằm vào bông hồng trước mặt và nói: "Bông hồng này do chính bà Giang trồng."

"Bà Giang, đây là bà nội của Giang Thăng sao?"

Bạch Nguyễn hái một bông, đặt vào tay Văn Chiêu: "Không sai, đúng vậy." Cô nhìn những bông hoa lớn màu đỏ nói: "Gần đây có lẽ cháu đã xem rất nhiều tin tức về bệnh viện Tư Giang hoặc tập đoàn Giang rồi nhỉ!"

"Tất cả là về những rắc rối y tế hoặc các vấn đề về sản phẩm." Cậu dừng lại: "Chuyện này liên quan gì đến bà Giang?"

Bạch Nguyễn quay đầu lại cười với hắn: "Đều là những tin tức nhỏ, một con rệp trăm chân, chết mà không ngã."

Văn Chiêu nhất thời lông tơ dựng đứng, cậu mới nghĩ tới điều gì đó sợ hãi hỏi: "Bà Giang đã giam cầm ngài Giang ở bệnh viện Tư Giang. Sau khi hai người ra ngoài, người đại diện theo pháp luật của bệnh viện Tư Giang lập tức đã trở thành Giang Dĩ Yến, vậy bà Giang đâu rồi?"

Một biển hoa lớn đỏ rực và lộng lẫy. Khuôn mặt của Bạch Nguyễn trắng đến mức không còn nhìn thấy máu, chỉ có nốt ruồi đỏ dưới mắt là lộng lẫy kỳ dị vô cùng. Những hoa văn phức tạp và hàng cúc ngọc trai trên váy khiến chiếc cổ của cô trở nên nhợt nhạt và mảnh mai hơn. Cô cười với Văn Chiêu:" Bà ấy ở trong bệnh viện Tư Giang."

"Cái gì? Bà ấy đang ở bệnh viện Tư Giang? Bà ấy ở trong đó làm gì?" Mặt Văn Chiêu có chút tái nhợt, hỏi.

Bạch Nguyễn cầm bông hồng trong tay đi về phía sân trước, giọng cô nhẹ nhàng vang lên: "Bà ấy đang điều trị ở bệnh viện Tư Giang!"

Sau khi Bạch Nguyễn rời đi, hương hoa hồng lơ lửng trong không khí quanh quẩn quanh người, Văn Chiêu run rẩy lạnh lẽo nhìn căn biệt thự được bao quanh bởi những cây xanh lớn.

Không có người bình thường nào trong biệt thự này, mất trí, tất cả đều là những kẻ mất trí.

[Điều người viết muốn nói:]

Tiểu bạch điểu ( ý nói Bạch Nguyễn) cũng đen tối.

- --------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!