Chương 37: Mưa sao băng

Đã là ngày thứ ba kể từ lúc đến sa mạc Mạc Hạ Diên.

Tất cả móng của các con la đều được quấn một lớp lông thú dày phòng ngừa cát chảy. Mặc dù vậy, vẫn có vài con la bị bỏng do nhiệt độ của cát chảy quá cao. Có một con la già bị gai lạc đà cắt vào móng trước. Cát độc của đất nhiễm mặn thâm nhập vào miệng vết thương, cho đến khi chủ nhân phát hiện thì móng trước đã mưng mủ thối rữa.

Không có thuốc trị thương, đi đường mấy ngày liền không được nghỉ ngơi, lại thiếu đồng cỏ và nguồn nước, những ngày này con la già hiển nhiên không chịu nổi con đau giày xéo, móng trước bước từng bước khập khiễng, liên tục kêu rên ầm ĩ.

Chủ nhân của nó biết con la già của mình không thể ra khỏi Mạc Hạ Diên, nên đã thôi cho nó ăn uống, có ý định bỏ lại con la ở sa mạc đây. Móng trước của nó cứ rỉ mủ lẫn lộn cùng máu, đi đến đâu là vệt máu in xuống cát đến đấy, dẫn dụ một đám ruồi muỗi tới bu xung quanh. Nhưng con la già như thể thấu hiểu nhân tính, nó vừa bước tập tễnh vừa thống khổ hí than, chân trước có đau cỡ nào cũng theo sát thương đội không rời nửa bước.

Mọi người hành tẩu trong sa mạc đã mệt mỏi rã rời, cứ tiếp tục nghe con la già gào thét ngày đêm thì quả thật chẳng ai chịu đựng nổi. Chủ nhân dứt khoát rút con dao nhọn ra, hai mắt đỏ quạch đi đến gần nó, vuốt ve con la già: "La già ơi la già, đừng trách tao nhẫn tâm, thực sự là ốc còn chẳng mang nổi mình ốc. Chỉ đành có lỗi với mày, tiễn mày lên đường thôi."

La già dường như nghe hiểu được tiếng người, nó hí lên những tiếng não nề rồi dụi dụi vào lòng bàn tay chủ nhân, quỳ xuống đất hướng mặt về phía chủ nhân gục đầu cầu xin sự thương xót. Một ngày thời tiết khắc nghiệt thế này, cộng thêm mấy ngày chưa uống một giọt nước nào, thì sao con la có thể có nước mắt. Vậy mà, trong đôi mắt của nó bỗng dưng trào ra vài giọt huyết lệ, tí tách rơi xuống nền cát.

Chủ nhân chứng kiến tình cảnh ấy, mặc dù lòng đầy xót xa nhưng vẫn biết không cứu được con la. Người chủ buông tiếng thờ dài, tha cho nó một con đường sống, tháo dây cương xuống cho nó, mặc nó tự sinh tự diệt.

La già thấy mọi người sắp đi, nó chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, cuối cùng vẫn nhắm mắt bất chấp theo đuôi thương đội. Khi màn đêm buông, rốt cuộc con la không bước nổi nữa, móng trước gập lại, người tê liệt ngã phịch xuống cát.

Nó không ngừng gào thét như muốn gọi thương đội quay về, từng tiếng từng tiếng vừa gấp gáp vừa đau đớn. Thanh âm buốt nhói như tiếng trẻ con khóc, bi thương đứt gan đứt ruột. Tiếng tru tréo kia xé rách màng nhĩ của mọi người, sau đó càng ngày càng xa, càng lúc càng nhỏ, dần dần tan ra rồi trôi vào bầu trời đêm rực rỡ chói lòa.

Người lớn tuổi từ lâu đã quá quen thuộc với muôn vàn hình thái dáng vẻ của thế gian, cùng lắm thì cũng chỉ sụt sùi vài tiếng. Con người trẻ lại thấy tim đau nhức nhối, căm ghét bản thân mình trơ lì và máu lạnh.

