Chương 50: Đại thúc này thật dễ kích động (5)

Editor: Tứ Phương Team

Sau khi cúp điện thoại với Phạm Minh Hạo, sắc mặt Lộ Thượng hết sức âm trầm, nhìn văn kiện trước mắt, anh hận không thể trực tiếp xé nát.

Tuy nói là từ đây về sau bất cứ chuyện gì của Vi Tưởng cũng không có liên quan gì tới anh nữa. Nhưng rõ ràng khi nghe được cô đi du lịch cùng người đàn ông khác, trong lòng anh lại có một đốm lửa thiêu đốt.

Lửa giận trong lòng càng cháy càng mạnh, cuối cùng anh dứt khoát xuống lầu phóng xe tới thẳng quán bar. Nếu không anh sẽ không biết nên trải qua màn đêm khiến con người căm phẫn này như thế nào.

Rượu uống một ly tiếp một ly, uống đến cuối cùng, Lộ Thượng nằm gục lên bàn vừa cười vừa lẩm bẩm tự nói.

“Lừa đảo… Kẻ lừa đảo…”

“Em đang đùa tôi… sao. Em chắc chắn lại đang trêu tôi, em đấy… đồ tồi…”

Cuối cùng tất cả nỉ non đều hóa thành một câu “Vi Tưởng…Tưởng Tưởng… Tưởng Tưởng”.

Lôi Kỷ Khôn bồi rượu bên cạnh, cũng chính là ông chủ của quán rượu, cũng là bạn cũ của Lộ Thượng cũng thay anh than thở không thôi.

Người này sao cứ đυ.ng tới chuyện tình cảm đều chết dở sống dở thế. Còn bánh bao nhỏ nhà cậu ta nữa, thời gian trước cũng phiền lòng muốn chết, còn kém muốn cái mạng già của anh rồi.



Đêm nay, nhất định say như chết.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Lâm Duyệt tạm biệt Vi Tưởng liền đi ra ngoài, hôm nay anh phải bận bịu rồi.

Buổi sáng thức dậy, ăn xong bữa sáng, Vi Tưởng nhìn trên điện thoại rồi chuẩn bị đi ra ngoài, dự định hôm nay của cô là chỉ đi dạo gần đây.

Nghe dân địa phương nói khu Trung Sơn là một quận cũ của Thanh Đảo. Một mình Vi Tưởng tùy ý đi dọc theo khu Trung Sơn, trên đường cô nhìn thấy rất nhiều gian phòng mới kiểu Đức xây dựa vào núi, cũng nhìn thấy rất nhiều cửa hàng lớn nhỏ. Trên đường không có nhiều người lắm, đi một lúc liền đến giáo đường Thiên Chúa Giáo, lúc này bên ngoài đã có mấy cặp cô dâu chú rể đang chụp hình cưới. Nhìn giáo đường Gothic thiêng liêng chứng kiến hạnh phúc của từng đôi một, Vi Tưởng xúc động cũng vì bọn họ gửi lời chúc phúc.

Chỉ có điều khi nghĩ đến bản thân, cô lại có một chút cô đơn nói không nên lời. Bản thân khi nào mới có thể tìm được hạnh phúc thực sự thuộc về mình đây?

Rời khỏi giáo đường, Vi Tưởng đi thẳng tới cầu tàu. Bởi vì lớn lên ở trong thành phố, đi học cũng không có rời xa quê hương, cho nên đây là lần đầu tiên Vi Tưởng nhìn thấy biển khơi thật sự.

Tháng mười một gió biển hơi lớn, gió thổi lên mặt có chút lạnh, nhưng mà cũng không xua đi được sự nhiệt tình trong lòng Vi Tưởng. Đi ở trên cầu nhìn biển lớn mênh mông, nghe tiếng sóng biển, cô cảm giác trái tim mình cũng càng ngày càng bình tĩnh hơn.

