Chương 4

Khương Nhu bình tĩnh quan sát, chỉ thấy Cố Giang Khoát có nước da màu lúa mì, mắt một mí, sống mũi cao, xương cốt cân đối, dáng vẻ của một chàng trai cứng rắn, khuôn mặt này ...

Rốt cuộc là đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

“Khương tổng, chuẩn bị ổn thỏa rồi.” Một trợ lý nhắc nhở cậu.

Khương Nhu gật đầu, đợi phóng viên kết thúc phần phát biểu mở đầu, mới đứng trước ống kính:

“Gần đây, có kẻ giả mạo công ty chúng tôi để thực hiện hành vi lừa đảo, mặc dù Tập đoàn Khương thị cũng là nạn nhân, tuy nhiên là một doanh nghiệp có quy mô lớn nên gánh vác những trách nhiệm xã hội tương ứng. Hôm nay, thứ nhất, tôi chân thành đến chia buồn cùng nạn nhân …”

Khi Khương Nhu không nhìn anh nữa, Cố Giang Khoát đã giảm đi rất nhiều sự lo lắng , anh đứng bên ngoài máy quay, nhìn cậu nói chuyện.

Khương tổng trẻ tuổi điềm đạm, ăn nói khéo léo, Cố Giang Khoát vô tình bị cậu thu hút.

“Thứ hai, tôi hy vọng sẽ nhắc nhở công chúng là khi họ nhìn thấy những trò gian lận tương tự, họ phải đề cao cảnh giác hơn nữa…” Khương Nhu cười nhẹ phát biểu, mắt cậu vô tình nhìn về phía Cố Giang Khoát, đột nhiên có một tia sáng lóe lên.

Chờ đã!

Nhớ ra rồi! Vào đêm trước khi trọng sinh, Khương Nhu nhìn thấy một bức ảnh trên tạp chí tài chính, một người đàn ông ba mươi tuổi trên trang bìa, rút đi sự ngây ngô, đeo kính gọng vàng, bộ vest sắc sảo, khí chất điềm đạm, lịch lãm, chững chạc.

Đúng là lão đại một tay che trời, tổng giám đốc Cố Giang Khoát- người đã giúp Đinh Bằng Châu ngăn cơn sóng dữ.

Không ai biết Đinh Bằng Châu, cái tên cặn bã đó, tiếp cận với Cố tổng kiểu gì, cũng không ai biết Cố tổng đã kiếm được tài sản của mình như thế nào chỉ sau một đêm.- Ngay cả trong cuốn sách “Vạn người mê nằm không cũng thắng” cũng chỉ được nhắc đến sơ qua.

Nhưng việc Cố Giang Khoát là đùi vàng của Đinh Bình Châu, thì chắc chắn là thật.

Khương Nhu đột nhiên có chút kích động, nếu cậu có thể ngăn họ gặp được nhau, thì khi Đinh Bằng Châu bị bạn trai chính thức hãm hại, không có sự chống đỡ của đùi vàng chắc chắn sẽ bị người khác xâu xé? Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vui.

Không tính tra nam, kết bạn với một người có địa vị lớn như vậy, có lợi cho cậu và toàn bộ gia tộc họ Khương.

Nhưng ... chắc là người trước mặt cậu có khi chỉ có ngũ quan tương tự thôi, làn da của anh ta rám nắng màu lúa mì đồng nhất, với thân hình rắn chắc và tay chân thon dài, giống như một con sói đơn độc vươn mình quyết liệt, căn bản là khác hẳn với người kia, khí chất trống đánh xuôi, kèn thổi ngược..

Khương Nhu nghĩ tới nghĩ lui trong lòng, nhưng trên mặt không thay đổi, gạt chuyện của tập đoàn Khương thị sang một bên, uyển chuyển theo kế hoạch, sau khi làm việc xong thì giả bộ vô tình hỏi: “Tôi còn chưa hỏi tên của anh”

Cố Giang Khoát không ngờ Khương Nhu lại đột nhiên muốn biết tên mình, thụ sủng nhược kinh mà nói tên.

