Chương 104: Keo sơn liền tâm

Editor: PKD - 128

Giọng nói trầm thấp chậm rãi của Mặc Tức khuếch trương vang lên ở hai bên tai y, cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc, chẳng qua là mang thêm do dự, mang thêm tức giận.

“Đây chính là không có chuyện gì của huynh ư ?”

Cố Mang : “…”

Thật ra Mặc Tức đã sớm cảm thấy được Cố Mang không bình thường , chỉ là trước đó dò hỏi qua một hai lần, Cố Mang lần nào cũng nói không có việc gì, hơn nữa hắn thật sự không muốn cùng Cố Mang phát sinh ra cái gì đó không nên xảy ra, cho nên mặc dù trong lòng hiểu rõ, lại không muốn đi quản.

Nhưng trong căn chòi quá nhỏ này, hắn vẫn không nhịn được thường thường đi lại xem cái người đang co rúc trong góc nhỏ, cách mình xa xa kia.

Mặc Tức biết Cố Mang đang khó chịu, đang kiềm chế…Hắn thậm chí còn nhìn thấu được hành động sau đó của Cố Mang.

Hắn đại khái thật sự muốn đem Cố Mang cùng quá khứ trước đây tất cả đều buông xuống, thật sự một chút cũng không nguyện sẽ ý cùng y có bất kỳ vướng mắc nào, cho nên mình đã từng có thể đối với người này cười nói ra: “Ở trên giường mà thôi, cùng nhau vui vẻ thì liền tốt” quân bỉ lưu manh, tình nguyện đem ái dục tự mình giải quyết, cũng không muốn bại lộ trước y.

Cố Mang có thể nở nụ cười hướng tới Giang Dạ Tuyết, có thể cùng Mộ Dung Sở Y trò chuyện dễ dàng, thậm chí có thể đối với con chim nhỏ phá hoại vừa bắt trở lại mà ôn ngôn nhuyễn ngữ, duy chỉ đối đãi với một mình hắn là lại lạnh nhạt bạc bẽo.

Cố Mang là thật sự không cần hắn.

Điều đó tàn phá một chút tự tôn và kiêu ngạo của hắn, khiến cho Mặc Tức muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng khi hắn mấy lần nghe được Cố Mang kiềm chế, thanh âm có chút vỡ vụn thống khổ….Hắn vẫn không có cách nào bỏ mặc người đó.

Đến cuối cùng chính hắn cũng không biết mình rốt cuộc mang loại tâm tình như thế nào, đứng dậy đi tới bên cạnh bóng người co ro ấy, cúi xuống, đem người đó xoay lưng lại với hắn ôm vào trong lòng ngực .

Cố Mang lập tức giật mình phản ứng lại khiến cho tim hắn run rẩy, rốt cuộc hắn cuối cùng vẫn kiên trì, phá vỡ lời thề không đυ.ng vào người Cố Mang một lần nào nữa của bản thân mình, đem người đáng thương kia, thân thể không được cứu rỗi lại lần nữa đưa vào dưới tay. Cả người Cố Mang không tự chủ, dán sát cở thể vào trong lòng ngực hắn, cằm và cổ hơi nâng lên: “Mặc Tức…”

Mặc Tức khàn nén giọng , nói: “Nhắm mắt lại. Huynh cứ coi như không phải ta”

Cố Mang nhíu mày, lời nói nghẹn ở đầu cổ họng.

Y lúc này cực độ yếu ớt, nhưng ở trong sự yếu ớt cực độ ấy, y vẫn có linh hồn vô cùng cường ngạnh, y muốn nói, làm sao lại không phải là ngươi chứ?

Từ trước cho đến giờ đều là ngươi.

Mặc Tức, chỉ có ngươi….

