Chương 6

Mấy ngày nay Văn Chiêu cảm giác có ai đó cứ nhìn chằm chằm mình, có khi đang chơi bóng ở sân thể dục. Cậu cảm thấy ánh mắt này với ý đồ không sạch sẽ nhìn mình, thật không thoải mái chút nào. Nó giống như đôi mắt của rắn độc theo dõi cậu vậy, vừa đáng sợ vừa khiến người ta rùng mình.

Văn Chiêu có đi tìm thử xem ai theo dõi cậu vài lần nhưng đều không có kết quả, điều này làm Văn Chiêu cảm thấy bực bội.

Văn Chiêu luôn chạm mặt với Giang Thăng ở mọi nơi khác nhau, Văn Chiêu muốn làm lơ đi đều không được. Có lần có người nói đùa một câu:" Cậu ấy chính là nhân vật có tiếng trong trường ta đó."

Văn Chiêu lúc đó rất cảm thấy khó hiểu: "Nhân vật có tiếng?"

Thanh niên kia khịt mũi khinh thường:" Học lực xuất sắc, lớn lên trong gia đình giàu có, nhìn mặt trông rất kiêu ngạo."

Văn Chiêu nhìn Giang Thăng cách đó không xa: thân hình Giang Thăng cao mét 8, mũi cao thẳng cùng quai hàm nhọn sắc bén, vẻ mặt lãnh đạm mang theo chút mệt mỏi. Văn Chiêu cười cười, đúng là nhìn ra nét kiểu ngạo của nhà giàu mà.

Ở tòa nhà thí nghiệm bỏ hoang kia, hai người thường gặp nhau liên tục. Họ có khi im lặng hút thuốc cùng nhau, có khi sẽ nói chuyện với nhau vài câu. Hầu hết là Văn Chiêu hút thuốc còn Giang Thăng sẽ ở cạnh cậu lặng lẽ vuốt ve bé mèo hoang.

Cây xuân leo khô héo, lá vàng héo úa, lá cây xào xạc, bên trong tòa nhà thường nghe thấy tiếng mèo con kêu đòi sữa. Văn Chiêu dựa vào tường thong thả hút thuốc.

Có khi Văn Chiêu sẽ ngồi xổm xuống cùng Giang Thăng trêu đùa mèo con, có khi lại nổi hứng đem thuốc trong miệng đưa Giang Thăng ý bảo hắn hút. Hai thiếu niên cùng hút chung một điếu thuốc, đầu lọc ướŧ áŧ được hai người trao đổi qua lại. Một loại tùng yêu bắt đầu chớp nở, cả hai dù nhận ra nhưng vẫn ngầm không nói. Họ dần dần chia sẻ lãnh thổ của mình cho nhau trong tòa nhà thí nghiệm bỏ hoang này.

Hai người bắt đầu quen biết nhau một cách khó hiểu, nó cũng mang một loại đặc biệt nào đó.

Nhưng ánh mắt nhìn trộm Văn Chiêu vẫn như cũ chưa biến mất.

Văn Chiêu đa nghi nghi thần nghi quỷ, cậu cảm thấy mình là một con ếch nho nhỏ bị ánh mắt rắn độc theo dõi mổ xẻ từng ngày, cảm giác bồn chồn trong lòng cậu ngày càng tăng.

Đối với Giang Thăng thường xuyên xuất hiện, Văn Chiêu làm như đó là chuyện bình thường, thỉnh thoảng cậu sẽ chờ hắn ở tòa nhà để cùng đùa với mèo.

Văn Chiêu ngồi xổm trên mặt đất vuốt ve mèo, lười nhác nói: "Thật không nhìn ra, cậu lại thích mèo, thích chó đấy! Những thứ như này."

Tay Văn Chiêu vuốt ve xuyên qua lông mèo.

Giang Thăng nhìn chằm chằm ngón tay gầy gò trắng nõn kia, ánh mắt tối tăm không rõ nói:" Ừm, tôi rất thích bọn nó."

