Chương 6: Mệnh Ai Cũng Tốt (3)

"Chữ viết này mềm mại, liền mạch lưu loát, rất có khí khái, đáng tiếc, cổ tay của người viết không đủ lực, mỗi nét bút đều có thể nhìn ra sự yếu ớt..."

Khi nói điều này, ông lão rốt cuộc cũng nhìn về phía Khương Dĩ Thanh.

Thấy cô không giấu được sắc bệnh trầm trọng, lời nói dừng lại một chút, hỏi:

"Chữ này là cô viết sao?"

Khương Dĩ Thanh im lặng gật đầu, không nói gì thêm.

Ông lão cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu thân thể kiện toàn, khẳng định ông sẽ giúp người này rèn luyện sức mạnh của cổ tay, tranh thủ nâng cao thư pháp lên một bước.

Nề hà, người viết chữ này...

Ông nào dám bảo đối phương đi rèn luyện chứ?

Nếu cô thật sự muốn đi rèn luyện, ông sợ rằng cô sẽ tự đưa tiễn chính mình mất.

Sau khi suy nghĩ, ông lão chung quy vẫn là nổi lên tâm tư tích tài (thu nhận tài năng), tính toán ủng hộ Khương Dĩ Thanh một chút.



Ông lại liếc nhìn chữ trên tấm bìa cứng, tuy không tin vào bói toán nhưng ông vẫn hỏi.

"Cô đoán mệnh hết bao nhiêu tiền?"

Khương Dĩ Thanh mím môi, vẻ mặt giống hệt ông lão, đầy tiếc nuối.

Cô lắc đầu từ chối, chờ đợi cả buổi chiều, vẫn khó mà khai trương.

"Ông à, ông không cần đoán mệnh."

Ông lão trước mặt năm nay đã 61 tuổi, tương lai sẽ sống thêm 26 năm nữa, suốt quãng đời còn lại vô bệnh vô tai (không bệnh tật và gặp phải tai họa), sống thọ và hưởng dương tại nhà.

Đối với một người như vậy, cô chẳng có gì để tính cả.

Ông lão khi nghe những lời của Khương Dĩ Thanh, tỏ ra ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ rằng cô sẽ từ chối ý tốt đưa tới cửa.

Nhưng lời cô nói đã khiến ấn tượng của ông lão đối với cô lại càng tốt hơn rất nhiều.

Ông lưỡng lự rồi nói:

"Cô có phải cần tiền để chữa bệnh hay không? Nếu thật sự không có tiền quyên góp, cô có thể thử nộp đơn xin tài trợ bệnh hiểm nghèo xem."



“Tôi đối với phương diện này cũng coi như có hiểu biết, nếu như cô có chỗ nào không hiểu, tôi có thể giúp cô giải đáp."

Khương Dĩ Thanh sửng sốt một lúc, sau đó uyển chuyển từ chối ý tốt của ông lão.

Bệnh của cô, cô có thể tự mình chậm rãi chữa khỏi mà không cần đến bệnh viện, cho nên không thể lấy tiền quyên góp được.

Nếu cầm sẽ tổn hại đến công đức, cô đến nhân gian chính là vì công đức.

Sau khi nhìn ông lão rời đi, chị gái bán đồ trang sức bên cạnh Khương Dĩ Thanh không khỏi tò mò hỏi thăm.

“Có người tới tìm cô đoán mệnh, sao cô không tính?”

Có tiền không kiếm, cũng thật hiếm lạ.

Khương Dĩ Thanh cười cười, vẫn nói như trước.

"Vị khách hàng đó không cần đoán mệnh."

Chị gái thấp giọng lẩm bẩm: "Thần côn các cô đều thích thần thần bí bí như vậy..."

*Thần côn: từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc có khả năng siêu phàm nào đó, để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.