Chương 9

Chiếc Bentley màu đen tiến vào bãi đậu xe ngầm của Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Yến Lâm, Khương Nhu vẫn chưa tỉnh. Cậu ngủ rất say, đầu tựa vào lòng bàn tay Cố Giang Khoát, hơi thở đều đều.

"Ôi, thiếu gia sao lại ngủ rồi? Kỳ lạ thật." Tài xế lão Lưu cẩn thận lái xe, vừa phát hiện tình hình ở ghế sau, không khỏi lên tiếng.

Cố Giang Khoát: "Có gì không ổn sao?"

"Thiếu gia từ nhỏ đã rất cầu kỳ, ghét bỏ ghế dựa không thoải mái, dù có nhiều đệm cũng không chịu ngủ trên xe," lão Lưu cười nói, "Hôm nay quả là mặt trời mọc từ hướng Tây."

Hai người nói chuyện khe khẽ, nhưng lại đánh thức Khương Nhu. Đầu tiên cậu lẩm bẩm nói mơ, sau đó giật giật đầu, dụi mặt vào lòng bàn tay Cố Giang Khoát, nhanh chóng tỉnh dậy.

"Mình mơ thấy, như ngủ trên giấy ráp..." Khương Nhu cau mày, xoa mặt mơ màng ngồi dậy. Làn da cậu cực kỳ trắng nõn, lại mỏng manh, chỗ vừa nãy cọ vào lòng bàn tay Cố Giang Khoát ửng đỏ một mảng.

Cố Giang Khoát vội thu tay lại, giọng thấp nói: "Thực xin lỗi."

Khương Nhu còn chưa tỉnh hẳn, giọng mũi nồng nặc hỏi: "Thực xin lỗi cái gì?"

"Không có gì," Cố Giang Khoát giấu tay ra sau, "Tới bệnh viện rồi."

"Ừ." Khương Nhu nói, "Đi thôi."

Từ sau chuyện Lý Thanh, Khương Nhu thực sự có chút lo lắng, nếu rời khỏi công ty, bên người không mang theo người này, lòng cậu liền không yên ổn, lúc này mới quyết định mang theo Cố Giang Khoát.

Phòng bệnh ICU của bệnh viện có thời gian thăm hỏi riêng, lần này đến thăm ba Khương đã phải hẹn trước, nên sau khi khử trùng, Khương Nhu có thể vào phòng bệnh, nói chuyện trực tiếp với ba Khương.

Ba Khương vẫn hôn mê, mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh, hai mắt nhắm nghiền, trên người cắm đầy các loại dây dẫn và máy trợ thở, không biết có thể nghe được hay không.

Khương Nhu nửa quỳ bên giường, nắm lấy tay cha, giọng thấp nói: "Ba, bác sĩ ở Yến Lâm không chữa khỏi cho ba, con sẽ chuyển viện cho ba, đến bệnh viện tốt nhất trong nước. Bố trí chuyên gia hội chẩn, con sẽ bắt đầu lại từ đầu, thử xem kiếp nhân sinh mới, con có thể, ba cũng có thể."

"Ba, con đã giao quyền cổ phiếu trước cho Khương Túc, con biết ba lo lắng, cũng biết hắn và dì Lao đều không gánh vác nổi gánh nặng này. Con nghĩ, cùng với chờ sau này họ phạm sai lầm lớn, chi bằng trước tiên cho họ một bài học."

"Con sẽ nuôi dưỡng Khương Túc cả đời, sẽ chăm sóc tốt cho hắn, nhưng công ty... không thể để họ làm xằng bậy, không thể giống như năm ngoái, mơ mơ màng màng bán cổ phiếu cho họ Đinh. Ba nói con ích kỷ cũng được, con sẽ khiến Khương Túc cam tâm tình nguyện giao cổ phiếu ra, Khương thị phát triển như thế nào, chỉ có thể nghe theo con."

.

Cố Giang Khoát ngồi trên chiếc ghế nhựa xếp ngoài phòng bệnh, cúi đầu nghiêm túc nhìn tay mình.