Sắc trời dần dần tối sầm, một tiếng sấm sét đoàng giữa bầu trời, nhưng hạt mưa bắt đầu rơi tí tách. Mưa mùa thu tới mang theo vài cơn gió lạnh lẽo. Trên cây lá khô bị gió thổi rụng xuống, hai người một mèo trốn ở dưới mái hiên tránh mưa.

Văn Chiêu thò tay ra hứng nước mưa lạnh lẽo.

Hai người đều im lặng, có lẽ không ai muốn đánh vỡ sự yên lặng này. Hạt mưa nặng trịch rơi xuống lá phượng dưới đất phát ra âm thanh xào xạc. Tiếng mèo xen lẫn tiếng mưa. Xương cổ tay của Văn Chiêu lởm chởm xinh đẹp, nước mưa rơi vội vàng như một bức màn nước, không khí tràn ngập mùi mưa ẩm ướt.

Ánh mắt Giang Thăng nhìn tay cậu như muốn xé nó mang trở về vậy, Giang Thăng nhìn mưa rơi không tiếng động cười ngây ngốc.

Từ sự lo lắng sinh ra bởi tình yêu, từ nổi khϊếp sợ sinh ra từ tình yêu, những nhân tố ác ma xấu xa như những xúc tu đem mình bóp chết, sinh ra nấm mốc hỏng, ái biệt chia ly, ân oán gia tăng.

Hóa ra hắn cũng muốn trở thành một kẻ đi săn con mồi đáng khinh.

Trong không khí tràn ngập mùi ẩm thấp do mưa cùng mùi đất ẩm ướt trộn lẫn. Giang Thăng giơ tay nắm lấy xương cổ tay mảnh khảnh kia đem người kéo vào dưới mái hiên.

Văn Chiêu bất mãn khịt mũi, giẫy giụa tránh khỏi tay hắn.

Mèo nhỏ mềm như bông kêu, hai người lặng lẽ chờ mưa tạnh.

Văn Chiêu cùng Giang Thăng vẫn duy trì quan hệ bạn bè, dù bọn họ nhận thấy mối quan hệ này càng ngày càng khác thường nhưng hai người vẫn không để tâm, hai người không cảm thấy ngượng ngùng hay khó xử gì cả. Hai người trong trường học ngẫu nhiên gặp được nhau vẫn sẽ liếc mắt chào hỏi nhau một tiếng.

Văn Chiêu gần đây có chút lo lắng, trong khoảng thời gian này cậu cảm thấy nội tiết tố của mình có chút hỗn loạn nhưng cậu lại không muốn đi đến bệnh viện kiểm tra chút nào, cậu cơ hồ là bài xích bệnh viện. Bệnh viện như là nơi luôn nhắc nhở cậu, cậu là một con quái vật bất nam bất nữ.

Nội tiết tố hỗn loạn khiến sức đề kháng của Văn Chiêu giảm nhiều, cậu liên tục sốt nhẹ vài lần, cả người uể oải nằm trên bàn học.

Đợi khi cậu tỉnh lại thì đã là tan học, chỉ còn lại một hòn lửa đỏ mờ ảo dưới chân trời.

Cả người Văn Chiêu choáng váng, cậu xách cặp ra khỏi trường, vừa bước ra khỏi trường thì trời đã tối.

Văn Chiêu chỉ nghĩ nhanh lên về nhà ngủ vì vậy liền đi đường tắt. Đường tắt này sẽ đi qua một quán bar sau phố, Văn Chiêu xách cặp đi với tâm trạng mệt mỏi, ủ rũ, phía trước đột nhiên có người huýt sáo.

Văn Chiêu ngẩng đầu lên liền thấy bốn người dựa vào cột điện, " oan gia ngõ hẹp" cậu cười nhạo.

Một tuần trước, Văn Chiêu ở trên con đường này giúp một cô gái tên Phương Tư Tư. Lúc đó bốn người này đang trêu ghẹo Phương Tư Tư muốn kéo váy của cô lên. Văn Chiêu dù không phải người thích dây vào chuyện người khác nhưng nhìn bốn người con trai khi dễ một đứa con gái liền không chịu nổi lao lên đánh cho bốn người họ một trận.

