Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Anh Cong Một Chút

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lúc Lục Diên Trì thấp thỏm bất an cân nhắc xem có nên rút tay lại hay không thì Thời Tiên lạnh nhạt ngó qua cánh tay đang đáp trên vai mình một cái, sau đó quay đầu tiếp tục xử lý tin nhắn trên wechat.

Bao nhiêu năm qua, xưa giờ Thời Tiên chỉ có một mình, đến cả lúc sinh bệnh cũng chỉ có một mình.

Thời Tiên vô cùng tin tưởng, cậu một mình cũng không sao cả. Nhưng cũng có những lúc cậu nhịn không được mà mong có một ai khác giúp đỡ khi cậu cần. Ví dụ như, lúc cậu ốm đau thì có ai đó chăm sóc, hoặc là, khi cậu phải vào phòng phẫu thuật sẽ có người ký tên lên giấy đồng ý.

Lục Diên Trì chính là một người như thế.

Lục Diên Trì vừa đẹp trai lại thiện lương.

Anh sẽ tỉ mỉ chăm sóc người bạn kiêm bạn cùng phòng là cậu.

Giống như ba năm trước anh lôi một người xa lạ là cậu ra khỏi vũng bùn lầy.

Thời Tiên vĩnh viễn thần phục với một người dịu dàng thiện lương như vậy.

Lục Diên Trì thấy Thời Tiên không đẩy mình ra thì cũng hoàn toàn thả lỏng cơ thể.

Hiển nhiên, không chỉ mình anh cảm thấy Thời Tiên đã trở nên thân thiết hơn mà bản thân cậu cũng cảm thấy Lục Diên Trì đã gần gũi hơn rồi.

Nếu mức độ thân mật đã cao lên, Lục Diên Trì lại bắt đầu được một tấc đòi tiến một thước, cái miệng tiện của anh lại phun nhả đầy lời cợt nhã: “Ô, cho tui ôm cậu hở?”

Thời Tiên vốn thừa nhận có tình cảm với Lục Diên Trì, bây giờ lại còn thêm lớp filler dày đặc nữa. Vậy nên khi Lục Diên Trì có cợt nhả hết lần này tới lần khác, cậu cũng ngoại lệ không đốp lại, chỉ nghiêm túc nói: “Chủ yếu là vì khi tiếp xúc lâu rồi sẽ phát hiện ra con người anh rất lương thiện, cũng dễ sống chung.”

Hiếm khi Lục Diên Trì được cậu khen một câu, cảm thấy không quen cho lắm: “Ặc, phát thẻ người tốt cho tôi đấy à?”

Thời Tiên cười nhạo, bảo: “Rõ ràng là thẻ người lương thiện.”

Mắt đào hoa của Lục Diên Trì cong cong, anh chỉ tay vào mình, bảo: “Được rồi, tôi là Lục Đại Thiện Nhân.”

Anh dừng một chút, lại nhìn về phía Thời Tiên: “Thế cậu là gì?”

Thời Tiên nghiêm túc tự hỏi hai giây, bản tính cậu thiên lạnh, cũng không phải là người tốt gì, cậu lẩm bẩm bảo: “Thế thì tôi chắc là người xấu, Thời Đại Ác Nhân đi.”

Lục Diên Trì cảm thấy cái danh Lục Đại Thiện Nhân và Thời Đại Ác Nhân rất có cảm giác CP. Anh nghĩ tới họ của hai người, cười dài nói: “Thế tôi hẳn không phải là đối thủ của cậu đâu nhở?”

Thời Tiên có chút mờ mịt: “Gì cơ?”

Lục Diên Trì đáp: “Cậu tận 10 cơ mà, tôi chỉ có sáu, chắc chắn tôi không đánh lại cậu đâu.”

Thời Tiên ôm lấy cơ thể run rẩy: “…. Lạnh quá.”

Lục Diên Trì cười ha ha.

Lục Diên Trì vui vẻ nửa ngày lại lấy di động ra, bắt đầu đổi lại tên wechat, sửa của mình thành “Lục Đại Thiện Nhân” còn bắt Thời Tiên phải sửa thành “Thời Đại Ác Nhân”. Sau đó anh còn gửi mấy hình vẽ chibi ngày trước âm thầm vẽ ra cho Thời Tiên đổi avatar nữa.

Avatar mà anh gửi cho Thời Tiên cũng giống với cái của mình, có điều là nền đỏ sọc đen, nhìn một cái là biết ngay tác phẩm của cùng một người.

Bởi vì Thời Tiên sinh bệnh nên gần đây Lục Dư Ninh thường xuyên liên hệ với cậu và Lục Diên Trì, hỏi thăm tình huống của đại thần. Trong lịch sử tin nhắn của cậu chàng, tin nhắn gần nhất là nhắn với Thời Tiên và Lục Diên Trì cả.

Hôm nay, lúc đang ăn cơm trưa, Lục Dư Ninh vừa mở wechat lên đã nhìn thấy avatar à tên mới của hai người.

Miếng bánh gato này.

Lục Dư Ninh lại mở tưởng nhà mình lên, gào khóc trên vòng bạn bè: “Vờ mới mở wechat lên đã bị cái tên tình đầu và tình lữ của hai nam thần này chọc mù mắt.”

Gào xong một câu còn chưa đủ, cậu chàng lại gào thêm câu nữa: “Tôi ấy mà, mười mấy năm nay ngày nào cũng cầu xin anh tôi vẽ cho một cái avatar thôi, mà anh ấy chưa từng nhó một lần. Ấy thế mà Thời Tiên vừa đến, anh ấy đã vẽ luôn cho một cái, còn sửa tên wechat ngàn năm không đổi kia nữa. Đứa em là tôi đây có phải được nhặt từ bãi rác về không!!!”

