Chương 43

Thời Tiên nhìn thoáng qua tranh Lục Diên Trì vẽ.

Từ nhỏ Lục Diên Trì đã học vẽ tranh, kiến thức nền tảng vô cùng vững chắc. Hình dáng, độ đổ bóng gì gì đó, anh nắm rõ hơn lòng bàn tay, muốn vẽ sai cũng khó. Điều đáng nói là ở cách anh phối màu, kết cấu trác tuyệt, mà bản thân anh cũng rất sáng tạo, linh hoạt.

Hai tấm bookmark vừa nhìn một cái thôi cũng khiến người sáng mắt.

Đương nhiên Thời Tiên nhìn ra được, người trên bookmark là cậu.

Cậu chỉ không ngờ tới, dưới cây cọ của Lục Diên Trì, cậu đẹp tựa như yêu tinh, là một diếm quỷ liêu trai sống sờ sờ, chờ thải âm bổ dương.

Thời Tiên tán thưởng từ sâu trong nội tâm: “Vẽ đẹp thật đấy, hơn nữa phong cách cũng rất đặc biệt. Anh vẽ màu nước đều theo phong cách mỹ lệ yêu diễm như thế này sao?”

Lục Diên Trì lắc đầu: “Không phải đâu.”

Thời Tiên kinh ngạc “hửm?” một tiếng.

Lục Diên Trì nhìn chằm chằm vào cậu không nháy mắt tí nào, cười xấu xa bảo: “Vẽ cậu mới vẽ theo phong cách này.”

Thời Tiên ít khi nào tiếp xúc với người lúc nào cũng nói chuyện ngọt như mía lùi giống Lục Diên Trì, theo bản năng bật thốt ra một câu: “Miệng nhỏ ngọt ghia.”

Lục Diên Trì: “….”

Đại mỹ nhân đúng là vừa lạnh vừa chảnh.

Lục Diên Trì đành phải nói chuyện chính: “Chọn 1 tấm cầm dùng đi.”

Thời Tiên cũng không khách sáo, tiện tay tầm một tấm, kẹp vào trong sách, dùng luôn.

Lục Diên Trì thấy thế thì không còn gì làm anh hài lòng hơn. Bookmark mà, vẽ ra là để người ta dùng mà, cẩn thận giữ gìn ngược lại lại làm mất đi công dụng vốn có của nó.

Mà với tần suất đọc sách của Thời Tiên, hiển nhiên là sẽ thường lật ra đọc, họa sĩ vẽ ra bookmark này lúc nào cũng sẽ được người nhớ đến.

Lục Diên Trì không thể nói ra tột cùng trong lòng anh có cảm giác gì. Dù sao thì, sau khi quen biết Thời Tiên rồi, anh nhịn không được m à muốn để lại dấu vết của mình khắp nơi trong thế giới của cậu.

App mạng xã hội phải đùng avatar anh vẽ, lúc đọc sách phải dùng bookmark anh vẽ nốt.

Anh còn muốn đăng lên vòng bạn bè loa loa thông báo cho cả thế giới điều biết nữa. Nghĩ thế anh mở app wechat ra up ảnh lên, còn kèm thêm đóng caption.

“Đi hồ Bà Dương với Thời Tiên, trên đường rảnh tay ký họa hai tấm “Mỹ nhân Thời Tiên”.

Sau này, dù là ai nhìn thấy bookmark của Thời Tiên thì biết ngay đây là “Mỹ nhân Thời Tiên” Lục Diên Trì vẽ ra.

Lục Diên Trì đăng vòng bạn bè xong, tàu điện cũng gần tới Bà Dương rồi. Lịch trình đi ngắm cảnh xếp vào ngày mai, đêm nay hai người đi tới khách sạn Thời Tiên đã đặt trước đó.

Thời Tiên khá là qua quýt, đặt khách sạn cũng chỉ xem xét đến giá cả và khoảng cách thích hợp là được, có sạch sẽ hay không căn bản không thuộc phạm vi suy xét của cậu. Cậu thuộc thể loại nam sinh ngủ đường một buổi cũng chẳng sao cả.

