Chương 43: Nhục thung dung

Suối Dã Mã dưới ánh trăng tỏa sáng lấp lánh, như rải một màng sáng bàng bạc ra khắp mặt đất, mặt nước ở xa xa nổi gợn sóng bập bềnh hệt như có con cá đang mặc sức bơi lội. Chẳng bao lâu sau, rào một tiếng, Lý Vị đứng lên từ trong nước, hai tay bám vào ốc đảo chính giữa hồ.

Hồ nước đầy trăng sao bị khuấy động, tạo thành làn sóng bạc vụn. Hắn cởi trần, chỉ mặc độc một chiếc quần dài, đứng dưới vầng nguyệt, ngược chiều ánh sáng.

Tinh tú rợp trời bao vây thân hình mạnh mẽ cao ngất của người đàn ông, ánh sao rơi trên vai, ánh trăng chảy tràn xuống lưng. Chiếc quần ướt sũng ôm sát từng đường nét cơ thể hắn, chỉ để lộ phần hông và tấm lưng dày dặn, đường cong rắn rỏi, bắp thịt bóng loáng. Trông hắn đứng dưới ánh trăng giống một cây tùng thẳng tắp uy nghiêm, tiêu sái thanh thoát, lẫm liệt hiên ngang.

Nàng yên lặng nhìn trộm hắn, đột nhiên phát hiện tim mình đập thùng thùng như nổi trống, miệng khô lưỡi khô. Gió lạnh phất qua, Xuân Thiên cảm thấy toàn thân rét run, nàng lặng lẽ cúi đầu, vùi đôi gò má nóng ran vào hai đầu gối.

Một đóa mây mù ở phía chân trời được gió dắt đến, khuất lấp một vùng sao chiếu xán lạn.

Lúc Lý Vị xuất hiện trước mặt Xuân Thiên thì đã áo quần ngay ngắn chỉnh tề, mái tóc hơi ẩm, trên người tản ra hương vị mát lành của nước suối.

Thấy Xuân Thiên ngoan ngoãn ngồi bó gối vùi đầu trước đống lửa, mái tóc đen mượt như dải lụa buông nơi đầu vai, che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Phong tục đương thời, nữ tử thích son phấn, thích trang sức, bất luận là Trung Nguyên hay đất Hồ, phụ nữ đều lấy những kiểu tóc mây hay cao kế làm tiêu chuẩn của sự xinh đẹp. Rồi gài trâm hoa, đeo bộ diêu, mỗi lúc hành tẩu là sẽ rung rinh chuyển động theo từng nhịp bước chân, tạo thành những tiếng lách cách lách cách, thể hiện trọn vẹn nét nữ tính dịu dàng. Còn hiện tại, mái tóc nàng đã bị cắt ngắn đi, nếu bây giờ mà muốn làm dáng như nữ tử, thì sợ rằng chẳng búi nổi kiểu búi tóc đơn giản nhất.

Đây cũng là một cô thiếu nữ ngang ngạnh bướng bỉnh, khảng khái tự do.

Lý Vị ngồi vào chỗ của mình bên cạnh đống lửa, ném một cành liễu đỏ xuống, ngọn lửa màu cam chạy phụt lên tóe ra tia lửa, hương thơm riêng biệt của cành liễu đỏ lan dần ra trong ánh lửa. Hắn khẽ liếc mắt nhìn nàng, trông thiếu nữ cẩn trọng vùi đầu, chỉ có thể thấy được vầng trán trơn bóng và cặp lông mày thanh tú đẹp đẽ của nàng.

Hai má Xuân Thiên bị lửa hơ hồng ửng, nàng cảm giác lòng mình hoang mang rối bời. Hai người không nói một lời, cứ ngồi thế đến tận khi trăng treo tít trên cao mới dập tắt đống lửa, đi vào chỗ nghỉ ngơi.