Xuân Thiên bịt chặt tai, hai mắt cay xè, tấm mạng che mặt ươn ướt dính rịt vào má nàng. Nàng cũng vừa trải qua một trận tàn khốc dưới lưỡi đao của người Đột Quyết kia thôi, máu tươi văng tứ phía, xác chết nằm khắp nơi dưới đất. Lúc đó nàng bất lực hoàn toàn, chỉ biết trơ mắt nhìn số kiếp những người đồng hành với mình bị tàn sát. Nhưng hiện giờ có mỗi việc cho con la một ngụm nước suối, một chút lương thực, mà nàng cũng chẳng làm được. Vì bất luận thế nào, Lý Vị cũng không cho.

Lý Vị sóng vai đi cùng nàng, trầm mặc một hồi lâu sau hắn mới cất tiếng: "Xương trắng bên dưới đều là của người và động vật chết khát. Cô cứu nó một ngày, nhưng không cứu được hai ngày, sau cùng có khi còn rước thêm tai vạ vào mình."

"Vâng." Xuân Thiên quay đầu không nhìn hắn.

Nàng biết những gì Lý Vị nói là đúng. Nhưng sự giày vò và nóng ruột từ ngày này qua ngày khác trong sa mạc này, tiếng gào của con la già như hóa thành cồn cát làm trĩu nặng lòng nàng, đè ép khiến nàng không tài nào thở nổi. Nghiến răng nghiến lợi nhịn mấy ngày, gần như đã chạm đến cực hạn có thể chịu đựng của nàng.

Lý Vị thấy thần sắc nàng suy nhược, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Lúc bắt gặp hành động lợi dụng khi mọi người không chú ý để cho con la già uống nước suối của nàng, hắn thấy được nét hoảng sợ chợt lóe lên rồi biến mất ngay tắp lự trong mắt nàng. Không phải nàng không biết trong sa mạc, nước và lương thực vô cùng quý giá. Nàng cũng biết, không một người nào sẽ đồng ý cho nàng làm vậy. Nhưng đây là bản tính bẩm sinh của trẻ con, vừa mềm lòng, vừa yếu ớt, cực kỳ giàu sự đồng cảm, hơn nữa còn bất kể hậu quả.

Ngựa thồ đi đường vất vả hơn người nhiều. Sa mạc khô cằn, ngoại trừ lạc đà, la và ngựa đều phải mang cỏ khô của mình. Thức ăn cho gia súc là bánh cám được trộn từ hạt đậu, cỏ linh lăng, bắp ngô, quý vô cùng. Con đường phía trước dài như thế, vận mệnh của con là gia đã được định trước.

Lý Vị không giải thích nhiều, lẳng lặng giữ lấy tất cả đồ ăn và túi nước của nàng.

Thương đội dừng lại nghỉ ngơi.

Khấu Diên Anh nhảy khỏi lưng ngựa, hai tay dang thành chữ "đại" (大), nằm trên cồn cát mềm mại ngắm sao giăng dày đặc.

Họ đã tiến vào nội địa sa mạc Mạc Hạ Diên, dưới chân không còn là cát sỏi đá mịn độc một màu xám chì nữa mà đã xuất hiện màu da cam. Cồn cát cao thấp uốn lượn như những gợn sóng. Họ leo dọc theo đỉnh cồn cát mỏng như lưỡi dao, đi một bước là chân lún một bước, hết sức hao phí thể lực.

Xuân Thiên ngồi bên cạnh cậu ta, cởi mạng che mặt mũ trùm đầu, mặt vô cảm hứng lấy luồng gió lạnh thổi qua hai má.

Bất luận có cực nhọc bao nhiêu, nội tâm sụp đổ cỡ nào, thì khoảnh khắc nhìn thấy sao trời lấp lánh, linh hồn vẫn sẽ bị nghiền nát.

Trên đời này, có gì có thể so sánh được với độ sâu của bầu trời, rộng lớn của thổ địa, sự vô tình của năm tháng chứ.

