Chương 6:

Tôi buông tay Lương Thần xuống sau đó lại nở một nụ cười đáng yêu với Yến Thanh

” Trong vở của tôi viết đầy những lời chửi rủa cùng những từ ngữ xúc phạm kinh tởm, khi mượn vở ghi chép của tôi, anh thật sự không nhìn thấy sao?”

Sao có thể không nhìn thấy. Từng trang từng tờ chi chít những câu chữ thô tục.

Trong ngăn bàn luôn đầy ắp những túi đồ ăn dở, rác rưởi bẩn thỉu.

Chuông vào lớp vang lên, tôi với mái tóc ướt sũng trở về phòng học.

Anh ta ngồi cùng bàn với tôi sao lại không biết.

Chỉ là lúc đó anh ta không có dũng khí hoặc có thể tình cảm chưa đủ sâu sắc, hay muốn đợi đến lúc tôi tuyệt vọng nhất mới xuất hiện để tôi sẽ coi anh là đấng cứu thế rồi hầu hạ.

Hai người trong nháy mắt như bị tạt một chậu nước lạnh, ý chí chiến đấu sục sôi lúc nãy biến mất không còn một mảnh.

Có lẽ vừa rồi bọn họ như những con hùng sư muốn biểu hiện trước mặt sư tử cái thế nhưng chờ tôi nói xong tất cả đều rơi vào im lặng.

Vành mắt của tôi khô khốc, cười nói : “Lương Thần, tôi là cô nhi vì vào ngày bị buộc thôi học mẹ tôi phẫn uất đến chết.”

Tôi nói xong câu này, Yến Thanh lập tức ngăn tôi lại: ” Đừng nói nữa, Thu Thu. Đừng tự mình bóc vảy vết thương của bản thân.”

“Yến Thanh, lúc anh thi đạt hạng nhất tôi đang rửa chén bát tại quán đồ nướng. Hơn hai trăm cái đĩa, rửa đến mức đầu ngón tay tróc cả ra nhưng tôi không ngại, tôi sợ nhất là không được ở trong đó rửa chén.”

Yến Thanh giọng khàn khàn nói: “Đừng nói nữa, Thu Thu.”

Tôi cười ngày càng vui vẻ: “Vì không rửa chén tôi phải ra ngoài phục vụ, sẽ có ông chú kéo tôi ra phía sau cây, dù tôi khóc lóc cầu xin nhưng hắn vẫn muốn cưỡng bức tôi…”

“Đừng nói nữa.” Lương Thần bỗng nhiên cầm bình hoa trên bàn ném xuống đất. Hai mắt anh ta đỏ ngầu, tay bị những mảnh sứ cứa vào, dù máu me đầm đìa nhưng dường như anh ta không cảm thấy đau.

Lương Thần nức nở vừa khóc vừa nói:” Anh cùng Yến Thanh đều đi. Kiều Kiều em đừng nghĩ đến những chuyện trước kia nữa. Em quên đi, tận lực quên đi có được không.”

“Các người tại sao lại phải khóc? Như thế vẫn chưa đủ, tôi muốn các người đều phải đau khổ như tôi, tôi mới có thể vui vẻ.” Tôi ngây thơ cười với hai người họ.

Yến Thanh một mực cúi đầu, rồi anh ta ngẩng đầu lên như quyết tâm làm điều gì đó.

Anh cười âm u như một con lệ quỷ nói: “Thu Thu, tôi sẽ làm em cảm thấy vui sướиɠ hơn nữa.”

Sau khi Lương Thần cùng Yến Thanh rời đi, tôi nằm dài trên ghế sô pha, vắt tay lên trán che kín mắt.

Chỉ có bản thân tôi biết, tôi cảm thấy bất lực thế nào.

Lương Thần là tổng giám đốc tập đoàn Phương Thị, nếu không phải do anh ta yêu tôi thì tôi cũng chả có cách nào làm tổn thương anh ta cả.

14.

Vài ngày sau Lương Thần gửi tôi một chiếc đĩa CD. Nội dung là một video dài không quá bốn phút, giữa khung hình là một bể nước lớn bên trong có vài con rắn.

Lương Thần hai mắt trống rỗng không chút do dự nhảy vào bể, những con rắn xung quanh ngay lập tức lao đến.

Lương Thần vùng vẫy vì tôi biết anh ta không biết bơi.

Một phút này không hiểu anh ta cảm thấy thế nào, đau đớn đến nghẹt thể hay tội lỗi áy náy.

Bể nước bỗng nhiên bị ai đó đập vỡ, nước ào ra. Lương Thần như con cá chết nằm rạp trên mặt đất, mấy con rắn thì tản ra.

Lương Thần toàn thân ướt sũng, phờ phạc ngẩng đầu mở miệng hướng vào ống kính mấp máy môi.

Khẩu hình là “Anh yêu em”

Đằng sau đĩa CD có một dòng chữ nhỏ nhắn mềm mại ” Điều này có làm em khá hơn chút nào không?”

Kiểu như một dạng tự ngược, Lương Thần muốn trải nghiệm tất cả những gì tôi đã trải qua với cấp độ cao hơn. Mỗi tuần anh ta đều gửi cho tôi một chiếc đĩa CD.

Em đã từng cảm thấy như vậy sao?

Lương Thần nói anh ta sắp phát điên rồi. Nhưng anh vẫn sẽ đợi, đợi đến khi nào tôi tha thứ cho anh ta mới thôi. Anh ta chờ sự thay đổi.

Lương Thần gửi tin nhắn cho tôi và nói, anh lúc nhỏ không thích Doremon nhưng giờ anh lại xem nó và hi vọng nó có thật.

Tin rằng sẽ có bảo bối đem không gian đảo ngược, ký ức bị xoá đi, thời gian có thể quay trở lại.

Yến Thanh cũng đến tìm tôi, anh ấy khuôn mặt hoà dịu nói: “Thu Thu, do trước khi tôi nhát gan, giờ tôi sẽ vì em dũng cảm một lần.”

Anh ta tự cho là đúng dùng cách thức của mình để bù đắp.

Về sau, Lương Thần bôn ba khắp nơi vì quỹ tình thương, muốn tìm kiếm những người cần trợ giúp.

Thật là châm chọc khi người đã từng làm tổn thương tôi giờ lắc mình biến thành chúa cứu thế, trở thành một người tốt.

Tôi nép mình ở ghế sô pha dạ dày lại cuộn lên từng cơn.

Tôi vội chạy vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu nôn khan.

Mỗi người đều là một hạt giống, có hạt được bao bọc bảo vệ kỹ lưỡng rồi sinh trưởng khoẻ mạnh trong nhà kính. Có hạt bị tung nơi kẽ đá cũng không ngừng nỗ lực vươn lên, hướng về phía mặt trời để phát triển thành chồi non khoẻ mạnh. Nhưng đột nhiên bị người ta ngắt mất.

Sau khi bị hái đi, mọi người lại cùng nhau che chở chăm sóc cho nó, hy vọng nó sẽ nở ra những bông hoa xinh đẹp.

Không ai biết rằng, vào cái đêm bị ngắt đứt, chồi non đã hoàn toàn chết rồi.

Theo dõi