Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Anh Cong Một Chút

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thứ hai, tám giờ sáng.

Thời Tiên thì đang bệnh, tối qua còn chạy muốn chuyến tới bệnh viện 3-4 giờ sáng mới về ngủ, tiết tấu thường ngày bị phá bỏ hết.

Thời Tiên không nghe thấy chuông báo thức lúc 6 giờ sáng, thế là đánh một giấc tới tận 9 giờ hơn, nói gì tới 8 giờ chứ.

Theo thường lệ, cậu lại nướng trên giường vài phút, chải vuốt lại chuyện hôm nay cần phải làm, sau đó nương theo ánh sáng mờ ảo trong phòng rời giường.

Mới vừa ngồi dậy, cậu đã nhìn thấy Lục Diên Trì đang dang tay hình chữ X ngủ bên cạnh.

Điều hòa mở nhiệt độ khá cao, không phải là nhiệt độ mà Lục Diên Trì thích, anh không đắp chăn nổi, chỉ tùy tiện để trần nửa thân trên và đôi chân dài. Sáng sớm tinh mơ, thân dưới còn nổi chút phản ứng nữa chứ.

Thời Tiên nhìn thấy màn này, giật nảy cả mình, tỉnh táo hoàn toàn. Tỉnh táo rồi, đột nhiên Thời Tiên rất muốn đạp Lục Diên Trì xuống khỏi giưởng.

Nhưng người này tối qua đã ở cùng mình một đêm, còn chạy đôn chạy đáo tới bệnh viện đăng ký khám gấp, bận trước bận sau nhờ vả vì mình. Giờ mình vừa mới tỉnh đã trở mặt vô tình đá người ta xuống giường thì quá là không phúc hậu rồi.

Thời Tiên cố gắng nhịn nỗi xúc động này xuống, chỉ nhẹ chân nhẹ tay bước qua người anh xuống giường, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Mười phút sau, Thời Tiên lại xuất hiện lần nữa ở phòng ngủ.

Lúc này, Lục Diên Trì cũng đã rời giường rồi, anh mặc quần dài lên nhưng vẫn ở trần như cũ.

Rèm cửa trong nhà đều đã được kéo lên cho thông gió.

Thấy Thời Tiên qua đây, Lục Diên Trì tỉ mỉ đánh giá cậu một phen.

Thời Tiên đánh một giấc thật sâu, khí sắc đã tốt hơn nhiều, cuối cùng cũng không còn vẻ mặt tái nhợt, uể oái, ỉu xìu ốm đau bệnh tật nữa.

Lục Diên Trì nhớ Thời Tiên bị viêm ruột thừa, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi? Đỡ hơn chút nào không?”

Thời Tiên bảo: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Lục Diên Trì lại hỏi: “Bụng dưới phải có còn đau không?”

Thời Tiên lạnh nhạt liếc anh một cái, nói: “Mặc dù tối qua uống thuốc, truyền nước rồi, nhưng cũng chỉ một đêm thôi, sao mà khỏi ngay được luôn chứ. Chỗ đó vẫn còn hơi đau nhưng không đau dữ dội như hôm qua nữa, vẫn chịu được.”

Lục Diên Trì hiểu, gật gật đầu. Bệnh mãn tính thế này ấy mà, chỉ có thể điều dưỡng từ từ, anh nói: “Chú tôi kê thuốc cho cậu tiêm ba ngày, thứ năm này còn phải đi bệnh viện tái khám đấy. Tôi gọi cho Lục Dư Ninh một tiếng, bảo nó xin nghỉ phép một tuần cho cậu rồi.”

Thời Tiên lắc đầu theo bản năng: “Không cần đâu, tôi thấy không nghiêm trọng tới mức đấy đâu, đi học xong rồi đi truyền nước tiếp là được.”

Lục Diên Trì lại lần nữa được chứng kiến tâm thái của học thần. Đã viêm ruột thừa rồi mà còn không có ý định xin nghỉ dưỡng bệnh, lại còn đòi đi học tiếp. Nhưng Lục Diên Trì cũng có tính toán riêng của mình, anh nhẹ nhàng khuyên bảo: “Bị bệnh thì nghỉ ngơi đàng hoàng đi đã. Cậu không thử nghĩ xem, truyền mấy ngày nước rồi tái khám, chứng viêm ruột thừa mà không giảm lại còn phải phẫu thuật. Mà nếu phải phẫu thuật thật, cho dù là phẫu thuật nội soi xâm lấn tối thiểu, cậu cũng phải nằm viện mấy ngày, rồi tĩnh dưỡng thêm cả tháng, còn trì hoãn nhiều hơn ấy chứ.”

Thời Tiên cẩn thận ngẫm lại, đúng thực là anh nói rất có lý. Nó cũng là lý do cậu lựa chọn phương pháp trị liệu bảo thủ như thế.