Khương Nhu: “!!!”

Trên đời này không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy đâu đúng không? Người giống, tên cũng giống. Chỉ có một lời giải thích duy nhất: anh ta chính là Cố tổng!

Hai mắt Khương Nhu sáng lên, kìm nén sự kích động của mình, tự nhiên tung ra một lời tâng bốc: “Giang Khoát phù cao đống, vân mọc ra đoạn sơn, tên rất hay!”**

** Mây che phủ những ngọn núi cao ở Giang Khoát, và những dãy núi khác cũng xuất hiện trong màn mây.

Khương thiếu gia cân nhắc từng câu từng chữ một nói: “Tôi đến đây để thay mặt công ty, anh Cố, tôi không biết mình có thể làm gì để đền bù cho anh.”

Khương Nhu đến gần, Cố Giang Khoát ngửi thấy một mùi thơm tươi mát, lỗ tai bắt đầu đỏ lên, khi nghe thấy hai chữ “Anh Cố” nữa, trên mặt không tự chủ được nóng lên.

Đầu anh cứ quanh quẩn những câu “cậu ấy gọi mình là anh”, nên quên hẳn việc phải trả lời cậu.

Người quản đốc không nói nên lời khi nhìn thấy bộ dạng đỏ bừng của anh, vội vàng trả lời thay: “Mong được giúp đỡ! Khương tổng, Tiểu Cố rất đáng thương, cậu ấy năm nay mới 19 tuổi, đang thuê một căn nhà để sống tạm, trong nhà có một người già đang mắc bệnh nặng, họ nương tựa lẫn nhau, cậu ấy vốn là sinh viên xuất sắc của trường đại học Yến Lâm, để chăm sóc bà nội, cậu ấy không đi học nữa, đến xin làm việc ở đây, cậu ấy là một đứa cháu hiếu thảo, thật đáng tiếc!”

Lão đại hồi còn trẻ mà đã phải chịu khổ như vậy sao?

Nếu không phải do thời điểm không thích hợp, Khương Nhu muốn chạy vòng quanh để ăn mừng! Cậu có may mắn gì mà lại gặp được lão đại vào thời điểm như vậy!

Tình bạn như được dệt hoa trên gấm, điều gì có thể so sánh được với việc giúp đỡ khi hoạn nạn!

“Đáng tiếc thật” Khương Nhu: “Tôi rất sẵn lòng …”

Hai chữ “Giúp đỡ” cứng trong cổ họng, lại nuốt xuống không nói ra, giúp đỡ cũng không ổn, cùng lắm chỉ là một số tiền nhất định, như thế quá nhẹ nhàng, sẽ khiến người ta nhanh quên, Khương Nhu đổi ý: “Tôi muốn anh trở thành vệ sĩ của tôi.” Cậu nhìn vào cơ bắp săn chắc và đẹp đẽ của Cố Giang Khoát, nói xong, còn báo một mức lương cụ thể.”

Cố Giang Khoát kinh ngạc ngước mắt lên.

Họ bốn mắt chạm nhau, hai người để mang cảm xúc phập phồng.

Khương Nhu tự nghĩ: Tại sao lão đại không trả lời, không phải là do tiền lương thấp đâu nhỉ? Không phải đâu, cậu biết thu nhập chung của công nhân xây dựng năm nay, hơn nữa cậu cũng biết mức lương của vệ sĩ, số tiền cậu báo quá cao, quá mức ân cần, giá gấp đôi giá thị trường, thì đều làm cho người khác cảm thấy nghi ngờ.

Khương Nhu lấy lại bình tĩnh, cố chắp vá: “Hôm đó nhìn thấy năng lực của anh, tôi cảm thấy anh Cố là một nhân tài, mức lương có thể thương lượng, làm việc ở công ty nên sẽ dễ hơn ở công trường, để anh có nhiều thời gian hơn về nhà chăm sóc người già. Thế nào, anh có hứng thú với công việc này không?”