Năm đó ở Trường An trăm hoa ngàn lá, nhưng đứng trước biển sỏi cát bao la vô bờ bến này, ngàn lá trăm hoa kia cũng trở nên nhỏ bé và thật dễ tổn thương.

"Xuân Thiên, em đi Y Ngô làm gì?" Khấu Diên Anh lười biếng duỗi eo, nheo cặp mắt xanh trong vắt: "Đi đường chẳng có mấy tiểu nữ làng giống em."

"Đi tìm một người chú của tôi." Xuân Thiên nhẹ nhàng trả lời, thấy khuôn mặt cậu ta được ánh sáng chiếu rọi, đôi mắt sáng ngời, đối diện với vẻ đẹp hiếm có ấy, nhất thời nàng đánh mất tập trung, "Sau này anh cũng như ông Khấu Diên, dẫn thương đội vượt qua đại mạc sao?"

"Ừ." Hai tay cậu ta gối sau đầu, "Gia tộc Khấu Diên của chúng tôi là bản đồ sống của Tây Vực, ông nội tôi già rồi, ông phải truyền lại nghề cho con cháu đời sau. Trên tôi có mấy người anh trai đều đã cưới vợ, không muốn làm chuyện khổ sai đó nên bỏ chạy hết cả rồi, chỉ còn mỗi mình tôi."

Người có dung mạo thế này, quanh năm suốt tháng lăn lộn trong đại mạc, chẳng phải là quá đáng tiếc à. Xuân Thiên nghĩ thầm, hỏi cậu ta: "Anh có muốn không?"

"Muốn chứ. Không làm nghề này thì sẽ lại đi cày ruộng bán rong. Cày ruộng phải lo thuế má, phải coi tâm trạng lão trời già, dù mệt đến chết cũng chỉ có thể ăn lửng dạ. Bán rong thì phải chạy ngược chạy xuôi, lại còn vừa phải lo thiên tai nhân họa. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là làm nghề dẫn đường nhẹ nhàng hơn một chút, chỉ cần dẫn người ta đi Đông đi Tây, không cần lao động nặng nhọc, bạc kiếm được cũng rủng rỉnh." Khấu Diên Anh hé môi cười cười, "Hằng ngày ra ngoài làm việc, miễn cưới vợ sinh con, tốt quá còn gì bằng."

Nàng chống má, hỏi cậu ta: "Thuê các anh một chuyến có đắt không? Từ Ngọc Môn quan đến Y Ngô, phải trả cho các anh bao nhiêu bạc?"

Cậu ta lặng lẽ nghiêng người qua: "Em nói chuyến này à? Năm trăm phiếu trà... Nếu muốn đi làm mấy chuyện tổn hại âm đức như tìm bảo vật hay đào mộ gì đó thì gấp đôi."

Xuân Thiên khẽ thở hắt một hơi, ánh mắt quét một vòng quanh đám người, lẩm bẩm: "Tôi không có nhiều bạc cho ngài ấy đến thế..."

"Cho ai?" Khấu Diên Anh tò mò, chăm chú nhìn Lý Vị cách đó không xa, nở nụ cười khác thường, "Lý đại ca thật sự là anh họ của em à? Tôi đâu nghe em gọi anh ấy là anh cả. Lý đại ca còn mang theo túi mũi tên với cả đao, có phải cũng là người dẫn đường em thuê không, hay là gia binh?"

"Ngài ấy..." Xuân Thiên nghẹn lời, không biết hình dung quan hệ giữa mình với Lý Vị kiểu gì, đành bảo: "Ngài ấy là người tốt lắm, từng cứu mạng tôi, có ơn với tôi..."



"Anh ấy đối xử với em rất tốt, luôn chăm sóc em." Khấu Diên Anh nắm cằm, mi mắt cong cong, "Hơn nữa, trông anh ấy cũng rất đẹp trai."