Nhóm Hồ thương đã ngủ say, phát ra những tiếng ngáy dài ngắn không đồng nhất. Có người nọ nằm trằn trọc dưới đất, bắt gặp Lý Vị và Xuân Thiên một trước một sau bước ra từ sau cây liễu đỏ, hai người này rời đi bao lâu, không biết là có hoạt động gì, anh ta cười một tiếng đầy ám muội.

Lửa ở chỗ nghỉ ngơi đã tắt, bới đống tro tàn ra, bên trong là cành liễu đỏ sậm đã cháy hết nửa, Lý Vị ném một nắm cỏ lác vào, tiếp tục châm cho lửa cháy.

Hơi nóng từ lửa hong lớp cát dưới đất nóng lên, Xuân Thiên đảo mắt vòng vòng, lén lút nhìn Lý Vị. Thấy hắn lại đưa túi rượu đến bên môi nhấm nháp, dáng vẻ tùy ý, nàng lẳng lặng giấu mình vào trong tấm thảm nỉ, nhắm mắt ngủ.

Thiếu nữ trong thảm nỉ rất nhanh đã chìm trong giấc ngủ say, mái tóc đen nhánh không buộc xòa ra ngoài tấm thảm. Nàng cuộn tròn thân hình mảnh mai, nhìn vào trông giống hệt như một cái nắm nho nhỏ được bọc bằng thảm.

Lý Vị uống mấy ngụm rượu, cũng khoanh tay tựa lưng vào thân cây, chống chân lên, lặng im nhắm mắt ngủ.

Không biết tối nay người nào đi vào giấc mộng, đất trời trong mộng lại là một màn rực rỡ thế nào.

Đây có thể nói là giấc ngủ ngọt ngào an ổn nhất của Xuân Thiên từ lúc ra khỏi thành Cam Châu.

Bên bờ nước liễu đỏ dập dờn liên miên, bấy giờ trên ngọn cây cao vót đã điểm những chùm hoa màu hồng, màu như son môi của người con gái, tươi đẹp tựa đào lý. Dưới ánh bình minh, sắc đỏ bừng như được thổi hồn sống dậy, trời xanh nước biếc, cảnh trí hết sức động lòng người.

Nhóm Hồ thương cho đàn gia súc chạy tới bờ hồ kiếm ăn, lạc đà trong đàn thích gặm cành liễu đỏ non, chúng đi dọc theo rừng liễu đỏ, đi đến đâu gặm đến đấy. Hoa liễu đỏ rơi rụng lả tả, cánh hoa trải đầy mặt đất.

Xuân Thiên bị tiếng gặm nhấm sột soạt của lạc đà đánh thức. Nàng xốc thảm nỉ ngồi dậy, chỉ thấy chung quanh chỗ mình nằm đầy là hạt phấn, trên đỉnh đầu nhành hoa đung đưa, thấp thoáng thấy được hàm răng lạc đà đang nhai ngấu nghiến.

Cựa mình đứng lên, lửa đã cháy hết, còn lại đống tro tàn nguội lạnh. Mắt trời rọi chiếu chói lòa, ban mai tan dần, giờ giấc đã không còn sớm. Chẳng biết nhóm Hồ thương đã đi đâu, Lý Vị và lão Khấu Diên ngồi ở bờ nước cách đó ít xa, một người mài tên, một người ngậm tẩu thuốc phiện.

Dưới đất có vài quả trứng chim nướng nằm lăn lóc, hóa ra chỉ có mỗi một mình nàng ham ngủ dậy muộn. Giấc này nàng ngủ được sâu, cực kỳ thoải mái. Vì biết hôm nay sẽ phải ở lại suối Dã Mã cả ngày, vậy nên Xuân Thiên cũng lười gấp thảm nỉ, cứ thế đi ra bờ hồ rửa mặt.

Lý Vị thấy Xuân Thiên mặc bộ trang phục màu đỏ của dân tộc Hồi Hột, ống tay bó áo choàng dài, đeo thắt lưng xỏ ủng da hươu, miệng cười chào hai người, sau đó chạy tới chỗ mép nước.