Một người tóc búi cua trong bốn người, nói một cách âm hiểm:" Nhóc ranh mày không phải rất oai sao? Không phải muốn làm anh hùng sao? Hôm nay để bọn tao dạy dỗ mày một bài học."

Đầu Văn Chiêu hoa mắt chóng mặt choáng váng, cậu không muốn cùng bọn họ dây dưa nữa, nhấc chân muốn rời đi. Thấy vậy bốn người họ liền lên xô đẩy cậu, cậu nhíu mày nhấc chân đạp vào bụng một gã, đôi mắt cậu phiếm hồng nhìn bọn họ, giọng nói tràn ngập tức giận:" Cút đi."

Gã tức giận, gọi thêm ba đồng bọn xông lên. Văn Chiêu bị bốn người bao vây, cậu tiến cũng không được lùi cũng không xong, một gã đã tiến lên đá vào bụng cậu.

Văn Chiêu kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, trên mặt nhất thời trắng bệch.

Gã còn tưởng giơ chân lên đá tiếp, lúc này một cơn gió vυ"t qua sau đó thấy hắn ngã lăn xuống đất.

Giang Thăng sắc mặt hung ác lạnh giọng nói:" Bọn mày thử động đến em ấy một lần nữa thử xem!"

Gã nằm trên đất oa oa kêu, ba người khác thấy vậy bèn cùng nhau xông lên, Giang Thăng tung chiêu vừa nhanh vừa tàn nhẫn đem cả ba người đánh ngã. Giang Thăng một chân đạp lên trên bụng gã đá vào bụng Văn Chiêu, độc ác nói:" Tao không chạm một ngón tay nào vào bọn mày, vậy mà mày lại dám đánh em ấy."

" Giang Thăng " Sắc mặt Văn Chiêu tái nhợt yếu ớt gọi hắn.

Giang Thăng thu chân đi đến bên cạnh Văn Chiêu, nhìn mặt cậu trắng bệch, mắt thường cũng thấy sắc mặt hắn trầm đi xuống. Giang Thăng vuốt sắc mặt trắng bệch của cậu, ngón tay run rẩy trầm giọng nói:" Không có việc gì, không sao đâu, tôi sẽ đưa em tới bệnh viện."

Giang Thăng đem Văn Chiêu cõng trên lưng, Văn Chiêu đau đến bụng co rút, suy yếu mà kêu: "Không đi bệnh viện, tôi không nghĩ đi bệnh viện."

Giang Thăng mím môi, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Câm miệng."

Đợi đến khi đến bệnh viện rồi Văn Chiêu đã đau đến mất ý thức, Giang Thăng đưa cậu tới bệnh viện tư nhân do nhà Giang đầu tư.

Bác sĩ mang Văn Chiêu đi làm kiểm tra thân thể, trong chốc lát bác sĩ cầm báo cáo đi tới: " Nội tiết tố trên người cậu ấy không ổn định, có phải cậu ấy đang dùng thuốc gì hay không?"

Giang Thăng mờ mịt mà ngẩng đầu, một lát sau sắc mặt có chút âm trầm: " Để em ấy làm kiểm tra toàn bộ thân thể đi, nhất định không thể làm em ấy xảy ra chuyện gì."

Giang Thăng có chút nôn nóng ngồi ở ghế chờ. Văn Chiêu bị đá một chân vào bụng, thân thể do nội tiết tố không ổn định càng thêm suy yếu. Giang Thăng lo lắng, hung ác tưởng: chỉ mới rời em ấy một chút thôi liền biến thành như vậy, quả nhiên mình nên lúc nào cũng phải canh chừng bảo vệ em ấy mới được. Tại sao luôn có bọn chó hoang lại muốn động chạm tới đồ của hắn cơ chứ.