Cố Giang Khoát: “...”

“Vâng, vâng, vâng!” Quản đốc giẫm lên Cố Giang Khoát với vẻ chán ghét: “Nói gì đi chứ!”

Cố Giang Khoát dường như lúc này mới phục hồi tinh thần, nói giọng khàn khàn: “Được.”

Làm sao anh có thể không sẵn lòng được? Anh chỉ cảm thấy không chân thực lắm, có một công việc béo bở như vậy, lại còn có thể được đi theo cậu ... Chuyện tốt như vậy sao lại có thể xảy ra với anh được? Giống như là đang mơ vậy.

Khương Nhu thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra: “Vậy thì, rất hân hạnh được hợp tác.”

Cố Giang Khoát lặng lẽ lau lòng bàn tay trên quần, cẩn thận nắm lấy tay cậu.

Khương Nhu: “Vậy, anh có thể nhận công việc vào thứ Hai tuần sau được không? Cho anh một ít thời gian để bàn giao, đến trụ sở chính của tập đoàn Khương thị, báo tên lên quầy lễ tân, sẽ có người đưa anh đến bộ phận nhân sự, họ sẽ thảo luận với anh về quy trình và cách làm việc cụ thể.”

Cố Giang Khoát: “Vâng, vâng.”

Khương Nhu: “Ừ, có gì nữa không?”

Cố Giang Khoát hiểu ra, rút tay lại với khuôn mặt đỏ bừng, anh vừa mới bắt tay với Khương tổng quá lâu, nhưng không phải do anh cố ý, do đại não lúc đó bị chết, nhất thời không phản ứng kịp, anh nhìn trộm bàn tay của Khương Nhu, mới phát hiện bàn tay trắng trẻo của cậu đã đỏ lên do bị anh nắm.

Đôi tay thô ráp khỏe khoắn của anh rất mạnh mẽ, vừa rồi quên mắt lực nặng nhẹ, Cố Giang Khoát cảm thấy ân hận.

Sau khi đưa Khương thiếu gia và nhóm của cậu đi, quản đốc mỉm cười và chúc mừng Cố Giang Khoát: “Lần này Tiểu Cố nhờ họa được phúc, tương lai giàu có thành đạt, nhớ đừng quên chúng tôi.”

Cố Giang Khoát: “Chắc chắn rồi, cảm ơn anh Vương đã giúp tôi nói chuyện vừa rồi, còn chăm sóc tôi những ngày qua, khiến anh gặp rất nhiều rắc rối.”

Quản đốc: “Cậu ăn nói giỏi mà! Vừa nãy sao cậu lại ấp úng, thậm chí không thể trả lời Khương tổng.”

Cố Giang Khoát mím môi im lặng, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

Nhiều năm sau, khi nhớ lại chuyện đó, Cố tổng suy nghĩ cẩn thận mới nhận ra đó là tình yêu sét đánh, cho nên mới khẩn trương.

"Nói mới nhớ, Khương thiếu gia thật sự rất tốt, đúng là cậu ấy càng giàu càng dễ gần, thậm chí còn gọi cậu là "Anh" mà không ngại ngùng. Dù là thiểu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại được dạy dỗ rất tốt.”

Mặt Cố Giang Khoát lại đỏ lên, lặng lẽ siết chặt bàn tay vừa bắt tay với Khương Nhu: “Vâng!”

Ngày hôm sau, các mặt báo và tin tức địa phương đua nhau đưa tin tập đoàn Khương thị là mục tiêu của các băng nhóm lừa đảo.

Theo báo viết, Tập đoạn Khương thị được mô tả là những nạn nhân vô tội, và tất cả các vụ đòi nợ bạo lực đều do một người nào đó thừa cơ hội đυ.c nước béo cò làm ra, về việc tại sao tất cả thông tin về người cầm đầu băng nhóm đều bị lộ ra ngoài, là do công ty có quỷ.