Dòng nước xanh biếc hệt một mặt gương, hồng y rực lửa, người đẹp hơn ngọc. Ở sa mạc Mạc Hạ Diên này, từng gặp được không biết bao nhiêu là đoàn lữ nhân, có rạng ngời, có u ám. Vẻ đẹp tươi tắn tràn trề sức sống trước mắt kia, quả thực đã khiến người ta rung động.

"Thanh niên trẻ tuổi đúng là tốt. Cậu xem tiểu nữ lang ấy kìa, đáng yêu biết bao, ai gặp cũng thích." Lão Khấu Diên gõ gõ tẩu thuốc phiện, cười ha ha, "Chả như mấy ông cụ già lọm khọm chúng ta đây, mắt mờ lại còn nghễnh ngãng, răng thì cái còn cái rụng, da dẻ nhăn nheo, trông vào mà phát ghét. Mỗi lần về nhà, bà nhà ta lại chỉa tay vào mặt ta mắng, sao ông vẫn chưa chết thế nhỉ."



Lý Vị cười nói: "Gia tộc Khấu Diên ai cũng da trắng mắt xanh, ngoại hình đặc biệt. Hồi lão còn trẻ, ắt hẳn lệnh tôn không thể so bì với lão."

"Hừ hừ, thằng nhóc ấy vẫn kém xa ta lắm." Lão Khấu Diên hồi tưởng lại thời mình còn trẻ, không khỏi buông câu thở than, "Đáng tiếc rằng thanh xuân đã qua rồi, mấy chục năm chỉ như một khoảnh khắc. Đâu ai ngờ chớp mắt một cái mọi thứ đã biến tan, chưa làm nên được trò trống gì. Mới dẫn đường được nửa cuộc đời, mà nửa cái mạng đã xuống mồ trước, chỉ chờ đến lúc được nằm ngủ trong quan tài."

"Có sung sướиɠ nhất thời, được nhất thời sung sướиɠ." Lý Vị nói, "Mọi người đều đi con đường này, không một ai có thể trẻ mãi không già được cả."

"Chính vậy. Những người luôn mải mê kiếm tìm phương thuốc thần bí, cầu được bất tử kia, cuối cùng rồi lại sẽ là người chết sớm hơn cả. Còn chẳng bằng ta đây, yên yên ổn ổn tới già. Ở những quốc gia cổ như Lâu Lan, Hồ Hồ, Tinh Nguyệt kia, những làn sóng người cứ kéo đến ùn ùn từ năm này qua tháng nọ, nói gì mà có thuốc trường sinh bất lão. Còn chả phải chỉ là một câu chuyện hài thôi sao, thế mà cũng có người tin sái cổ."

Lý Vị cũng gật đầu, các tiểu quốc của Tây Vực thường xuyên thay đổi, lụi tàn và vinh quang chỉ trong một loáng, và thường hay tung tin vịt rằng ở các vùng có bài thuốc bí truyền cải lão hoàn đồng, kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão, khiến vô số người nhao nhao đi tìm.

Xuân Thiên rửa mặt chải đầu xong thì quay về ăn uống no nê. Vừa đặt mông ngồi xuống, bỗng sau lưng có người khẽ khàng gọi tên nàng: "Em Xuân Thiên."

Hóa ra là Quách Phan.

Anh ta đã thay một chiếc áo sam màu xanh lục, vô cùng nhã nhặn, ân cần lấy nước đưa đồ cho Xuân Thiên, kế đó ngồi xuống bên cạnh nàng: "Em ngủ có ngon giấc chứ?"

Xuân Thiên gật gật đầu: "Ngon lắm."

Mấy ngày nay anh ta đối đãi với mọi người rất thân thiện, nếu thấy Xuân Thiên chỉ ở một mình, anh ta sẽ lại tiến tới chỗ nàng nói dăm câu. Xuân Thiên kìm nén tâm tư mình đáp qua loa vài câu. Đặc biệt là hai ngày gần đây, anh ta càng trở nên vồn vã.