Nhưng tình này có chút khó mà diễn tả, sau cùng cũng chỉ có thể dừng lại ở ngưỡng “muốn nói”

Hai người bọn họ, một người cho là đối phương ân đoạn nghĩa tuyệt, một người tự cho rằng mình tâm như thiết thạch, nảy sinh ra nguyên nhân như vậy, cũng đều không muốn lại tiếp tục thân cận với đối phương. Nhưng tình ái cùng du͙© vọиɠ, đó là vực sâu vô tận, bọn họ đã sớm một cướp đạp hụt, không ngừng rơi xuống đó, chung quanh là màn đen , thứ bọn họ có thể nắm chặt chỉ có đối phương.

Mặc Tức ôm chắc y , cuối cùng lý trí của Cố Mang cũng hỏng mất, một chút quang minh còn xót lại trong y chỉ có thể duy trì y không mất hồn lúc gọi tên Mặc Tức.

Y giống như một con thú bị vây hãm trong biển ham muốn, liều mạng vùng vẫy muốn trốn thoát khỏi cái l*иg giam ái tình xưa này, nhưng y không làm được. Mặc Tức hiểu rất rõ y, dễ dàng là có thể đốt cháy tâm hỏa bên trong y, để cho y tay chân luống cuống.

Nhưng y không chịu thua kém, thể chất của y khiến cho khi rơi lệ hốc mắt dễ dàng ửng đỏ, có hơi nước tụ lại nơi đuôi mắt dài nhọn. Y quá mức thống khổ, cả người đều run rẩy, vì thế ngước đầu lên, tựa vào trong ngực Mặc Tức. Ở giữa lý trí dần sụp đổ khàn khàn giọng quát: “Buông ta ra..”

Giọng nói là cứng rắn, nhưng âm thanh lại mềm mại đến lợi hại, tựa như muốn tan chảy.

Rõ ràng là muốn nói ra câu từ hung ác, nhưng phát ra lại là tiếng mơ hồ cầu khẩn.

“…Ngươi buông ta ra đi…” Rốt cuộc bản thân Cố Mang có chút không thể nào kiềm chế được, y gần như bi thương, có trời mới biết y lúc này vừa phải khắc chế thú huyết vừa phải khắc chế tình yêu có bao nhiêu là thống khổ.

Y mất đi trí nhớ, đi qua tuyệt lộ, xẻo đi hai phách, y không biết chỉ dựa vào Thì Quang kính thần thức đã khôi phục của mình có thể kéo dài trong bao lâu, không biết trời cao có thương hại y, trả lại sự thanh tỉnh đã nhiều lần bị thu hồi của y. Y rõ ràng đã mất đi nhiều thứ như vậy, chỉ duy người nam nhân phía sau lưng y này, là ánh sáng cùng sức nóng sau cùng mà thời khắc này y có thể ôm lấy.

Y vẫn còn muốn đè nén .

Cố Mang cơ hồ sụp đổ: “ Ngươi…buông tha ta đi..”

Buông tha cho ta, không muốn gần thêm nữa.

Tuy ta bị ngâm trong thú huyết, nhưng chung quy cũng vẫn là một con người, ta cũng sẽ cảm thấy không cam lòng, ta cũng sẽ hối hận khi đã lựa chọn con đường kia. Nhưng ta không thể nào quay đầu lại, van cầu ngươi …đừng lại giày vò ta hơn nữa.

Ta biết trước đêm giá rét, sự ấm áp của ngươi sẽ khiến cho ta trù trừ không dám tiến về phía trước nữa.

Ta đã là một tên phản đồ. Mặc Tức.

Ta không nghĩ sẽ tiếp tục làm một người hèn nhát.

Nhưng Mặc Tức lại nên làm thế nào bây giờ? Mặc Tức ôm y, cũng là đau. Hắn không hiểu giữa bọn họ, đến tột cùng là ai cần phải buông tha cho ai, ai có thể tha thứ cho ai.

Bởi vì Cố Mang không muốn để cho hắn đυ.ng chạm, hắn thậm chí cũng nói ra: “ Huynh cứ coi như người làm việc này không phải là ta” câu từ bi thảm như thế__cho dù có thể như vậy , Cố Mang đều sẽ bài xích sao?