"Vậy sao?" Xuân Thiên quay đầu, nhìn Lý Vị theo ánh mắt của cậu ta. Hắn đang ngồi một chỗ nói chuyện cùng Hoàng Tam Đinh và Quách Phan, thần sắc có phần thản nhiên.

Khấu Diên Anh hứng khởi, lăn lông lốc rồi nhổm người ngồi dậy, cặp mắt dạt dào niềm hăng hái, "Giống như thịt trong nồi vậy, ngửi thấy thơm, ăn vào hẳn là càng thơm. Lý đại ca thành thân chưa?"

"Ngài ấy thành thân từ rất sớm, có vợ có con."

"Tiếc nhỉ." Khấu Diên Anh bỗng chốc cụt hết hứng, nằm lại xuống cát, "Đã có gia đình rồi đấy..."

Xuân Thiên ngẩn người, hơi sợ sệt nhìn Khấu Diên Anh. Trong mắt cậu thiếu niên này lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị, vô cùng lạ lùng.

Ngân hà như được luyện từ ngọc, tinh vân tựa cô thiếu nữ choàng tấm lụa nơi vai. Nhóm thương lữ ngồi phía trên cồn cát, lang bạt chốn đất khách quê người, ai nấy cũng mang một vẻ sa sút chán nản, bộ dạng nhếch nhác. Tinh tú dày đặc dệt lên đầu vai người một dải ánh sao kéo dài. Phía chân trời, sao băng lần lượt lao vυ"t một đường. Phóng mắt nhìn ra, những cụm sao kia cứ nối liền nào, rơi xuống như mưa đổ.

"Sao đổi ngôi kìa." Hoàng Tam Đinh bò dậy từ mặt đất, chỉ về hướng sao băng rơi, "Thiên hạ sắp nổi bão rồi."

Nhóm Hồ thương hành tẩu nơi đại mạc quanh năm, nên đối với họ, cảnh tượng trước mắt hết sức bình thường: "Đại mạc này hay có sao băng, may mắn thì có thể nhặt được vẫn thạch* trên đường, đem lên chợ bán, đổi mấy đồng tiền."

(*Vẫn thạch: phần còn lại của đến từ vùng không gian bên ngoài vào, bị cháy mất một phần và rơi xuống bề mặt hay bề mặt các thiên thể khác)

"Thật vậy ư?" Hoàng Tam Đinh hỏi, "Kiến thức mỗ hạn hẹp quá."

"Thật thế. Vẫn thạch màu đen như sắt, nhưng nặng hơn sắt một chút, to cỡ khoảng nắm tay đã nhấc chẳng nổi. Có người trong nghề kinh doanh châu báu chuyên tìm kiếm loại vẫn thạch này, biến nó thành của hiếm dâng cho quan phủ đại nhân, có khi còn được ban chút thưởng."

"Quả là một món hàng lắm lời." Hoàng Tam Đinh cười nói, "Nghề này hay, hợp với người lười như mỗ đây."

"Đại mạc rộng ngàn dặm, muốn nhặt được một viên thì cần phải có cái duyên nữa, không phải ai cũng có cơ duyên như thế đâu. Đừng nói là nhặt vẫn thạch, phú quý trong thiên hạ, phận số của nam nữ, cũng phải có cơ duyên." Nhóm Hồ thương nói chậm rãi, "Các người có từng nghe nói chưa. Ở Tây Châu có một nhà làm nông kia nghèo kiết xác, dưới cửa nhà có một viên đá đen như mực. Viên đá này là "đá vào cửa" do cha ông đặt vào lúc xây nhà, vốn dĩ chỉ là viên đá nhặt ở ngoài chỗ hoang chả ai thèm, bị người ta giẫm đạp từ năm này qua tháng nọ, khiến nó có mấy vết lốm đốm. Một ngày nọ, có người bán rong đến nhà ấy xin nước uống, đứng dưới mái hiên một hồi, nhìn trùng viên "đá vào cửa", người bán rong bèn bỏ vài đồng tiền ra xin viên đá đi."