Chỉ chốc lát sau bác sĩ lại cầm báo cáo ra, sắc mặt phức tạp nói: " Cậu ấy là người song tính có hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hiếm có thấy trên người."

Giang Thăng bình tĩnh cầm báo cáo kiểm tra, mặt vô biểu tình gật đầu tỏ vẻ đã biết. Em ấy là người thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần em ấy vẫn là Văn Chiêu như cũ là được rồi.

Mười giờ tối Văn Chiêu mới truyền xong, sắc mặc cậu hồng hào hơn dựa trên vai Giang Thăng gật gù ngủ.

Giang Thăng nắm tay cậu vô ý thức xoa xoa, sắc mặt hắn âm trầm cùng đôi mắt đỏ tươi dọa người. Giang Thăng trong lòng nghĩ phải cùng người này giữ khoảng cách nhưng mỗi lần hắn lại giống kẻ si ngốc nhìn cậu không dời mắt được. Thời thời khắc khắc đều muốn cậu ở trong tầm mắt của mình, Giang Thăng giống như một con cá bị mắc kẹt khô kiệt tìm nước, hắn tìm được nguồn nước ngon ngọt kia rồi liền không muốn buông bỏ. Hắn như một tên trộm u ám hèn nhát nhìn mặt trời, dù ánh mặt trời đem hắn cháy khô hắn cũng thấy không tiếc.

Giang Thăng mang Văn Chiêu về nhà, Văn Chiêu nằm ở trên giường ngủ vô thanh vô tức*( yên tĩnh, yên lặng). Giang Thăng dùng tay vuốt ve vẽ miêu tả mặt mày cậu, ánh mắt hắn tham luyến lại cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Văn Chiêu.

Hắn như tên trộm đến ăn trộm bông hoa hồng giữa đêm, hắn tham lam nhìn chằm chằm đóa hoa hồng kia. Giang Thăng để sát mũi mình gần mặt tinh tế của Văn Chiêu rồi ngửi, hắn ngửi xong giống như hít ma túy, thân thể hắn đều hung phấn mà phát run.

Hắn vươn đầu lưỡi liếʍ khuôn mặt cậu thiếu niên, liếʍ hôn đôi môi đỏ thắm của cậu, đem toàn bộ môi cậu đều liếʍ đến dính toàn nước bọt trong suốt.

Giang Thăng tựa như bất mãn quần áo cậu vướng víu, hắn cởi bỏ quần áo Văn Chiêu từng cái ra, thành kính như một tín đồ cuồng nhiệt.

Quần áo bị cởi bỏ rơi xuống, Giang Thăng nhìn toàn thân thiếu niên thon dài cân xứng, hô hấp đều nóng rực lên. Hắn như là nhớ tới cái gì, hắn nâng hai chân Văn Chiêu lên rồi mở ra nhìn. Ngay trong khoảng khắc đó Giang Thăng như quên đi cách hô hấp, đầu ngón tay không bình thường run rẩy.

Một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thuộc về nữ giới xinh đẹp, hai mảnh môi âʍ ɦộ trắng hồng đáng yêu, bao vây lấy thịt môi bên trong cùng âm đế.

Ngón tay Giang Thăng run rẩy, hắn cẩn thận thành kính vuốt ve đóa hoa xinh đẹp kia, đóa hoa mềm mịn trơn bóng khiến hắn nhẹ nhàng ấn một chút, thịt môi âʍ ɦộ liền có chút ướt.

Dâʍ đãиɠ, hắn muốn làm Văn Chiêu đang sống sờ sờ này hỏng dưới thân mình.

Giang Thăng đưa đầu ngón tay dính d*m thủy vào trong miệng liếʍ sạch sẽ.

Văn Chiêu giống như một liều thuốc độc chết người khiến hắn hít vào như hít phải thuốc phiện, Văn Chiêu là lốc xoáy cuốn hắn xuống vực sâu.

Giang Thăng điên khùng nói: "Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!"

----------------

Mọi ngừi đọc xong cho mình xin 1 vote nga! ✩❤