Khi thấy tin tức, Hoàng Đống Lương tức giận đến mức ném tờ báo xuống bàn.

“Vớ vẩn! Rõ ràng là do tên Lý Thanh làm, là cậu mày đánh giá thấp thằng cháu ngoan, dù lông cánh chưa mọc đủ, nhưng đã học được cách đổi trắng thay đen.” Hoàng Đống Lương chính là một trong những nguyên lão của nhà họ Khương, theo lão Khương tổng cùng nhau khởi nghiệp, không chỉ có cổ phần trong công ty mà còn có uy tín và quyền phát ngôn, nhân cơ hội lão Khương đang bệnh liệt giường, muốn đem Tập đoàn Khương thị làm của riêng.

Việc làm hoang đường của Lý Thanh, ông đã phát hiện ra từ lâu rồi, nhưng ông không nhắc nhở Khương Nhu, mà ác ý chờ đợi sự việc trở nên nghiêm trọng, khi nó vượt qua tầm kiểm soát, để toàn bộ công ty nhìn xem một nhóc con miệng còn hôi sữa như Khương Nhu thì làm sao có thể quản lý tốt tập đoàn được? Đầu tiên loại bỏ quyền cổ đông, sau đó cướp lấy vị trí tổng giám đốc.

Nhưng ông không ngờ Khương Nhu lại lẳng lặng chơi một vố như vậy.

“Cũng không có gì quan trọng lắm, chuyện này là do Lý Thanh làm, tôi vẫn có bằng chứng trong tay, bọn chúng tìm truyền thông được, sao tôi không làm được ?” Hoàng Đống Lương nói: “Bọn chúng đã là châu chấu trên một sợi dây, chỉ cần đưa ra bằng chứng, xem Khương Nhu sẽ phủ nhận chuyện này như thế nào!”

“Hoàng tổng, vô dụng thôi.”, thư ký của ông nói: “Lý Thanh đã bị sa thải rồi.”

Hoàng Đống Lương sửng sốt: “Cái gì? Không phải Lý Thanh là trợ thủ đắc lực của Khương Nhu sao? Sao có thể bị đuổi việc được chứ?” Phải biết Lý Thanh từ khi khởi nghiệp liên tục gặp rắc rối, khi lão Khương tổng còn đảm nhiệm, Khương Nhu đã không ngại bất chấp lời cha mình để bảo vệ anh ta, sao bây giờ nói sa thải thì lập tức sa thải?

“Thật đấy.” thư ký nói: “Ngài không nhìn kĩ tin tức, cuối của bài báo có viết người để lộ thông tin của công ty là Lý Thanh. Mạng nội bộ của công ty cũng đăng thông tin liên quan, thông báo được gửi đến hộp thư của từng nhân viên.”

Hoàng Đống Lương: “...”

“Hoàng tổng, ngài bị sao vậy?”

Hoàng Đống Lương ôm đầu: “Mang thuốc hạ huyết áp cho tôi!” Nhóc con Khương Nhu đó sao có thể xử lý được nhanh như vậy? Làm cho huyết áp của ông lập tức tăng lên.

“Nhưng vẫn chưa kết thúc.” Hoàng Đống Lương nói: “Dự án P2P là do anh ta phụ trách, không thu được tài chính, báo cáo quy vụ tài chính tháng sau còn không ổn, xem cậu ta tới lúc đó sẽ giải thích thế nào nhé!”

“Khương tổng đã sa thải Lý Thanh, mặc dù không phải chịu trách nhiệm pháp lý về việc gây ra cãi vã và kích động rắc rối, thì vẫn không thể lấy lại được tiền, dự án này vẫn khó gải quyết được.” Trợ lý Ngô Đồng nói.