"Ối giời, một năm sau, thành Tây Châu đột nhiên xuất hiện một vị đại phú. Lại vừa khéo, nhà làm nông dạo đó phạm vào sự gì ấy, tự dưng đem bán con trai con gái đi. Người môi giới bán mấy đứa nhỏ vào nhà giàu kia, các người đoán xem tiếp theo sẽ thế nào?"

Hồ thương duỗi chân, lấp lấp lửng lửng.

Quách Phan bên cạnh Hoàng Tam Đinh nãy đến giờ ít nói kiệm lời, lúc này thong thả lên tiếng: "Tôi đoán, người giàu có này chính là người bán hàng rong xin nước uống năm đó và nhận ra mấy đứa nhỏ. Nhà làm nông cuối cùng cũng nhận ra người bán hàng rong, viên "đá vào cửa" kia chắc chắn không tầm thường, e là một món bảo bối khó lường."

Hồ thương giơ ngón tay cái, gật gật đầu: "Huynh đài nói phải. Viên "đá vào cửa" vốn dĩ là hòn ngọc bích, được người bán hàng rong có mắt phân biệt hàng tốt xấu nhìn trúng, vào tay bán được mấy vạn quan tiền, lấy tiền đó mua nhà mua ruộng mở cửa hàng, chuyển mình trở thành nhà giàu một phương. Nhà làm nông biết tin người bán hàng rong phát tài, mới vỡ lẽ viên đá xấu xí chướng mắt trước cửa nhà mình lại là vật quý báu. Nhà làm nông hối hận cùng cực, yêu cầu người bán hàng rong trả lại tài vật. Người bán hàng rong không chịu, nhà làm nông căm phẫn hết sức, lên nha môn xin công bằng đạo lý từ quan huyện. Nhưng do ban đầu khi bán viên đá là hai bên tình nguyện, quan huyện phán quyết, xoa dịu nhà làm nông với chỉ vài chục quan tiền. Ngày hôm sau, cả nhà làm nông từ trên xuống dưới treo cổ dưới mái hiên."

"Tội nghiệp." Cũng không biết ai thốt một câu, "Viên đá đặt trước cửa nhà, đã giẫm lên nó mấy mươi năm, thế mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã thành hòn ngọc đẹp không tì vết. Chỉ hận bản thân có mắt không tròng."

Quách Phan nói chậm rì: "Đáng giận nhất chả nhẽ không phải người bán hàng rong kia sao. Giả sử hòn ngọc bị vương công quý tộc gì đó cầm đi rồi thưởng mấy chục lượng bạc, thì cũng đủ cho cả nhà tiêu xài mấy năm, nhà làm nông cũng coi như được hài lòng thỏa dạ. Sai là sai ở chỗ, vốn dĩ đều mang số người nghèo, dựa vào đâu mà người bán hàng rong bỗng chốc phất lên làm phú quý, còn người nhà làm nông vẫn mãi lăn lộn trong vũng bùn."

Xuân Thiên và Khấu Diên Anh vừa nghe mọi người nói chuyện, vừa ngắm nhìn sao băng. Khấu Diên Anh bị gió lạnh thổi người run cầm cập, lắc đầu: "Chỗ quỷ quái này, sao lại có tinh không đẹp đẽ thế kia?"

Mọi người nghỉ ngơi một chốc rồi lại tiếp tục hành trình. Lúc mặt trời sắp mọc, họ tìm được một bãi than có thể nghỉ chân tránh nắng.

Dưới hai mắt Xuân Thiên đã có quầng thầm xanh mờ mờ, ban đêm đi được vội vã, vô cùng tốn thể lực. Đêm ở sa mạc Mạc Hạ Diên gió rét lùa thấu xương, phải quấn thêm thảm nỉ chống lạnh. Nhưng khi mặt trời vừa ló rạng thì lại nóng hổi như l*иg hấp, khiến người ta cứ trằn trọc bức bối, khó lòng nghỉ ngơi.

