Chương 26: Em Là Vị Hôn Thê Của Tôi.

“Tại sao em lại ở đây?” Ayres không nhúc nhích, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Minh Khê.

“Mọi người đều đang cố gắng tìm cách để trở về, tôi cũng muốn giúp một tay.” Minh Khê quay lưng về phía anh, đưa tay lên vuốt tóc có chút bối rối.

Cậu đã lâu không cắt tóc, mái tóc đen có chút dài, mềm mại lướt qua cổ, để lộ một đoạn cổ thon dài trắng nõn, dường như có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thanh khiết qua từng sợi tóc.

Yết hầu Ayres trượt lên xuống, anh hỏi bâng quơ: “Em là dân cơ giáp mà.”

“Vậy thì tôi cũng có thể giúp Sharon một tay.” Minh Khê quay đầu lại nhìn Ayres, đôi mắt sáng long lanh, “Sharon nói tôi học rất nhanh, có năng khiếu về điện tử thông tin.”

Ayres bỗng cảm thấy ngột ngạt, anh bước vào phòng, đưa tay cất từng tài liệu vào không gian kho của luna, thấy vậy Minh Khê ngậm miệng lại, đứng ở một góc khuất không gây trở ngại mà nhìn.

“Còn thiếu một thứ.” Ayres lạnh nhạt lên tiếng, quay đầu nhìn Minh Khê, nét mặt không gợn sóng, “Linh kiện tần số vô tuyến A-008.”

“A.” Minh Khê đang ngẩn ngơ bỗng giật mình, “Tôi tìm xem.”

Cậu bước nhanh đến chiếc tủ trong cùng, lúc mới đến phòng thí nghiệm Sharon đã bảo cậu làm quen với những thứ này, cậu tìm kiếm giữa những chiếc tủ san sát, cuối cùng dừng lại trước một chiếc tủ, nhón chân cố gắng đưa tay lên, một bàn tay to lớn nhanh hơn cậu, dễ dàng mở chiếc tủ trên cùng.

“Là cái này sao?” Ayres đứng sau lưng Minh Khê, rất gần, hơi cúi đầu, hơi thở phả vào tai Minh Khê, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính khiến người ta say sưa.

“Phải… phải cái này.” Tai Minh Khê hơi đỏ lên, cậu thầm mắng bản thân vô dụng, muốn che giấu lại càng lộ liễu, nói: “Được rồi, chính là những thứ này, chúng ta ra ngoài thôi.”

Ayres im lặng một lúc, mới lùi lại một bước, anh cúi đầu nhìn Minh Khê: “Nếu có gì cần, có thể đến tìm tôi.”

Minh Khê ngẩn người, phản ứng lại ý của Ayres, cậu đột nhiên mỉm cười, nheo đôi mắt hoa đào lắc đầu: “Cảm ơn anh, Ayres, nhưng tôi không cần gì cả.”

Trở lại phòng thí nghiệm, Sharon gọi: “Minh Khê, giúp tôi sắp xếp lại dữ liệu vừa rồi.”

“Vâng ạ.” Minh Khê lập tức không còn để ý đến Ayres nữa, chạy nhỏ đến.

Sharon là một omega rất nghiêm khắc, Minh Khê luôn có ảo giác anh là giáo viên của mình, vì vậy Minh Khê có chút sợ anh, đợi đến khi bận xong, Minh Khê quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào Ayres đã rời đi.

.

Trong giờ nghỉ ngơi, Minh Khê ngẩng đầu uống hết một chai dung dịch dinh dưỡng, cậu thè lưỡi, nhìn Sharon đang ngồi ngay ngắn đối diện, omega có ngoại hình thanh tú, luôn đeo một cặp kính gọng bạc, trông nho nhã lại trầm tĩnh.

Minh Khê muốn nói lại thôi.

Sharon không ngẩng đầu lên, lấy khăn tay lau miệng một cách tỉ mỉ, sau khi lau xong mới mở miệng: “Có chuyện gì sao? Cậu cứ nhìn tôi mãi.”

Minh Khê ngượng ngùng cười: “Sharon, cd-3.0 là tài liệu quan trọng nhất để sửa chữa căn cứ tín hiệu, tại sao lại để Ayres mang đi?”

Sharon thở dài sầu não, ném ra một tin tức động trời: “Có người muốn đánh cắp nó.”

“Sao có thể như vậy?” Minh Khê kinh ngạc nhìn anh.

Sharon lắc đầu, anh nghiêm túc nhìn Minh Khê: “Đừng nói chuyện này cho người khác biết, sau này cậu sẽ tự nhiên biết nguyên nhân.”