Hắn vì trong chớp nhoáng này thương tâm cùng trái tim loạn nhịp lo lắng, mà lực đạo cánh tay hơi thả lỏng một chút, Cố Mang rốt cuộc như thể chim yến được tự do, lảo đảo bò dậy muốn đứng lên, hi vọng muốn dừng lại ở nơi cách Mặc Tức xa một chút.

Nhưng độc tính trong người y bốc lên, thống khổ làm cho eo y mềm nhũn, toàn thân cũng không có một chút sức lực nào, chỉ lảo đảo gắng sức đỡ nửa người dậy, lại ngã vào giữa cuốn rơm, căn chòi này không biết đã có bao nhiêu yêu vật từng song tu tại đây, mà trong đống rơm vàng này có một cổ mùi vị gay mũi, trong cổ họng Cố Mang phát ra tiếng nức nở thống khổ, y trở mình, con mắt mở to hiện ra sắc xanh lam, con ngươi tan rã….

Sau đó y thấy Mặc Tức đứng lên, bóng dáng hắn chiếu vào trong con ngươi y.

Bây giờ thật quá thảm hại, y tự tưởng đoán ra cũng biết được bản thân mình giờ đây đang trong một phen tình trạng thê thảm như thế nào, mà Mặc Tức ngay đến bào khâm cũng không loạn.

Chất độc và huân hương kia của Vụ Yến càng ngày càng trở nên mãnh liệt trong cơ thể y, y thống khổ chau mày, nâng tay lên nói: “Ngươi…”

Y vốn muốn nói, ngươi mau đi ra.

Nhưng vì quá khó chịu , lời nói còn chưa dứt y đã cắn môi mình một cái.

Mặc Tức hiểu sai ý của Cố Mang, cho rằng y nâng tay là muốn mình kéo y lên, vì vậy hắn bắt lấy tay Cố Mang..

Phảng phất một dòng nóng chảy cuối cùng này đã đội lên tầng nham thạch. Cảm thụ cực nhỏ khi mười ngón tay chạm nhau kia, cuối cùng cũng khiến cho Cố Mang người vốn đã căng chặt đến mức tận cùng mất đi gông xiềng. Giục vọng của con người vào giờ khắc này khuất phục hoàn toàn dưới Yêu huyết.

Cố Mang không thể đứng dậy, ngược lại còn thuận thế mà lôi Mặc Tức xuống theo.

Mặc Tức bất ngờ không kịp đề phòng, hai người sau đó trũng xuống dưới đống rơm mềm mại. Bụi bậm của đống rơm tràn ngập tựa như một chiếc roi da quất vào trong không khí vẩn đυ.c.

“Cố Mang…”

Nghe được hắn đang gọi mình, hốc mắt của Cố Mang lập tức có chút nóng lên.

Y thật sự run rẩy đến lợi hại, môi run cầm cặp, ánh sáng xanh lam trong mắt như dòng chảy tan rã, trước đó y còn có thể nói ngươi buông tha ta đi, nhưng chất độc của yêu thú đã bùng phát đến cùng cực, ngay đến cả đầu ngón tay của y cũng phát run, chỉ có thể cứ như vậy ngước mắt nhìn lên gương mặt anh tuấn của Mặc Tức, cắn môi dưới, gì cũng không thể nói ra được.

Bản năng đang bức bách y, bức bách y thổ lộ lời thật lòng.

Qua nhiều năm như vậy, y đã làm ra rất nhiều chuyện quyết tuyệt, đi qua rất nhiều con đường máu chảy loang lổ, y cũng đã bỏ xuống rất nhiều thứ, duy chỉ có Mặc Tức.

Mặc Tức không phải là y mất đi, mà là bị y vứt bỏ.

Cầm đao, một tấc một tấc, xẻo đi máu thịt của bản thân, từ trong lòng mình cắt rời xuống.

Thật ra , khi Mặc Tức nhìn y trong cơn mưa máu dơi, tim đập gia tốc, điên cuồng, y có thể đem hết thảy điều này che giấu rất dửng dưng, rất lạnh nhạt.

Kỳ thực thì làm sao có thể như vậy đâu.

Y yêu hắn như vậy, tưởng niệm hắn như vậy, lúc ở Tào doanh nghĩ về hắn, trong thuyền lầu đêm mưa cũng nghĩ về hắn, ở nơi sâu trong trí nhớ vụn vỡ, yêu hắn, nhớ hắn , nghĩ về hắn.

Y gắt gao cắn môi, trong mắt ngấn lệ chớp động. Đó là vì sự đau khổ bởi độc tính, nhưng càng nhiều hơn, là thật ra y đã bị sự nhớ nhung này phá hủy đến cực điểm.

Y thật sự muốn không để tâm đến bất kỳ điều gì nữa mà ích kỷ một lần, muốn nói, ngươi ôm ta đi. Mặc Tức, van cầu ngươi…mau cứu ta, ta ngâm trong biển máu này tám năm…..Ngươi có thể hay không ôm lấy ta một lần nữa.

Ta muốn ngươi a….

Sau khi khoét ngực ngươi, cùng vết sẹo kia, liền sẽ không bao giờ lành.

Cố Mang chớp mắt, y cảm thấy có cái gì đó vừa nóng bỏng lại ướŧ áŧ theo đuôi mắt chảy xuôi xuống, thấm vào đuôi mắt, Mặc Tức đưa tay lên, sờ vào gò má y.

Y chặn ngang nắm lấy tay Mặc Tức, y cơ hồ là dùng toàn bộ khí lực cùng sự linh mẫn của mình, khàn giọng cực thấp nói với Mặc Tức : “… Thay ta giải độc đi…”

Y nhìn đến bên trong ánh mắt đen của Mặc Tức có một ít du͙© vọиɠ (**) không liên quan cùng ánh sáng lóe lên một cái.

Lòng như đao cắt, lại như hầm lửa.

“Chẳng qua chỉ… là giải độc mà thôi… “ Cố Mang khép mắt lại, cổ họng tắc nghẹn: “…Ta sẽ…coi ngươi..”

Năm ngón tay nắm lấy cổ tay Mặc Tức run rẩy càng dữ dội hơn.

“Ta sẽ coi ngươi….coi ngươi…thành một người khác”

Y mở mắt ra, trông thấy ánh sáng trong ánh mắt của Mặc Tức bị dập tắt,trở thành đêm dài biêm cốt vô tận.

Vẻ mặt của Mặc Tức là thương tâm, nhưng hắn như đã có thói quen dùng sự vui đùa để che dấu đi nội tâm của bản thân, tiểu sư đệ Mặc Tức của hắn, cuối cùng cũng học được dùng sự lãnh đạm để che dấu đi chân tình của chính mình.

Trong cái đêm tuyết nơi chiến địa kia Mặc Tức đã không phải là của y nữa rồi (Hắn đã không còn là Mặc Tức trong cái đêm tuyết nơi chiến địa kia nữa rồi) , thiếu niên đã suy nghĩ minh bạch trong tình yêu liền mang theo tuyết đội theo gió đất đến tỏ tình ấy.

Bọn họ đều không phải.

Sắc đen thống khổ ân hận trong con ngươi ẩn xuống, hàn ý bốc lên.

Mặc Tức cơ hồ là cắn răng nghiến lợi, ngay sau đó Cố Mang liền cảm thấy một loại lực đạo đáng sợ, chợt đem y lật lên.

Động tác như vậy….Quả thật giống như một hồi phát tiết bất đắc dĩ, cùng với là yêu không hề liên quan.

Cố Mang bởi vì nguyên nhân yêu độc, cả người cực kỳ thống khổ, y đang lúc khó chịu nằm ở giữa đống rơm vàng, gò má mềm mại hơi hơi nghiêng, trong lòng hết sức rối loạn.

Thật giống như từ sau trận đánh ở núi Phượng Minh, y vẫn luôn bại, bại ở triều cục ,bại ở âm mưu , hôm nay lại bại với chính mình.

Y cực kỳ khó chịu, khó chịu đến kìm lòng không đặng quay đầu lại, ý thức mơ hồ muốn quay đầu liếc mắt nhìn đến người nam nhân mà mình yêu sâu đậm, nhưng mà sau đó Mặc Tức lại tháo băng đai đen buộc tóc xuống, che đậy phía trước con ngươi của y.

“Ngươi..”

“Huynh không nhìn mặt ta, hẳn là sẽ tốt hơn một chút”

“…” Lông mi thật dài dưới băng đai buộc tóc run run , Cố Mang không biết vẻ mặt của Mặc Tức khi nói ra lời này sẽ như thế nào. Trong thực tế Cố Mang cũng không thể nào suy xét thêm, trong đầu y đã dính thành một mảnh,có thể loại cảm giác lúc này cũng không hơn gì__________ Yêu huyết sẽ được thỏa mãn , mà lý trí cuối cùng lại đi về hướng tan biến.

Mặc Tức không có hôn y, cũng không có thương tiếc vυ"t ve y. Mặc Tức của trước đây hết sức triền miên cùng yêu thương, đây là lần đầu tiên, hắn không có bất kỳ động tác nào như vậy.

“Tại sao cả người huynh đều run rẩy”

Môi Cố Mang run run, vẫn kiên cường chống đỡ nói: “Ta không sao…”

Nhưng Mặc Tức lại đưa tay lên xoa nhẹ hốc mắt y trên băng đai buộc tóc, lại phát hiện trên băng đai buộc tóc kia có nước mắt ngấm ra.

Mặc Tức: “…”

Cố Mang cắn lên môi dưới ướŧ áŧ, y không nhìn thấy được bất cứ sự vật nào trước mắt, nhưng y vẫn nhận biết được cằm của mình sau đó bị Mặc Tức nắm lấy, quay lại.

Giọng nói của Mặc Tức gần trong gang tấc, Cố Mang thậm chí còn có thể cảm thấy được hô hấp của hắn: “ Bởi vì là ta, cho nên dù huynh đã bị độc chướng này ép thành như vậy, huynh vẫn không muốn. Đúng không?”

“…”

Mấy phần trầm mặc.

Mặc Tức nói: “Cố Mang. Huynh có bao nhiêu không muốn ta”

Cố Mang bị buộc đến khóc, y nằm ở trên đống rơm, không nắm rõ tình huống, chỉ cảm thấy bị bức đến không có đường lựa chọn, y đưa tay lên muốn tháo gỡ băng đai buộc tóc, nhưng cổ tay lại bị nắm lấy.

“Mặc, Mặc Tức..”

“Huynh cần gì phải gọi tên ta”

Mặc Tức không biết là vì tôn nghiêm của mình, hay vẫn là vì cảm thụ của Cố Mang, hoặc cũng là vì hai người keo sơn liền tâm nhưng lại vì trùng trùng cách trở không thể yêu nhau, mà tìm một cái cớ khó có được để quấn quít bên nhau.

Nhưng kỳ thực dưới đáy lòng hai người bọn họ, trông mong một cái lý do cùng viện cớ đén như vậy, đều đã mong mỏi quá lâu quá lâu.

“Giống như huynh nói” Mặc Tức đè nén khàn giọng: “Bây giờ ta có thể làm, nên làm , cũng chỉ là thay huynh giải độc mà thôi. Cùng cái khác..”

Ngừng một lát, sau đó thấp giọng nói: “….cũng không có quan hệ”.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Mình ko biết chị/anh editor trước dùng kính ngữ như thế nào và mình cũng không đọc lại cả bộ truyện này lần nào cả nên mình sẽ edit theo những gì mình hiểu ở bản chưa thuần việt.