Lý Vị thường thầm thán phục nghị lực lẫn thể lực của nàng. Cho dù Xuân Thiên ngồi trên ngựa nghiêng ngả chực ngã, song nàng chưa hề than đau than mệt nửa câu. Hắn cũng hay hoài nghi, ở Ngọc Môn quan, sao hắn có thể đồng ý với nàng sẽ đưa nàng ra ngoài cứ như là bị ma quỷ ám vậy.

Khoảnh khắc ban mai nhuộm đẫm không trung, mọi người rốt cuộc cũng trông thấy một vùng sa mạc toàn đá sỏi lăn lóc. Thúc ngựa chạy vào, dưới mặt đất còn có những bụi cây cỏ tạp nham. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tạm thời thả la ngựa lạc đà ra cho chúng gặm cỏ.

Sa mạc lúc bấy giờ có cảm giác man mát, là thời điểm lý tưởng để ngủ bù. Nhóm Hồ thương chọn chỗ, vừa ngả đầu đã ngủ ngay. Xuân Thiên cũng tìm một nơi râm mát trong góc khuất, trải thảm nỉ, chợt bắt gặp con bọ cạp bò chậm chạp dưới đống đá, bước chân nàng hơi khựng lại.

Côn trùng trong sa mạc đều sinh trưởng một cách dị thường... khổng lồ và hung hăng. Đương nhiên nàng chẳng sợ mấy loại kiến đen nhền nhện ấy. Tuy nhiên đối mặt với đôi kìm bọ cạp kia, dù đã gặp nhiều, bình tĩnh có thừa, song nàng vẫn cảm thấy da đầu mình run lên.

Lý Vị trông nàng đứng bất động, quay sang nhìn thì thấy một con bọ cạp đen lắc lắc đuôi trốn vào bên trong hốc đá. Nàng cụp mắt, chẳng ừ chẳng hử.

Hắn đặt túi mũi tên xuống đất: "Đây là bọ cạp sa mạc, không có độc. Vả lại chúng nó sinh hoạt theo chế độ ngày nghỉ đêm hoạt động, đa số ban ngày chúng sẽ nghỉ ngơi, không bò lung tung đâu."

Hắn ngồi tựa vào đá, vỗ vỗ tấm thảm nỉ: "Ta trông cho cô, mau ngủ thôi, lát nữa trời lại nóng đấy."

"Vâng." Xuân Thiên gật gật đầu, đi đường cả đêm, hai mắt đã nhức nhối không thể tả. Nàng lấy đại mũ trùm đầu lót phía dưới rồi nhắm mắt ngủ.

Không biết đã ngủ được bao lâu, khi thức dậy Xuân Thiên chỉ có cảm giác toàn thân nặng nề, cổ họng khô khốc, bụng vừa đói vừa khát. Mặt trời rừng rực treo tít trên cao, làn gió thổi mấy đám mây trắng trôi dạt về phía Đông.

Vặn vặn đầu, nàng thấy Lý Vị dựa vào vách đá chợp mắt, gương mặt yên tĩnh, có mấy sợi tóc bay loạn xạ rũ xuống bên má, dưới quai hàm là một màu xanh nhàn nhạt, xiêm y chẳng còn được phẳng phiu, tổng thể toát lên một vẻ phong trần mỏi mệt.

Hắn cũng vất vả lắm.

Nếu không vì nàng, giờ phút này đáng ra hắn phải ở thành Cam Châu với Trường Lưu, tận hưởng thân tình cha con.

Đi lại ở sa mạc Mạc Hạ Diên thực sự rất khó khăn, nhưng nếu có thể sớm ngày đến Y Ngô, cũng là xứng đáng.



Nàng dời mắt, thấy bốn bề lặng im, nhóm Hồ thương hẵng chưa dậy, đàn ngựa thồ nằm dưới bóng râm cách đó ít xa, Xuân Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Suốt cả chặng đường, vì để tiện cho việc hành tẩu nên nàng toàn mặc quần áo nam giới, tóc cuốn lên búi trên đỉnh đầu, không trâm cài không khuyên vòng, chỉ dùng cọng dây thừng buộc tóc lại.

