Chương 18: Cậu Sợ Bị Omega Hôm Nay Hiểu Lầm Sao?

Nói xong, cậu nhón chân, môi khẽ chạm vào cằm Alpha, chạm nhẹ rồi rời đi, mang theo chút ý tứ lấy lòng.

Cuối cùng, Alpha cũng động đậy, nhưng không phải nhường đường, mà là hung hăng đuổi theo môi cậu, cắn một cái, Minh Khê bị cắn đến tê dại môi, lưng áp vào tường, cả người bị nhốt trong l*иg ngực, lặng lẽ chịu đựng sự thô lỗ của Alpha.

Alpha trong thời kỳ động dục thật sự rất tùy hứng.

Vài phút sau, Minh Khê một mình đứng ngoài cửa phòng, tay che mặt đỏ bừng, bất lực nhỏ giọng oán trách: "Thật quá đáng mà."

Đợi nhiệt độ hạ xuống, cậu lấy ra một lọ thuốc ức chế nhỏ xịt vào người mình vài cái, rồi mới lê bước chân mệt mỏi về ký túc xá.

*

Thời tiết ngày càng lạnh giá, đã vượt xa thời gian kết thúc khóa huấn luyện thực tế ban đầu. Đa phần vật tư mà họ mang theo đều chuẩn bị cho mùa thu, dinh dưỡng dịch cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Nhưng chẳng ai biết rõ khi nào họ mới có thể liên lạc được với Đế Tinh.

Có lẽ vì lo lắng, hoặc cũng có thể vì nguyên nhân khác, Minh Khê đã mất ngủ liên tiếp hai đêm. Trong lúc ngủ, cậu dường như nghe thấy bên ngoài truyền đến những động tĩnh kỳ lạ, khiến người ta liên tưởng đến tiếng côn trùng vỗ cánh, âm thanh của dũa và đĩa ma sát cọ xát vào nhau tạo nên tiếng "xoẹt xoẹt" khiến Minh Khê cảm thấy tim đập nhanh. Nhưng khi cậu đánh thức Randy dậy, âm thanh đó lại biến mất.

Buổi trưa ngày hôm sau, Minh Khê nằm phơi nắng trên tảng đá trong khu trại, ánh nắng ấm áp khiến cậu chìm vào giấc ngủ, cho đến khi bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói: "Xin chào, có thể làm phiền một chút được không?"

Minh Khê mở mắt ra, một nam sinh tóc vàng mắt xanh đang đứng bên cạnh cậu, che đi một phần ánh nắng. Nam sinh có mái tóc dài chấm vai được buộc hờ bằng dây thun, khuôn mặt nhỏ nhắn và tinh tế, vô cùng xinh đẹp, khiến người ta có thể lập tức xác định giới tính của cậu ấy.

Một omega rất đáng yêu.

Minh Khê ngồi dậy với vẻ không chắc chắn, chỉ vào chính mình: "Xin chào?"

Các omega có nhóm nhỏ của riêng mình, hiếm khi chủ động giao tiếp với beta.

Cậu bé chớp mắt với Minh Khê, con ngươi như hai viên ngọc lục bảo: "Nghe nói có người bắt được một con dị thú, tôi muốn đến xem thử, nhưng không biết nó ở đâu."

"Con dị thú đó à, tôi biết!"

Minh Khê chống tay vào tảng đá để đứng dậy, đột nhiên cảm thấy một trận chóng mặt, cánh tay cậu mềm nhũn, cả người mất kiểm soát ngã về phía sau. Một lực mạnh kéo cậu lại, Minh Khê đứng ngây người tại chỗ vài giây.

"Tôi... xin lỗi... cảm ơn cậu." Minh Khê hoàn hồn, giật mình trước khuôn mặt omega phóng đại trước mắt, cậu cười ngại ngùng, "Chắc là tối qua ngủ không ngon."

Omega không nói gì, nhưng khuôn mặt lại tiến đến gần Minh Khê hơn, nhìn chằm chằm vào mắt cậu. Ngay lúc Minh Khê không khỏi nghi ngờ có thứ gì đó trên mặt mình, omega bỗng nhiên lên tiếng: "Minh Khê, mắt và tóc cậu đều có màu đen rất đẹp."

Đây là lần đầu tiên Minh Khê được người khác khen ngợi điều này, cậu vui vẻ nói: "Cảm ơn, mắt và tóc cậu cũng rất đẹp. Đúng rồi, cậu lại biết tên tôi, còn tôi thì chưa biết tên cậu."