Chương 21: Quả Chua

"Chuyện này thì liên quan gì đến Percy?" Minh Khê thở dài.

Tất nhiên là có liên quan.

Hôm nay Minh Khê cười với omega kia rất ngọt ngào, hai người đầu kề đầu, dáng vẻ trò chuyện vô cùng thân mật, lúc trở về omega còn ôm lấy cánh tay Minh Khê mà đi, giống như một đôi tình nhân đang say đắm trong men tình.

Ayres đột nhiên buông Minh Khê ra, cảm giác trống rỗng bất ngờ sau lưng khiến Minh Khê ngẩn người trong giây lát, cậu chần chừ quay đầu lại, nhìn thấy Ayres sắc mặt lạnh như băng, cả người tỏa ra khí thế cự tuyệt người khác đến gần, đôi mắt xanh lam từ trên cao nhìn xuống cậu không chút cảm xúc, khiến cậu nhớ đến lần đầu tiên hai người nói chuyện, vị alpha cao cao tại thượng kia.

Hai người cứ thế nhìn nhau vài giây, Ayres xoay người bỏ đi.

Minh Khê vội vàng đuổi theo: "Sao vậy? Cháo sắp xong rồi, uống xong rồi..."

"Không uống nữa." Ayres dừng bước, uể oải liếc nhìn Minh Khê một cái, quay đầu lại, ném xuống ba chữ: "Không thoải mái."

"Không thoải mái chỗ nào? Anh bị bệnh sao?" Minh Khê lo lắng đưa tay sờ trán Ayres, nhưng bị anh né tránh.

Ayres không nói gì, Minh Khê chỉ có thể thử thăm dò: "Vậy anh về nghỉ ngơi trước đi, đợi cháo xong em mang qua cho anh nhé?"

Không nhận được câu trả lời, Ayres trực tiếp rời đi.

Minh Khê đứng tại chỗ lẩm bẩm: "Vừa nãy không phải còn nói muốn uống cháo sao?"

Nửa giờ sau, Minh Khê đứng trước cửa khoang số 1, giọng nữ máy móc phát ra âm thanh điện tử: "Yêu cầu, quyền hạn truy cập vào phòng 1001."

Tiếng "vù vù" vang lên, cửa khoang mở ra.

Minh Khê hít một hơi thật sâu, đi đến phòng của Ayres, định gõ cửa, không ngờ tay vừa chạm vào, cửa đã nhẹ nhàng trượt mở, trong phòng tối om, tràn ngập mùi hương đắng chát quen thuộc đến tận xương tủy, tuyết tùng, hoa hồng hòa quyện với mùi xạ hương, không chút kiêng dè lan tỏa khắp căn phòng, lạnh lùng quẩn quanh chóp mũi.

Minh Khê đã mơ hồ nhận ra đây không phải là mùi nước hoa của Ayres, mà là tin tức tố của alpha, cậu đứng ngây người vài giây ở cửa, cách đó không xa truyền đến tiếng đóng mở cửa, cậu vội vàng bước vào, thuận tay đóng cửa lại.

Tĩnh lặng, tối tăm.

Minh Khê mờ mịt đứng tại chỗ, thứ duy nhất có thể cảm nhận được chỉ có mùi hương đắng chát nồng nàn kia, như có thực thể chui vào ngũ tạng lục phủ của cậu, cậu khẽ lên tiếng: "Ayres, có thể bật đèn được không?"

Ayres nghiêng đầu, anh đột nhiên nhận ra beta không giống như alpha có khả năng nhìn ban đêm, Minh Khê dường như vì vậy mà có chút bất an, anh cũng không biết ôm tâm tư gì, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Minh Khê, hơi cúi người, đôi mắt xanh lam mở to, không chớp mắt quan sát.

Minh Khê không hề phát hiện ra trước mặt mình có người, cậu theo bản năng ôm chặt hộp cơm trong tay, thân hình gầy gò trông thật đáng thương.

Môi trên của cậu có một hạt châu môi hơi nhô lên, Ayres thích liếʍ chỗ đó, cho nên mỗi lần bị hôn xong chỗ đó sẽ càng tròn trịa hơn một chút, đỏ hồng, ánh lên sắc bóng ướŧ áŧ, đặc biệt xinh đẹp.

Đôi mắt đào hoa của cậu luôn cười cong cong, đuôi mắt có độ cong rất mê người, nhưng trên giường bị bắt nạt đến khóc, chỗ đó sẽ trở nên đỏ ửng, ngấn lệ nhỏ giọng rêи ɾỉ, Ayres thích nghe.

Làn da cậu rất trắng rất mịn, giống như ngọc dương chi thượng hạng, sờ vào là không muốn rời, chỉ cần hơi dùng sức là sẽ lưu lại một dấu đỏ, dùng sức hơn nữa sẽ bầm tím, cho nên trên eo cậu, trên mông đều lưu lại rất nhiều vết xanh tím, là do Ayres véo ra.