Bấy giờ thấy mọi người say giấc, Xuân Thiên ngồi quỳ ở tấm thảm nỉ, xoay lưng về Lý Vị, giơ tay gỡ búi tóc trên đầu xuống, lấy một cái lược bé chậm rãi chải một nửa mái tóc dài của mình.

Sau khi ra Ngọc Môn, việc rửa mặt chải đầu trở nên bất tiện, suối tóc đen của nàng hiển nhiên vừa bẩn vừa rối, khô héo xác xơ. Xuân Thiên rút từ trong ống tay áo thanh chủy thủ cha để lại ra, nàng vuốt ve nó một lúc, tiếp theo đặt tóc vào tay ước lượng, kế nữa nàng cắt đi mấy tấc tóc, chỉ chừa cho dài độ ngang vang. Cắt thế vẫn búi kiểu thấp được.

Tư thế của nàng mềm mại, sống lưng thẳng thớm, hệt như đang soi gương tô son điểm phấn. Sau khi sửa sang tóc tai xong xuôi, nàng vơ hết mớ tóc đen vương vãi dưới thảm nỉ vào trong tay, buộc lại thành một nắm, đào cái hố nhỏ trên mặt cát rồi vùi tóc xuống đất.

Làm xong tất cả, Xuân Thiên quay lại tìm mạng che mặt và mũ trùm đầu, thoáng nhìn sang thì thấy Lý Vị đã dậy, chân dài của hắn chống lên một bên, cầm túi rượu trong tay gác lên đầu gối, dáng vẻ trông nhàn tản thảnh thơi. Đôi đồng tử như sơn mài sáng trong của hắn đang nhìn nàng.

Cũng chỉ có một cái liếc mắt, mà phút chốc như có ánh chớp xẹt ngang, hai người đồng thời ngoảnh đi chỗ khác.

Hai má Xuân Thiên nong nóng, nàng mấp máy môi, giọng như muỗi vo ve: "Đại gia."

Hắn đưa túi nước và thịt khô qua: "Ăn chút gì đi, hai ngày nay cô ăn ít quá, vẫn nên ăn nhiều thêm mấy miếng vào mới tiết kiệm được chút sức lực, bằng không sẽ mệt lắm đấy."

Nàng đưa tay nhận lấy đồ ăn, đặt lên đùi, cúi đầu không nói năng gì.

Mấy ngày nay hai người đã trở nên xa lạ rất nhiều.

Lý Vị đứng dậy, phủi đất cát trên quần áo xuống, chỉnh lại cái bao cổ tay, khoác túi mũi tên lên lưng, chuẩn bị đi cho ngựa ăn. Hắn quét mắt qua nhìn Xuân Thiên, nàng vẫn cúi gằm, cứ lật qua lật lại rồi vò vò góc áo của mình.

Hắn khựng người, dịch chuyển mũi chân, ngồi xổm xuống đối mặt với nàng, hỏi: "Sao thế?"

Xuân Thiên giương mắt khẽ liếc hắn một cái, muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu.

Lý Vị suy tư chốc lát, hỏi tiếp: "Khó chịu chỗ nào à?"

Xuân Thiên vẫn lắc đầu, hàm răng cắn bờ môi mềm mại: "Không có."

Hắn cảm giác hình như nàng có vẻ ngượng ngùng khó hiểu: "Muốn đi vệ sinh?"

Bỗng nhiên gò má nàng đỏ bừng, vành tai ửng hồng, dẩu môi, trả lời hắn bằng một giọng hơi phẫn uất: "Không muốn!"

"Vậy rốt cuộc là làm sao?" Lần này, giọng điệu hắn hệt như đang dỗ dành một đứa bé.

Nàng nhăn mặt nhíu mày, môi mím lại thành một đường, chỗ khóe miệng xuất hiện vòng xoáy nho nhỏ, mồ hôi bên thái dương tuôn ra, nàng cất giọng ngập ngừng: "Lý Vị... xin lỗi..."