Đôi tay thô to, mạnh mẽ, có nhiều vết chai sần, nghe nói đánh người rất đau. Đó là đôi tay có thể làm việc nặng, có thể làm giá đỡ, Cố Giang Khoát luôn luôn hài lòng với nó, nhiều năm như vậy cũng chưa cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng hôm nay, anh lại vô cùng ghét bỏ nó, sao lại thô ráp như vậy, khiến anh đau đớn đến mức tê liệt.

Cố Giang Khoát cảm thấy gần đây mình có chút kỳ quái, đầu tiên là vô cớ mà chán ghét Khương Túc, sau khi biết được cậu ta là em trai của Khương Nhu thì lại vô cớ tan biến, mà hiện tại lại đột nhiên bắt đầu chú ý đến ngoại hình…

"Xin hỏi phòng bệnh của Khương tiên sinh ở đâu? Hôm nay có người thăm hỏi sao?" Y tá trực ban hỏi, có vẻ như lại có khách đến thăm.

Cố Giang Khoát nhạy bén bắt lấy cụm từ "Khương tiên sinh", đột nhiên ngẩng đầu lên, và đôi khi từ trường kỳ diệu như vậy, vị khách kia cũng vừa lúc nhìn qua.

Ánh mắt của hai người "bùm" một cái va vào nhau, suýt chút nữa đã va chạm ra tia lửa trong không khí.

Là một thanh niên 24-25 tuổi, quần áo khí chất phi thường, có chút giống Khương Nhu, vừa nhìn đã biết là người có tiền, nhưng lại khác với Khương Nhu, người này, Cố Giang Khoát nhìn ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy chán ghét.

Có lẽ không chỉ một mình anh, thanh niên kia cũng có vẻ không thích anh, nhăn mày, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện với y tá, đứng dậy đi về khu phòng bệnh.

Y tá vòng ra ngăn anh ta lại, "Thưa ngài, khu ICU không cho phép thăm hỏi!"

Người nọ vừa đi vào trong, vừa nói: "Tôi không vào cửa, chỉ ở đây chờ bạn của tôi."

Trực giác Cố Giang Khoát cho rằng "bạn" mà người kia nói đến chính là Khương Nhu, anh đứng dậy bước nhanh tới, y tá nhỏ không ngăn được thanh niên, gấp đến độ không được, lúc này, Cố Giang Khoát đã đuổi theo, cánh tay dài duỗi ra, lạnh lùng nói: "Anh tìm ai?"

Đinh Bằng Chu đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ngăn lại, thấy là người cao to lúc nãy, không khỏi càng thêm khó chịu: "Anh là ai? Tôi tìm ai liên quan gì đến anh?"

"Sếp tôi ở bên trong, không hy vọng bị người khác quấy rầy, đương nhiên liên quan đến tôi." Cố Giang Khoát không kiêu ngạo cũng không nịnh hót, nói có sách mách có chứng.

"Người anh em, tôi đi thăm bạn, sẽ không quấy rầy sếp của anh." Đinh Bằng Chu nghiêng người định đi vào.

Nhưng Cố Giang Khoát cũng dịch ra một bước, cao lớn dùng thân hình chống đỡ, mặt vô biểu tình nói: "Không được."

"Anh ——" Đinh Bằng Chu cũng là một phú nhị đại nổi tiếng ở Yến Lâm, đi đến đâu cũng có người nịnh hót, chưa từng chịu qua loại đối xử này, hỏa khí cũng bốc lên, theo bản năng muốn giơ nắm đấm lên dạy dỗ người kia, nhưng nhìn đến thân hình của Cố Giang Khoát —— anh ta đã cao lắm, chừng 1m85, người này thế nhưng còn cao hơn anh ta, cũng càng cường tráng —— lại thức thời thu tay lại.

Đinh Bằng Chu hừ một tiếng, chuyển sang dùng ngôn ngữ công kích: "Các anh nằm viện, không được người khác thăm hỏi, thật là phô trương, sếp của anh là ai? Nói ra nghe một chút, câu cửa miệng nói "đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân", tôi thu thập anh trước, cũng phải hỏi hỏi anh là chó của nhà ai."

“Ông chủ của hắn là tôi.” Một giọng nam vang lên, Khương Nhu không biết từ lúc nào đã xuất hiện.

Hai người đang giằng co dừng lại, cùng nhìn về phía cậu.

Khương Nhu nhìn Đinh Bằng Chu, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng, “Mở miệng ngậm miệng chửi người khác là chó, vậy anh là gì?”

Mẹ kiếp, còn có loại người như anh ta! Anh ta dám chửi mọi người là chó, chờ sau này anh ta nghèo túng, xem mọi người còn cứu anh ta hay không!

Nhưng Đinh Bằng Chu nhìn thấy Cố Giang Khoát sau lưng Khương Nhu liền không mắng nữa, không những không mắng, mà còn thay đổi thái độ 180 độ, nở nụ cười với Khương Nhu: “Đều là hiểu lầm, Tiểu Nhu, em đừng giận anh. Người cao to này cũng vậy, một lời không hợp liền nói năng lỗ mãng với anh, lúc này anh mới tức giận, nếu anh ta là người của em, anh sẽ không so đo.”

Cố Giang Khoát trợn tròn mắt kinh ngạc, vội vàng muốn giải thích với Khương Nhu: “Không phải……”

Lúc này, cô y tá đứng ra cáo trạng: “Không phải, vị Đinh tiên sinh này vừa rồi muốn xông vào, là vị tiên sinh kia tốt bụng giúp đỡ ngăn cản anh ta.”

Khương Nhu không quan tâm ai đúng ai sai, chỉ vừa nghe được câu trả lời vừa lòng, liền mượn đề tài: “Đinh Bằng Chu, anh làm sao có thể làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, thật là làm người thất vọng.”

Đinh Bằng Chu: “?”

Đinh Bằng Chu thở hắt ra một hơi, “Khương Nhu, em cố ý đúng không?”

Khương Nhu: “?”

Cố Giang Khoát tiến lên một bước, cố ý che chở ông chủ của mình sau người.

Đinh Bằng Chu tức cười, “Đây là chuyện riêng giữa tôi và ông chủ của cậu, không liên quan đến cậu, tránh ra.”

Cố Giang Khoát không chịu đi, càng giống như một con mãnh thú ngủ đông vắt ngang giữa hai người, như thể chỉ chờ Khương Nhu ra lệnh một tiếng, liền sẽ nhào lên xé nát cổ họng Đinh Bằng Chu.

“……” Đinh Bằng Chu có chút nhút nhát, rốt cuộc không “so đo” với anh, có chút khó chịu mà lách qua Cố Giang Khoát, tức giận nói với Khương Nhu: “Tiểu Nhu, bấy nhiêu ngày nay, em cũng nên nguôi giận đi chứ? Em đang đợi anh xin lỗi em đúng không, hiện tại em chờ được rồi, anh thua, anh xin lỗi.”

“Bây giờ có thể tha thứ cho anh không? Chúng ta quay lại như xưa đi, Tiểu Nhu.”

Cố Giang Khoát nghe không hiểu ra sao, cảm thấy lời nói của Đinh Bằng Chu rất kỳ lạ, như thể là lời cầu xin tha thứ của một cặp tình nhân đang giận dỗi? Nhưng, họ đều là đàn ông.

Mặc dù đồng tính luyến ái cũng có thể trở thành tình nhân, nhưng Cố Giang Khoát chưa bao giờ gặp qua, nên theo bản năng cảm thấy loại sự kiện có xác suất nhỏ này sẽ không xảy ra với Khương Nhu.

Lúc này, Khương Nhu nói: “Không có gì tha thứ hay không, Đinh Bằng Chu, chúng ta không có quan hệ gì.”

Đinh Bằng Chu không chịu buông tha, “Khương Nhu, em rốt cuộc muốn anh thế nào? Chúng ta làm sao có thể không liên quan, em rõ ràng thích anh, chúng ta rõ ràng, chỉ thiếu chút nữa, là có thể ở bên nhau!”

Khương Nhu bình tĩnh nói: “Anh cũng nói ‘thiếu chút nữa’, hiện tại chúng ta đã không liên quan.”

Cố Giang Khoát: “??”

Khϊếp sợ, ông chủ của tôi thực sự thích đàn ông?