Quách Phan ngồi rất gần nàng, Xuân Thiên thấy không được tự nhiên, bèn nhích nhích người sang bên cạnh.

"Ngồi yên nào." Anh ta cất giọng nhẹ nhàng.

Xuân Thiên thấy anh ta vươn bàn tay lần mò lên trên đầu mình, nàng giật nảy, vội lùi về phía sau. Quách Phan nhặt lấy một cọng nhụy hoa liễu đỏ, vân vê ở đầu ngón tay, ý cười dịu dàng: "Dung mạo của nữ lang, khiến hoa liễu cũng hóa ảm đạm thất sắc."

Xuân Thiên cảm giác ngữ khí của anh ta cứ như thể hai người rất thân, nàng nhíu mi: "Đa tạ. Chỉ là không dám phiền đại gia giúp, ngài nhắc một tiếng là được rồi."

"Tiểu nha đầu." Tay anh ta chạm vào đầu vai nàng. Bất thình lình, một mũi tên gỗ sượt qua ống tay áo Quách Phan rồi cắm thẳng xuống mặt đất, cả hai người đều hoảng hồn. Xuân Thiên thấy Lý Vị đứng cách đó không xa, gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị, ánh nhìn như đóng băng, lòng nàng chợt buông lỏng.

"Lý huynh." Quách Phan chắp tay chào, cặp mắt điềm nhiên.

"Vốn định bắn một con chim cho đỡ thèm, ai ngờ không quen tay bắn lệch đường, dọa đến Quách huynh, rất xin lỗi." Môi Lý Vị cong lên thành nụ cười, cất mũi tên vào, "Vừa khéo có việc muốn tìm huynh đài nói chuyện, xin mượn một chốc của huynh đài."

Xuân Thiên nhìn hai người quay sang chỗ khác thì thầm đôi câu, rồi cả hai đều lần lượt đưa mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó Quách Phan nhún vai cười hòa nhã, cất gót rời đi.

Lý Vị nói xong thì xoay người trở lại, thấy sắc mặt nàng có phần lo sợ, cười bảo: "Không có chuyện gì đâu, tán gẫu mấy câu thôi."

Hắn hỏi nàng: "Có đói bụng không, ta đi làm chút đồ cho cô ăn nhé?"

Xuân Thiên lắc đầu.

Đang lúc họ nói chuyện, đằng sau cồn cát bỗng truyền đến tiếng ồn ào, là nhóm Hồ thương vừa ra ngoài về. Người nào người nấy cũng hết sức phấn chấn, mỗi một người đều có vác một bao đồ căng phồng đầy ắp trên lưng.

Khấu Diên Anh hứng trí bừng bừng, thấy Lý Vị và Xuân Thiên, gọi: "Lại đây xem chúng tôi có đồ gì tốt này."

Hóa ra nhóm Hồ thương phát hiện ra một bãi cỏ cây tươi tốt ở gần suối Dã Mã, bèn đi loanh quanh tìm kiếm một hồi, kết quả tìm được tỏa dương và nhục thung dung mọc tràn lan khắp nơi trên một sườn cát.

Nhục thung dung là thực vật ưa cát, có thể chịu khô hạn, thông thường sẽ đồng sinh với cây muối, là một loại dược liệu tự nhiên hay gặp trong sa mạc. Cây nhục thung dung lâu năm thô chắc cao lớn, dược tính cực kỳ tốt. Tỏa dương chỉ sinh trưởng ở những nơi gần sa mạc đầm hồ, dân du mục thường đi nhặt và đưa tới các hiệu thuốc bắc để bán, loại thảo dược này giá cả đắt đỏ, vô cùng có giá trị, nếu buôn đến miền Nam thì giá sẽ tăng vù vù.



Sa mạc Mạc Hạ Diên ít thấy dấu chân người lui tới, nước suối Dã Mã tẩm bổ cho mạch đất. Nhục thung dung và tỏa dương bẻ mãi chẳng hết, mọi người đều chọn hái lấy những cây lâu năm hảo hạng, phải chắc chắn rằng số lượng ôm không xuể mới trở về bên suối.

Xuân Thiên vốn định tiến lên ngó nghía thử xem, nhưng Lý Vị đã ngăn bước chân nàng lại: "Cô đi trông ngựa đi, dắt chúng nó đi ăn cỏ."

"Truy Lôi đi mất rồi." Xuân Thiên chả hiểu vì sao, nghi hoặc nhìn hắn: "Là thứ gì thế ạ, tôi không xem được sao?"

Nhất thời hắn lâm vào lúng túng, không biết giải thích ra sao. Thấy nhóm Hồ thương đã đi tới trước mặt, sợ đàn ông đàn ang nói năng suồng sã, lập tức xách áo nàng lên đẩy đến chỗ mép nước: "Ra bờ hồ mò mấy con cá, buổi trưa ta làm cá lát cho cô."

Xuân Thiên ồ một tiếng, rầu rĩ bước qua bờ hồ. Đi được nửa đường thì ngoảnh lại thoáng nhìn Lý Vị, thấy hắn đứng đó, nhìn nàng như cười như không: "Đừng đi xa, ở ngay bờ hồ là được rồi."

Bờ môi mềm mại của nàng dẩu lên, quay ngoắt đầu mặc kệ hắn.

Nhóm Hồ thương đổ mấy món trong bao đồ ra ngoài, lựa từng cái đặt dưới đất phơi nắng, trông rất hăng hái: "Đây toàn là đồ quý lâu năm tốt cho sức khỏe lắm đấy, nhất là có tác dụng tráng dương. Sau khi phơi nắng thì buôn đến vùng Giang Nam, chốn mua vui trăng hoa ấy, người phú quý coi trọng nhất là thứ này, một lạng thuốc là bằng cả một lạng vàng."

"Đàn ông ấy à, nếu không có uy phong, thì sao mà làm chủ gia đình được. Đợi tí nữa đi tìm tiếp, có lẽ vẫn còn món tốt hơn đấy."

Khấu Diên Anh đi theo mọi người: "Thứ đó ăn kiểu gì? Ăn ngon không? Có đắng không?"

Nhóm Hồ thương cười nói: "Tối nay ninh một nồi ăn thử xem, tiểu Khấu Diên, cậu vẫn chưa thành thân, chưa đến lúc ăn cái này đâu."

Khấu Diên Anh gãi đầu: "Tiểu gia tôi thèm vào đấy."

Hành tẩu bên ngoài, đại bộ phận nhóm Hồ thương đều là đàn ông, khi nói chuyện phần nhiều sẽ chẳng kiêng kỵ gì, cứ nói huỵch toẹt cả ra. Lý Vị nghe mọi người nói chuyện, đưa mắt nhìn bóng dáng thiếu nữ hồng y nghịch nước đằng xa xa, ngồi thẳng xuống đất cùng nhóm Hồ thương, lấy thanh chủy thủ từ trong tay áo, cầm gác lên đầu gối, nói với mọi người: "Bên cạnh vẫn còn nữ tử, mong các vị huynh đài thông cảm đôi chút."

"Được thôi, được thôi... Ha ha ha." Nhóm Hồ thương cười đáp.

Hôm ấy nhóm Hồ thương cho đàn lạc đà nghỉ ngơi ở suối Dã Mã, bổ sung nước, bàn bạc nghỉ hết đêm nay sẽ khởi hành đến Tây. Sau suối Dã Mã, đi ba ngày là ra được sa mạc Mạc Hạ Diên, tiếp tục đi thêm hai ngày nữa là ra khỏi địa giới Y Ngô.

Nhóm Hồ thương ăn mấy con cá tôm tươi, nhưng chung quy vẫn nhớ món thịt quen thuộc. Thấy có con vịt trời béo ục ịch đang bì bõm kéo nước mặt hồ, cơn thèm ăn dâng cao, biết Lý Vị mang mũi tên bên người, thân thủ điêu luyện, có thể bảo hắn thử một lần.

Khấu Diên Anh đi theo Lý Vị bắt con chim nước, Lý Vị chỉnh tư thế cho Khấu Diên Anh và dạy cậu ta cách cầm cung tên. Hai người đứng cạnh mép nước tập bắn. Xuân Thiên và lão Khấu Diên ở trên bờ kiếm củi, thấy dáng đứng của cả hai đều hoàn mỹ, hai chân thẳng tắp, nâng cánh tay ưỡn lưng. Lại thấy mặt nước như tấm gương chiếu, hoa đỏ bờ xanh, lung linh tuyệt đẹp. Nghĩ đến việc đi thêm mấy ngày nữa là được ra Y Ngô, rút ngắn con đường đi tới Cam Lộ Xuyên, lòng Xuân Thiên hân hoan, đảo mắt bắt gặp cảnh tượng Khấu Diên Anh bắn trúng một con chim nước và đang hú hét ầm ĩ, cũng không nhịn được mỉm cười.

Nàng đứng lặng theo dõi một lúc, thoáng thấy ông Khấu Diên bên cạnh cứ nhìn mình chằm chằm rồi cười tủm tỉm, ánh mắt ẩn chứa ý sâu xa.

Sợi tơ trong lòng Xuân Thiên như bị ai đó gảy một cái, nảy lên nảy xuống liên hồi, nàng ngập ngừng lên tiếng: "Ông Khấu Diên..."

Lão Khấu Diên chuyển tầm nhìn sang hai người ở mép nước, cười khà khà: "Tiểu nương tử, cháu nhìn cháu trai nhỏ của ta mà xem, thấy thế nào? Có hợp ý cháu không? Chẳng phải lão đây khoe khoang đâu, Khấu Diên gia chúng ta trăm năm mới sinh được một đứa nhỏ dễ bảo nghe lời vậy đấy. Ở thành Hu Di chúng ta, nó rất hay được mấy tiểu nương tử đi ngang qua nhét cho tấm mùi xoa, tặng khăn tay nhé. Thậm chí cả thành chủ Hu Di của chúng ta cũng muốn nhận nó làm con rể."

Xuân Thiên hơi xấu hổ xua xua tay: "Ông Khấu Diên... Cháu và Khấu Diên Anh ở chung hòa hợp, là bạn bè rất tốt..."

"Ha ha ha..." Lão Khấu Diên rít một hơi thuốc, híp mắt, "Có phải so với Lý Vị, thằng nhóc ấy hấp tấp bộp chộp hệt con khỉ không, trông chả ra cái thể thống gì, nhìn ngứa hết cả mắt. Ta cũng thấy Lý Vị không tệ, trầm ổn dịu dàng, kết duyên được thì còn gì bằng."

"Không, không." Nhịp thở của Xuân Thiên cứng lại, mặt mũi đỏ bừng, chân tay luống cuống, lòng hoảng sợ không thôi: "Ông Khấu Diên, không... Cháu không có ý này... Ông hiểu lầm rồi."

Lão Khấu Diên thấy dáng vẻ khϊếp hồn sốt ruột của nàng, trấn an: "Là lão đây nhìn nhầm, nói linh ta linh tinh, ha ha... Tiểu nương tử đừng để bụng nhé."

Xuân Thiên bối rối, nghiêm túc gật gật đầu, ôm bó củi trong tay kiếm cớ tránh đi chỗ khác: "Ông Khấu Diên, củi đủ rồi, cháu đi nhóm lửa đây."

Lão Khấu Diên nhìn bóng lưng gấp gáp bỏ chạy của nàng, cười khà khà, lắc đầu.

(còn tiếp)