Ngô Đồng tốt nghiệp thạc sĩ tại một trường danh tiếng, có nhiều năm kinh nghiệm quản lý, anh là người được lão Khương tổng bổ nhiệm cho Khương Nhu, đáng tiếc kiếp trước lúc cậu mới đảm nhận công ty, tâm tính vẫn còn là một đứa trẻ, để chứng tỏ bản thân độc lập, cậu không thèm dựa vào trợ lý do cha mình chọn mà thay vào đó là tin tưởng vào “người anh em” là Lý Thanh, điều này dẫn đến việc xảy ra rất nhiều khó khăn sau này.

Nhiều năm sau khi thực sự nhận ra tài năng của Ngô Đồng, Ngô Đồng cảm thấy thất vọng nên đã rời khỏi Khương thị, với năng lực bản thân, anh đã thành công ở một công ty khác với tư cách là một quản lý tài năng.

Khương Nhu: “Ban đầu là Lý Thanh, tên thủ phạm gây ra các cuộc cãi vã và kích động rắc rối, anh ta liên quan gì đến chúng ta nhỉ? Đừng nói chuyện ngoài lề nữa.”

“Vâng, thành thật xin lỗi Khương tổng.” Ngô tổng biết mình mắc phải sai lầm, cũng biết tên nhóc Khương thiếu gia này không thích mình cho lắm, cho nên dứt khoát hối lỗi.

Không ngờ Khương Nhu lại chủ động khơi mào đề tài: “Anh nói đúng, dự án này chắc chắn khó giải quyết, nhưng mà, họa phúc ở đời thì khó lường trước được, lợi ích mà dự án này mang lại cho chúng ta có thể không chỉ đơn giản là tiền bạc.”

Ngô Đồng: “Khương tổng, ngài nói gì vậy? Ngài có cách nào để đối phó với những lão già đó không?”

Khương Nhu: “Tôi không nghĩ ra cách hay, nhưng mà có biện pháp tự đưa tới cửa.”

Ngô Đồng nghe không hiểu những câu bí hiểm do chủ tịch của mình nói ra, nhưng anh cảm thấy rõ ràng thái độ của cậu đối với mình đã thay đổi, ngay cả người cũng khác, tính tình có chút bình tĩnh hơn, không thể không nhìn cậu bằng một đôi mắt khác được.

Nếu như trước đây nói Ngô Đồng trợ giúp Khương Nhu để làm việc là do Lão Khương sắp xếp, thì bây giờ anh mới thật sự nhận thấy được Khương Nhu mới là sếp của mình.

Trực giác mách bảo anh, nếu anh làm việc chăm chỉ cùng với Khương tổng, thì sẽ có một tương lai tươi sang rạng rỡ.

Ngô Đồng điều chỉnh tốt tâm thái, nghiêm túc nói: “Khương tổng, còn việc gì nữa không ạ?”

Nhìn thấy ông chủ trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú tuấn tú, cũng trở nên nghiêm túc, đôi mắt đen trong veo nhìn anh, nghiêm nghị nói: “Có một việc quan trọng muốn giao cho anh.”

Ngô Đồng lập tức đứng thẳng lưng lên: “Ngài nói đi ạ.”

Khương Nhu: “Mấy ngày tới, nếu có một người tên là Cố Giang Khoát đến quầy lễ tân, anh nhớ trực tiếp đến đón, đồng thời tập trung vào nhân sự để ký hợp đồng lao động, hãy đảm bảo hợp đồng là công bằng và hợp lý, đãi ngộ hậu hĩnh, không được để anh ta nhận việc trễ.”

Ngô Đồng: “Khương tổng, đừng lo lắng, chắc chắn rồi. Anh Cố này có phải là giám đốc điều hành cấp cao từ đâu đó đến không?”

“Không, còn quan trọng hơn nhiều so với một giám đốc điều hành cấp cao”, Khương Nhu nói khẽ: “Vì sự giàu có và cuộc sống trong tương lai của tôi, tất cả đều phải nhờ đến anh ấy.”