Chương 1: Mở đầu

Lúc nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, Cát Dung Nhã cảm thấy thế giới của cô sụp đổ.

Vội vàng bỏ xuống bàn thức ăn cô tự làm dành tặng anh, không kịp thay quần áo, thậm chí ngay cả đèn trong phòng cô cũng quên tắt đi, chỉ cầm chiếc túi xách rồi vội vàng ra ngoài.

Làm người nhà duy nhất lại còn "không hợp pháp" của bệnh nhân Hạ Trí Lý tại đây, tuy rằng cô không thể thay anh phụ trách điều gì, nhưng phí nằm viện và phục vụ anh cô vẫn làm được.

Hộ sĩ thấy cô kinh hoảng chạy đến như vậy liền cố gắng trấn an cô rồi nói chuyện phát sinh lúc đó.

Hộ sĩ nói sự cố phát sinh vào lúc 1 giờ rưỡi chiều, một người đàn ông vội vàng đến công ty đi làm nên cố ý vượt đèn đỏ rẽ phải, bởi vì một bên nghe điện thoại không nhìn đường, xe lúc rẽ cũng không giảm tốc độ, nên đâm vào Hạ Trí Lý đang qua đường. Vạn hạnh là, kẻ gây chuyện không có chạy trốn, hắn ta nhanh chóng gọi xe cứu thương, để Hạ Trí Lý đang hôn mê bất tỉnh có thể ở trong thời gian ngắn nhất được đưa vào bệnh viện rồi cấp cứu.

Cát Dung Nhã mới mặc kệ kẻ gây chuyện kia có lương tâm hay không, cô vội hỏi vài câu, xác định xem đã liên hệ với ba Hạ và mẹ Hạ ở xa chưa, sau khi biết đã gọi báo rồi cô mới vô lực ngồi xuống ở hàng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật.

Tuy rằng hộ sĩ nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng cô vẫn có thể thấy tính nghiêm trọng của tai nạn.

Ngồi một lúc, cô cẩn thận suy xét tính chất công việc của chính mình, sau đó gọi điện thoại thuyết minh với giám đốc, cũng ở trong thời gian ngắn nhất tìm được đồng nghiệp nguyện ý thế thân công việc của mình, rồi cô trực tiếp từ chức công việc có thể có có thể không này.

Hai người bọn họ sinh ra cùng một ngày, lại sinh ra cùng một bệnh viện, mẹ của hai người thậm chí còn ở trong cùng một ngày vào cùng một phòng bệnh đãi sản, hơn nữa gia cảnh hai bên tương đương, chỗ ở cũng chỉ cách một con phố, duyên phận kỳ diệu như thế tự nhiên làm hai nhà càng thêm thân mật.

Cát Dung Nhã từ lúc ký sự, trừ bỏ “Ba” cùng “Mẹ”, cũng chỉ biết “Anh trai”, “Anh trai” gọi, khiến Hạ Trí Lý rõ ràng sinh ra muộn hai phút phải làm người anh trai tiện nghi của mình.

Hai người từ lúc ra đời tới nay đều là một đường làm bạn, nhưng sau khi lên đại học, hai người lại sinh ra tình yêu đối với đối phương, thẳng đến khi kìm nén không được trái tim của chính mình, Cát Dung Nhã ở năm 17 tuổi tỏ tình với Hạ Trí Lý, nhưng “Không có kết quả” đã vậy lại bị tỏ tình ngược lại. Hai người liền cứ như vậy ở bên nhau mười năm, cho đến tận hôm nay.

Cát Dung Nhã ngồi nhìn chằm chằm đèn phòng giải phẫu, không biết qua bao lâu, ngay lúc cô muốn cúi đầu nhìn thời gian, thì liếc thấy được một người phụ nữ trung niên mặc tây trang mang giày cao gót đi tới, bà liếc mắt một cái liền thấy được Cát Dung Nhã với hai mắt đỏ bừng, vội đi đến bên cạnh cô hỏi: “Tiểu Nhã, Trí Lý nó hiện tại sao rồi?”

Mẹ Hạ ở một huyện khác nhận được điện thoại đã chạy tới, như vậy cũng đại biểu ít nhất thời gian cũng đã qua mấy giờ.

“Bác gái……” Thấy mẹ Hạ, Cát Dung Nhã phảng phất tìm được người dựa vào, nước mắt nguyên bản kiên cường không rơi xuống lập tức từ hốc mắt tràn ra, cô nấc lên, cố gắng thuật lại mọi chuyện nghe được từ hộ sĩ, rồi miễn cưỡng quan tâm mẹ Hạ vài câu.

Mẹ Hạ vẫy vẫy tay, nói: “Không có việc gì, bên kia cũng không có vụ quan trọng gì, trễ chút nữa vào cửa hàng tiện lợi bên ngoài mua đồ ăn là được, không cần lo lắng cho bác.”

“Bác gái, con bỏ công việc cũ rồi, dù sao sau này con cũng muốn đổi công việc.” Cát Dung Nhã vì đuổi theo Hạ Trí Lý mà sau khi đi làm mấy năm, cô còn có thể lại quay về trường thi lên thạc sĩ.

Lúc này cô thật cẩn thận cùng trưởng bối thương lượng:

“Bác và bác trai đều không ở bên này lâu được, về sau anh Trí Lý liền để cho con chăm sóc là được, có thể không ạ?”