Chương 30: Chiến Thần

Chương 9

Tinh thuyền tự mang theo phi hành nhỏ khí không gian phi thường chật hẹp, cuối cùng chỉ miễn cưỡng lưu lại cho nhóm omega một mảnh không gian riêng biệt, mọi người chân kề chân ngồi, giống như sắp xếp chỉnh tề cá mòi hộp.

Binh hoang mã loạn địa thu dọn đồ đạc triệt xuất thời điểm còn đối với biến cố đột như kỳ lai này không có gì thực cảm, lúc này ngồi xuống, trong xe ngẫu nhiên vang lên tiếng khóc nức nở đứt quãng, không khí có chút nặng nề.

"Chúng ta thật sự còn có thể trở về Đế Tinh sao?"

Bọn họ tổng cộng 32 đội viên, 10 alpha, 8 omega, 14 beta, hiện nay thiếu một omega.

Tinh thuyền rơi xuống trước bọn họ không sợ, bởi vì bọn họ biết mục đích.

Tinh thuyền rơi xuống sau bọn họ không sợ, bởi vì bọn họ luôn cảm thấy Đế Tinh sẽ tìm được bọn họ.

Thế nhưng hiện tại bọn họ bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đột nhiên biến mất một sinh mệnh tươi sống, trùng tộc uy hϊếp, hành trình chưa biết, tất cả đều tràn ngập bất định.

Không biết có phải chịu ảnh hưởng của bầu không khí hay không, Minh Khê đột nhiên cảm thấy ngực rất buồn, cậu hô hấp có chút dồn dập, đầu ngón tay đặt trên chân khẽ run.

Ngồi cạnh Minh Khê, Ayres đã nhận ra, anh dừng một chút, hỏi: "Sợ sao?"

Minh Khê lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, thu đầu ngón tay lại.

Ayres nâng nâng ngón tay, lại buông xuống, anh ngồi rất ngay ngắn, thần tình lạnh lùng, góc cạnh khuôn mặt anh tuấn sắc bén, hiện lên vô cùng không gần nhân tình, nhưng phần đùi dán sát vào Minh Khê lại rất nóng, anh nói: "Đừng sợ, tôi sẽ đưa em đến nơi an toàn."

"Ừm." Minh Khê nhịn không được cười, đôi mắt hoa đào cong cong híp lại, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Tôi biết." Trong giọng nói mang theo sự tin tưởng không chút che giấu.

Ayres sững sờ, đôi mắt xanh lam chậm rãi chớp một cái.

Ngay lúc này, không xa đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, nhìn theo tiếng động, một omega ngồi bên cửa sổ ngón tay run rẩy, chỉ ra ngoài cửa sổ lắp bắp nói: "Trùng tộc, có rất nhiều trùng tộc đuổi theo."

Ayres đột nhiên đứng dậy.

Ngoài cửa sổ, côn trùng dày đặc vỗ cánh, bao trùm lấy cuồng loạn dòng khí lưu bám sát phi hành khí, thân thể màu đen của chúng dưới ánh mặt trời tỏa sáng bóng loáng.

Nhìn thấy cảnh này, Minh Khê đột nhiên nhớ tới một chuyện, Percy từng khen ngợi tóc và mắt cậu là màu đen xinh đẹp.

Da đầu Minh Khê tê rần: "Ayres, chúng ta phải làm sao?"

Ayres không trả lời Minh Khê, anh đeo găng tay trắng, bắt đầu đâu vào đấy hạ đạt chỉ thị, ngữ điệu bình ổn: "Phi hành khí đã nhập vào tọa độ mục đích, đường hàng không không thay đổi, Crick tạm thay chức vụ chỉ huy."

Nói đến đây, anh nhìn về phía Crick: "Bảo vệ tốt bọn họ, có thể làm được chứ?"

Crick đứng nghiêm, hành lễ: "Có thể, trường quan."

"Ừm."

Mặc dù cái gì cũng chưa nói, nhưng bọn họ dường như đã đạt thành nhất trí ngầm, Ayres sải bước đi về phía phi hành khí cửa ra vào, mọi người tự giác nhường cho anh một lối đi rộng rãi, không một ai lên tiếng.

Minh Khê ngây người đứng tại chỗ, qua vài giây dường như mới đột nhiên phản ứng lại, cậu theo bản năng đi về phía bóng lưng Ayres vài bước, mở miệng gọi: "Ay..."