Hắn nhướng mày, nhìn lên nhìn xuống, môi thấp thoáng ý cười: "Không biết lớn nhỏ, trước kia gọi ta thế nào hả."

Xuân Thiên cứ thấy lòng dạ bực dọc, nàng nói lí nhí: "Lý Vị... ngài đừng giận."

Lý Vị đã vạch sẵn kế hoạch, thức ăn và nước uống hoàn toàn đủ cho hai người họ ra khỏi sa mạc Mạc Hạ Diên. Nhưng sau khi Xuân Thiên chia đồ ăn của mình cho con la già, nàng đã tự giảm định mức phần ăn của mình xuống. Lý Vị không cho phép, ngược lại còn bắt nàng ăn nhiều hơn bình thường.

Hắn không nổi đóa tí nào, mà chỉ dùng ánh mắt trầm tĩnh gây sức ép cho nàng. Cặp mắt bình thản đen như mực kia, dường như ẩn chứa sự kiên quyết khϊếp người.

Xuân Thiên cảm thấy, dưới cái nhìn ấy, nàng chẳng còn chỗ nào để che thân.

"Là ta làm khó dễ cô." Hắn nhìn gương mặt gầy rộc hệt một con cá bị mất nước của nàng, khe khẽ thở dài: "Ta không tức giận. Ta biết nhiều ngày qua rất khổ cực, Mạc Hạ Diên càng đi lâu thì sẽ càng khiến lòng người sinh tuyệt vọng. Ngay cả đàn ông cũng còn không chịu đựng nổi, huống chi là cô."

Nàng ôm hai đầu gối, biết rõ đoạn đường này phải đi mất bao lâu, song vẫn nhịn chẳng được hỏi hắn: "Khi nào ta mới ra ngoài được ạ?"

"Vẫn còn hai ba ngày nữa mới đến suối Dã Mã. Suối Dã Mã có suối trong và ốc đảo, cảnh sắc tuyệt đẹp, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đó trọn hai ngày. Sau đó đi tiếp ba ngày là tới sa mạc, sau đó nữa sẽ gặp được bãi cỏ của dân du mục. Ấy chính là ranh giới Y Ngô, có dân cư ở."

Xuân Thiên giật giật môi, nhẹ nhàng thở ra, gật đầu.

Lý Vị ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa túi rượu cho nàng: "Đường sa mạc gian nan, có muốn uống ngụm rượu không?"

Túi rượu của Lý Vị không lớn, mang màu lam sẫm cổ xưa, xem ra là đồ cũ nhiều năm. Sau khi ra Ngọc Môn quan, Xuân Thiên thường hay bắt gặp hắn nhấp một hai ngụm.

Ở nhà nàng cũng từng uống rượu trái cây hai lần, rượu loãng có vị chua chua ngọt ngọt. Do dự một chốc, cuối cùng nàng nhận lấy túi rượu của Lý Vị, tay khum vào, đổ vài giọt lắt nhắt vào lòng bàn tay, đưa đến bên miệng.

Mùi rượu nồng nàn xộc thẳng lên mũi, hơi hơi đυ.c. Xuân Thiên nhíu mày ngửi thử, đầu lưỡi hồng hào run run thè ra, dè dặt nếm thứ rượu trong lòng bàn tay, miệng chép chép vài cái, cảm giác có chút cay. Nàng hút phần rượu thừa còn lại vào miệng, nhất thời một luồng cay xè như lửa nóng chạy dọc theo đầu lưỡi, thiêu đốt xuống tận cổ họng.

Hơi rượu bốc lên khiến nàng ho sặc sụa, hai mắt ươn ướt, nhìn Lý Vị. Mắt hắn tối sầm không chút tia sáng, lấy lại túi rượu, nhấp một ngụm, yết hầu lên xuống, nói giọng nhàn nhạt: "Là lỗi của ta, ta quên mất rằng rượu này rất mạnh, không hợp cho cô uống."

(còn tiếp)