Có cái máy loan tin Lục Dư Ninh ở đây, qua một buổi chiều toàn đại học Z đều biết, Song bích đại học Z đang dùng tên wechat và avatar đôi.

Lục Đại Thiện Nhân, Thời Đại Ác Nhân, nghe đã thấy mùi lại còn sến.

Thời Tiên sửa xong tên wechat thì nhớ tới chuyện chính, bảo: “Đúng rồi, bên phía ban nhạc, tôi có thể thử một thời gian không?”

Thần sắc Lục Diên Trì rất nghiêm túc: “Nếu bởi vì tôi chăm sóc cậu trong thời gian ốm này mà cậu cảm thấy nợ tôi nên mới tham gia ban nhạc thì không cần phải thế đâu.”

Thời Tiên vội vàng phủ nhận: “Không phải. Đây là kết quả sau khi suy nghĩ một tuần kể từ khi anh hỏi tôi hôm ăn cá nướng kia. Sau đó tôi lại bệnh nên mới chuyên tâm dưỡng sức, vậy nên mới không nói với anh.”

Lục Diên Trì cười chọc: “Cho nên, cậu vẫn chưa xác định xem có nên trói buộc với tôi cả đời không hả?”

Thời Tiên nhấp môi cười cười không nói lời nào.

Ai muốn trói buộc cả đời trói với anh hả!

Lục Diên Trì biết, Thời Tiên là người rất coi trọng lời hứa. Cậu không đồng ý nghĩa là không thể làm được. Còn nếu đã đồng ý rồi tất nhiên sẽ hoàn thành cho xong. Cho dù chỉ tham gia ban nhạc thôi cũng sẽ rất nghiêm túc, có trách nhiệm chứ không phải chơi cho vui.

Thời Tiên mãi không xác định, hẳn là cậu cũng có băn khoăn của mình.

Lục Diên Trì liền hỏi: “Thế cậu muốn thử trong bao lâu?”

Thời Tiên đáp: “Nửa năm đi. Trong vòng nửa năm, chắc chắn tôi sẽ đưa anh câu trả lời chính xác.”

Lục Diên Trì cũng biết, bây giờ công ty có tuyển người cũng sẽ có thời gian thử việc ba tháng huống chi bọn họ còn là đồng bọn trói buộc cả đời.

Có điều Lục Diên Trì cũng không quyết định ngay mà bảo: “Tôi thì không ý kiến gì, để tôi hỏi hai thành viên còn lại xem saao?”

Thời Tiên gật gật đầu: “Đương nhiên phải thế.”

Lục Diên Trì gửi tin nhắn vào trong nhóm ban nhạc Hòe Tự: “Tôi vừa nói chuyện với Thời Tiên, ý của cậu ấy là, tạm thời thử việc ở ban nhạc chúng ta nửa năm, sau đó sẽ quyết định đi hay ở, hai người có đồng ý với đề nghị này không?”

Lưu Tranh trả lời rõ bần: “Cứ lừa người qua đây trước đã, có thể giữ được người hay không thì phải xem biểu hiện của Trì Trì ông đấy.”

Ngụy Hành rep: “Có ca sĩ chính tạm thời còn tốt hơn là không có gì, tôi không muốn chôn chân ở nhà mãi đâu.”

Dừng một chút anh lại nói thêm: “Hơn nữa, ban nhạc Rock and Roll như chúng ta vốn ít phổ biến, rất nhiều ban nhạc nửa năm tan tan hợp hợp không biết bao lần, tôi không ý kiến gì. Thử việc cũng tốt cho cả hai bên, chúng ta cũng có thể quan sát xem mình có hòa hợp được với Thời Tiên không.”

Hai người đều đồng ý với đề nghị thử việc nửa năm của Thời Tiên.

Sự thật là, ban nhạc Hòe Tự đã dừng hoạt động cũng hơn một năm rồi. Bây giờ ca sĩ chính trong mộng xuất hiện, mặc dù không hứa hẹn sẽ trở thành thành viên ban nhạc nhưng mà cứ kéo người qua trước, thử chút xem sao.

Hơn nữa, ban nhạc ấy mà, bản thân nó đã không có tính ổn định, không thấy ca sĩ chính trước đây của ban nhạc Hòe Tự cũng đi rồi đấy à?

Lục Diên Trì nhận được câu trả lời của đồng bọn thì nói: “Được, tôi nói với cậu ấy.”

Dừng một lúc anh lại bảo: “Sắp Quốc khánh rồi, sẽ được nghỉ dài. Chờ qua lễ thì để cậu ấy tới ban nhạc làm việc.”

Lưu Tranh nói: “OJBK.”

Ngụy Hành: “Không thành vấn đề.”

Lục Diên Trì được đồng bọn ủng hộ thì lại quay sang nói chuyện với Thời Tiên: “Hai bọn họ đều đồng ý rồi, qua lễ cậu tới ban nhạc tập luyện đi!”

Thời Tiên kinh ngạc: “Qua lễ á?”

Lục Diên Trì cười nhạt: “Không gấp, cứ chăm sóc tốt bản thân đi rồi tới làm nô dịch cho ban nhạc bọn tui đi!”

Vốn Thời Tiên định cò cưa một tí, nhưng cũng chỉ 1 tuần mà thôi, không phải vấn đề lớn, cậu cười đáp: “Được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »