Chương 8

Đợi khi bọn họ trở lại biệt thự ở Lệ Giang thì trời đã hoàn toàn tối mịt.

Ánh trăng trên bầu trời trong vắt soi ánh sáng xuống mặt đất, hòa quyện với ánh sáng mờ ảo của đèn đường.

Kỳ Kiến Tầm không chỉ mang theo xe lăn từ bệnh viện về mà còn lấy theo nạng.

Khoảng cách từ cổng đến lối vào biệt thự là đường rải sỏi, xe lăn có thể đi qua nhưng điều kiện tiên quyết là phải có chức năng chống xóc nảy.

Khi Thời Khương đẩy cửa xe ra, bàn chân còn nguyên vẹn nhanh chóng chạm đất, cô muốn với tay lấy chiếc nạng Trần Trạch vừa lấy từ cốp xe ra, nhưng do ngồi hồi lâu nên lòng bàn chân cô lúc này bỗng truyền đến cảm giác tê dại, nhất thời không thể đứng vững được, chỉ có thể yếu ớt tựa người vào thân xe.

Không thể đứng bằng một chân, Thời Khương vẫy vẫy tay với Kỳ Kiến Tầm đang đi tới: "Giúp tôi một tay với.”

Kỳ Kiến Tầm dường như cũng hiểu được tình hình và ý định của cô lúc này, anh nắm lấy cánh tay cô, yêu cầu cô đem trọng tâm cơ thể dựa hết lên người mình, rồi anh trầm giọng hỏi: "Chân em bị tê à?"

Lại một trận tê dại mãnh liệt truyền đến, Thời Khương khó chịu nhắm mắt lại: "Ừm.”

Trước khi kịp mở mắt ra, trời đất trước mắt cô như xoay chuyển, Thời Khương cảm thấy bản thân mình như vừa bay lên, ngay sau đó liền rơi vào một vòng tay rộng rãi của người nào đó.

Thời Khương mở to mắt, đập vào mắt cô lúc này là đường quai hàm sắc bén của Kỳ Kiến Tầm ẩn trong ánh sáng mờ ảo, ánh sáng rõ ràng chia đường nét khuôn mặt anh thành hai vùng sáng tối khác nhau nhưng chẳng bao lâu sau lại dung hợp vào mặt anh một cách dị thường.

Ánh mắt cô dừng lại vài giây trên mặt anh, cho đến khi Kỳ Kiến Tầm cụp mắt xuống, Thời Khương bị ánh sáng phản xạ từ tròng kính của anh chọc vào một cái: "Tôi định nói anh không cần phải ôm tôi thế đâu. Tôi tự đi được mà.”

“Em định nhảy lò cò tới đó sao?” Kỳ Kiến Tầm nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của người trong ngực, chậm rãi nói:" Hay là định bò tới đó? Cứ theo tốc độ của em thì có khi tới sáng mới vào được nhà.”

Mắt thấy Thời Khương sắp thay đổi sắc mặt, Kỳ Kiến Tầm vừa nhấc chân vừa bổ sung thêm: "Vẫn là anh ôm em đi nhanh hơn.”

“……”

Rất tức giận!

Đi ra nghênh đón bọn họ là dì Vân, dì Vân là dì giúp việc của nhà họ Kỳ.

Sau khi Kỳ Kiến Tầm và Thời Khương kết hôn, ông cụ Kỳ sợ hai người này không chiếu cố được mình nên mới kêu dì Vân ban ngày tới lo chuyện sinh hoạt cơm nước cho bọn họ.

Dì Vân vừa nhìn thấy cái chân bị sưng của Thời Khương liền giật mình, sau đó đau lòng nói: "Sao lại sưng đến mức này rồi? Có đau lắm không?"

Thời Khương được Kỳ Kiến Tầm đặt lên ghế sofa, cô liền trấn an dì ấy: “Không sao đâu, chỉ là ngày đầu tiên nên vết thương trông có hơi đáng sợ thôi.” Cô nhìn về phía phòng bếp, hai mắt lập tức trở nên sáng lên: “Thơm quá, dì Vân, trong nhà còn đồ ăn không gì?”

“Con đói bụng rồi à?” Lực chú ý của dì Vân trong nháy mắt liền bị dời đi: “Hôm nay dì nấu toàn những món con thích đấy, chờ một chút sắp xong rồi.”

Nói xong dì ấy liền vội vàng đi vào phòng bếp.

Một bàn thức ăn nhanh chóng được dọn lên bàn ăn, Thời Khương lúc này đang thực sự rất đói bụng, những lời người quản lý yêu cầu cô phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình liền bị cô vứt hết ra sau đầu.

Tất cả đều là những món ăn mình thích nên rất khó để khống chế.

“Dì Vân, hay là từ ngày mai dì dọn hành lý qua đây ở tạm mấy ngày đi.” Cơm vừa ăn được một nửa, Kỳ Kiến Tầm đột nhiên lên tiếng: “Chân cô ấy đang bị thương đi lại không tiện, có dì ở đây giúp trông chừng cô ấy cũng tiện.”

Dì Vân: "Được rồi.”

Cơm còn chưa ăn xong, điện thoại di động của Kỳ Kiến Tầm đã nhận được vài chục cuộc điện thoại, anh đành phải đặt đũa xuống, cầm điện thoại di động vào thư phòng, cho đến khi Thời Khương chậm rãi ăn xong mới thấy anh ra ngoài.

Buổi sáng một mực quay phim, sau đó lại bị thương phải chuyển đến bệnh viện, cả ngày nay Thời Khương không có thời gian tắm rửa, mãi đến bây giờ cảm giác nhớp nháp toàn thân dần dần hiện rõ.

Cô cẩn thận chống nạng, trên tay còn ôm quần áo để thay chậm rãi đi về phía phòng tắm.

Kỳ Kiến Tầm đang tranh thủ xử lý mấy phần văn kiện khẩn cấp, anh ngước mắt nhìn thời gian một chút, đã qua hơn một giờ, trong khoảng thời gian này không nghe thấy Thời Khương có động tĩnh gì cả.

Anh nhéo nhéo mi tâm, tắt đèn đi ra khỏi thư phòng.