Lúc này hai người xuống tàu cao tốc thì vẫy taxi tới thẳng khách sạn xử lý vấn đề chỗ ở. Thời Tiên đặt một phòng giường đôi, Quốc Khánh là mùa du lịch thịnh vượng, khách sạn cũng chỉ để lại đúng một phòng.

Lục Diên Trì cũng không đặt phòng khách sạn khác nữa, anh ở chung với Thời Tiên luôn.

Đợi tới lúc lên phòng, cắm thẻ dùng điện, Lục Diên Trì nhìn nhà vệ sinh bên tay trái ồ một tiếng.

Loại khách sạn này là người địa phương tự mở. Có lẽ xuất phát từ mục đích tiết kiệm chút chi phí mà nhà vệ sinh dùng chính là loại gương căn bản không che được gì hết để lắp đặt.

Người ở trong phòng có thể nhìn được rõ ràng vật bài trí trong nhà vệ sinh.

Nếu có ai đó ở trong đó tắm rửa, người bên ngoài cũng thể nhìn thấy sạch sành sanh.

Lục Diên Trì ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ, giờ đã thấm mệt. Nhìn thấy nhà vệ sinh thế này thì bừng bừng sức sống. Anh liếʍ răng liên hồi, cười đểu bảo: “Khách sạn tình thú ha!”

Lúc này Thời Tiên nào có tâm tình mà đi xem nhà vệ sinh trong khách sạn mình chọn trang trí thế nào đâu. Thực tế thì, lịch trình đi tới Bà Dương là cậu đã sắp xếp từ hơn nửa tháng trước. Lúc đó trong kế hoạch của cậu hoàn toàn không có sự xuất hiện của Lục Diên Trì.

Cậu đặt cái khách sạn này thuần túy là… ham giá rẻ.

Bây giờ Lục Diên Trì lại cợt nhả liên hồi nói đây là khách sạn tình thú, Thời Tiên cũng chẳng ngại mà cùng ghẹo với anh.

Cậu buông ba lo xuống, ánh mắt sâu thẳm thoáng quét qua Lục Diên Trì, lạnh lùng lên tiếng: “Yên tâm, trên người anh nên nhìn tôi đã nhìn hết cả rồi.”

Mạch não của Lục Diên Trì cứ như bị hỏng, nó tự động hồi tưởng lại một màn trong phòng Thời Tiên vào buổi tối nọ. Thời Tiên nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, chứng kiến anh thay quần áo.

Lúc đó chẳng qua là anh chỉ thay cái quần ngủ thôi, vốn có lộ liễu gì đâu, bị cậu nhìn như thế tí nữa thì anh nổi phản ứng luôn.

Nếu là lúc tắm rửa bị cậu nhìn, khó nói a a a a!!!

Con người Lục Diên Trì ấy mà, cho dù rõ ràng biết bản thân mình không chống chịu được nhưng cái miệng vẫn không hề biết lựa lời, lúc nào cũng thốt ra mấy câu rắc thính. Hai mắt hoa đào rung rinh, cười đến là gợi đòn: “Cũng phải, hai ta thân như thế, cho dù có tắm uyên ương với nhau thì cũng có gì ghê gớm đâu.”

Đôi mắt đen láy của Thời Tiên nhìn chằm chằm Lục Diên Trì không chớp mắt, dường như cậu đang nghiêm túc tự hỏi có muốn tắm uyên ương chung với anh không.

Nhưng, không thể nào.

Thời Tiên không có cách nào tắm chung với Lục Diên Trì được. Hành động đó quá mập mờ, cũng quá nguy hiểm.

Lục Diên Trì thì lại khác, trong mắt thẳng nam, hai thằng đực rựa tắm chung là chuyện hết sức bình thường.

Mà trong lúc đàn ông giao phong với nhau, giới hạn của ai càng tấp người ấy thắng.

Trận giao phong này, Thời Tiên nhận thua, cậu không thể nào mà không có giới hạn như anh được.

Thời Tiên lý trí thoát khỏi chủ đề này, lạnh giọng hỏi: “Anh tắm trước hay tôi tắm trước?”

Lục Diên Trì thấy Thời Tiên không thèm chấp với mình thì hậm hực sờ mũi, bảo: “Tôi tắm trước đi.”

Thời Tiên lạnh nhạt: “Được.”