Lục Diên Trì thấy thần sắc Thời Tiên buổng lỏng, tiếp tục khuyên: “Cũng chỉ một tuần thôi, không ảnh hưởng tới việc học của cậu đâu. Hơn nữa, vừa mới bắt đầu khai giảng mà, cũng có phải tuần thi cử gì đâu.”

Thời Tiên thở dài nói: “Chủ yếu là, nếu không đi học thì sẽ chán chết, cũng không biết làm gì gϊếŧ thời gian.”

Lục Diên Trì: “….”

Lý do học tập của học thần đúng là giản dị tự nhiên.

Thật ra, bệnh viêm ruột thừa mãn tính, phần lớn là hậu quả từ việc ăn uống và áp lực mà ra.

Việc học của Thời Tiên bận rộn, cơm căng tin, cơm hộp là chính, lấy đâu ra đồ ăn lành mạnh tốt cho sức khỏe.

Còn về áp lực, năm lớp 12 Thời Tiên bị viêm ruột thừa, tám chín phần mười là do áp lực học hành quá lớn, mà lên đại học rồi, áp lực chỉ có hơn chứ không hề giảm bớt.

Lấy ví dụ đi, cấp ba Lục Dư Ninh thi toán học, chỉ cần không nhìn sai đề là có thể thi được điểm tuyệt đối. Ba năm cấp ba kia cậu chàng lúc nào cũng đứng nhất lớp. Thế mà vào đại học Z rồi, Lục Dư Ninh toàn bị treo lên đánh cho tơi tả.

Toán học yêu cầu vừa có thiên phú lại còn phải chăm chỉ. Nội dung bài trên đại học còn khó hơn cấp ba rất nhiều, bạn học cũng ưu tú hơn gấp bội. Rất rõ ràng, Lục Dư Ninh theo không kịp, tính tình cậu nhóc khá phóng khoáng, ấy thế mà cũng có lúc rơi vào bế tắc.

Thời Tiên còn học cả toán học lẫn hóa học, áp lực việc học kia, đúng là không dám nghĩ.

Có thế nào Lục Diên Trì cũng không thể để cho Thời Tiên mang bệnh mà còn đi học, nguy hiểm quá lớn, cũng không cần thiết. Anh gửi tin nhắn qua wechat cho Lục Dư Ninh: “Tối qua Thời Tiên bị tái phát bệnh viêm ruột thừa, chú mày giúp xin phép cái, xin nghỉ một tuần trước đi.”

Lục Dư Ninh vốn có cái biệt danh “phế vật” trong trường, di động không rời tay lúc nào, reply tin nhắn rất nhanh: “Em bảo mà, sao tư dung nay không thấy học thần đi học, thì ra là bị bệnh. Viêm ruột thừa cấp tính à? Có định phẫu thuật không ạ? Hay điều trị từ từ?”

Lục Diên Trì nhắn: “Điều trị từ từ. Tối qua mới gọi điện thoại cho bố chú, chú ấy kê đơn truyền nước ba ngày rồi, thứ năm đi tái khám rồi tính tiếp.”

Lúc này Lục Dư Ninh mới yên lòng: “Vậy được, để cậu ấy dưỡng bệnh cho tốt đi, không thể nhọc lòng mấy chuyện học hành này được.”

Ngừng một lúc, cậu chàng lại bảo: “Chuyện xin nghỉ cứ giao cho em, dù sao thì ở học viện bọn em, học thần được mấy giáo sư cưng lắm. Đừng nói xin nghỉ một tuần, cả kỳ không đi học cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.”

Lục Diên Trì bảo: “Anh đây cũng nghĩ cậu ấy có trốn học một tuần cũng chẳng sao, nhưng lại sợ Thời Tiên để tâm chuyện này.”

Lục Dư Ninh nói: “Em thấy đại thần chẳng để tâm đâu, chỉ là cậu ấy quen đi hoc rồi. Cứ vùi đầu trong ký túc xá không làm gì, mốc meo hết người cậu ấy mới khó chịu ý.”

Khóe miệng Lục Diên Trì giật giật: “…. Quen tính thành bệnh à.”

Lục Dư Ninh hung hăng gật gật đầu: “Đại thần đúng là, kỷ luật thành quen rồi.”

Lục Diên Trì không thể không đồng tình.

Đại mỹ nhân vô cùng tàn nhẫn với bản thân, bị viêm ruột thừa rồi mà còn không định nghỉ.

Thậm chí Lục Diên Trì còn nghĩ, cho dù có lên bàn phẫu thuật, tiêm thuốc gây tê rồi mà trong đầu Thời Tiên vẫn còn nghĩ tới từ đơn tiếng anh ấy chứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »