Chương 13: Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm Với Cậu

Minh Khê cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu cũng đau như búa bổ, có lẽ cậu đã bị ốm. Miệng đắng ngắt, cậu phải mất một lúc lâu mới thốt ra được một câu: "Sao anh biết?"

"Rất nhiều người biết mà. Hồi ở Đế Tinh, anh ta theo đuổi tiểu thư nhà Bá tước Monsant, còn tặng cả một xe hoa hồng đến trường, trên Tinh Võng cũng bàn tán một thời gian đấy... Minh Khê, cậu không sao chứ?" Randy dừng lại, lo lắng nhìn cậu.

Những mảng màu trước mắt Minh Khê trở nên mơ hồ, tan biến. Cậu cắn chặt đầu lưỡi, ép bản thân phải bình tĩnh, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Hoa hồng thật sự là do anh ta tặng sao? Có khi nào nhầm lẫn không?"

Randy ngồi xổm xuống bên giường, bàn tay vuốt ve mái tóc cậu, phá vỡ ảo tưởng của cậu: "Hoa hồng là do anh ta tặng, Minh Khê, đừng buồn nữa."

Randy chưa bao giờ nói dối, Minh Khê biết rõ điều đó.

"Nhưng mà, nhưng mà..." Minh Khê ngẩng đầu lên, đôi mắt phủ một tầng sương mờ: "Tại sao anh ta còn đối xử với tôi như vậy?"

Nếu đã có omega mình thích, vậy cậu là gì? Chỉ là một công cụ để alpha vượt qua kỳ mẫn cảm sao?

Rõ ràng Ayres đã hôn cậu, muốn đánh dấu cậu, cậu cứ ngỡ alpha đã đáp lại tình cảm của mình.

Minh Khê che miệng, sắc mặt trắng bệch. Cậu bỗng nhớ ra người muốn đi theo vào là chính mình, Ayres đã từng đuổi cậu đi, là cậu tự mình chạy trở lại. Alpha trong kỳ mẫn cảm mất đi lý trí, có lẽ Ayres cũng không muốn chuyện này xảy ra, hình như cậu đã làm sai.

Nghĩ đến đây, Minh Khê bất lực siết chặt ngón tay: "Randy, phải làm sao đây? Hình như tôi đã làm sai rồi, tôi không muốn như vậy, tôi không biết anh ta có người mình thích..."

Randy vội vàng vỗ nhẹ lưng cậu, an ủi: "Đây không phải lỗi của cậu, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Đợi chúng ta trở về Đế Tinh, mọi người sẽ không nói lung tung đâu, chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?"

"Chưa có chuyện gì xảy ra..." Minh Khê lẩm bẩm lặp lại.

...

Minh Khê bị sốt, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, run rẩy không ngừng. Randy dùng súng đo nhiệt độ, 39 độ. Minh Khê cọ cọ trán vào bàn tay mát lạnh của Randy, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Có người gõ cửa bên ngoài, ba tiếng rồi dừng lại, lại lặp lại ba tiếng, dè dặt và lịch sự.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, một lúc sau, Randy trở về. Anh đứng bên giường, mặt nghiêm nghị: "Ayres tìm cậu, tôi nói cậu bị ốm, không thể gặp anh ta."

Minh Khê nâng mí mắt nặng trĩu, cuộn chặt trong chăn, mơ hồ "ừm" một tiếng.

Cậu ngủ thϊếp đi.

Giấc mơ kỳ quái.

Một omega với gương mặt không rõ ràng chỉ trích cậu là kẻ phá hoại tình yêu của Ayres.

Ayres hung hăng cắn tuyến thể của cậu, răng nanh mài vào khiến chỗ đó đau nhức.

Một đôi mắt xanh lạnh lùng, bàn tay to lớn bóp chặt cổ cậu, muốn bóp chết cậu.

Minh Khê không thở nổi, há miệng ra cố gắng hít thở. Cậu đột ngột mở mắt.

Hóa ra là mơ, không có ai muốn bóp chết cậu.

"Cậu tỉnh rồi." Randy đẩy cửa vào, thấy Minh Khê mở mắt có chút bất ngờ. Anh bước nhanh vào, vừa rót nước vừa nói: "Tôi đã đến phòng y tế lấy thuốc, uống thuốc trước đi."