Hóa ra biển khơi thật sự có thể chữa khỏi bi thương cùng ưu sầu.

Trên mặt biển có rất nhiều đàn hải âu bay lượn, cực kỳ xinh đẹp. Vi Tưởng không nỡ bỏ đi, vì thế sớm tinh mơ cô đã đứng tựa vào lan can, một bên gió biển thổi, một bên nghe hải âu ca xướng, dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ quay đầu nhìn vào một nơi không xa thấy những hình ảnh của người kia.

Tất cả những thứ này đều là phong cảnh đẹp nhất. Giờ khắc này, cô bắt đầu yêu mến thành phố Thanh Đảo này rồi.

Bữa trưa, Vi Tưởng thuê xe tới Phách Sài Viện, cô cảm thấy nơi này chắc là nơi tập hợp tất cả cao lương mỹ vị của Thanh Đảo. May mà Phách Sài Viện cách cầu tàu rất gần, chốc lát liền đi đến.

Kỳ thực ăn không được bao nhiêu món liền no rồi, càng về sau càng có rất nhiều món cô muốn ăn, thế nhưng bảo tử đã đầy rồi.

***

Buổi chiều cùng ngày, Lộ Thượng đứng ở trên lớp từ đầu tới cuối đều nghiêm mặt lãnh, vì vậy các sinh viên đều phải chú ý từ ngữ khi nói chuyện với anh, ở trên lớp cũng không dám làm gì mờ ám. Cho nên, cả một buổi chiều bầu không khí trong phòng học vô cùng đè nén.

Nhưng vừa tan học bọn họ liền có lá gan to hơn, sôi nổi bàn tán.

“Mọi người nghe gì chưa, thời gian trước giáo sư Lộ bị một y tá nhỏ quấn quít làm phiền.”

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng nghe nói. Không phải về sau còn có lời đồn bọn họ đã hẹn hò à?”

“Má ơi, giáo sư Lộ thật sự là già trẻ ăn hết.”

“Thầy Lộ răng miệng không tệ, khẩu vị rất mặn nha… Ha ha, lại còn là y tá nhỏ nữa chứ.”

Lúc này cũng có những người khác chen miệng nói: “Tôi thấy phải đồng cảm cho giáo sư Lộ ấy, nghe nói cô gái kia đá thầy ấy rồi. Cô xem hôm nay thầy ấy như vậy, tôi thấy việc này tám chín phần là sự thực rồi.”

Các sinh viên nữ thích giáo sư Lộ nghe xong lập tức bắt đầu bốc hỏa: “Mẹ kiếp, tôi đã nói là một tiểu hồ ly tinh mà, quả nhiên như thế.

Thật không biết xấu hổ, thật đau lòng cho nam thần của tôi, rất muốn cho anh một cái ôm yêu thương.”



Lộ Thượng tối nay mới mua điện thoại di động, anh lắp sim rồi mở lại máy, điện thoại lập tức hiện ra rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Nhìn thấy những thứ này, anh nhịn không được khinh thường bản thân tối qua kích động làm ra hành vi lỗ mãng.

Nhưng mà trong vài giây xem hết lại không thấy có tên Vi Tưởng, anh lại nhịn không được muốn cầm điện thoại quăng đi. Sau khi trả lời xong mấy tin nhắn anh không trở về phòng mà ra ban công hút thuốc.

Chốc lát, Lộ Tử Việt từ trong phòng đi ra, chỉ thấy nhóc ngọt ngào ngây thơ nói: “Ba ba, mấy ngày rồi con không nhìn thấy dì tiểu Vi, ngày mai chúng ta tìm dì đi chơi đi.”

Nghe thấy con trai lại nhắc tới Vi Tưởng, sắc mặt Lộ Thượng liền đen, giận không được quát: “Không nhìn mấy giờ rồi mà còn chưa đi ngủ. Sau này đừng ở trước mặt ba nhắc đến cái tên này nữa.”

Lộ Tử Việt thấy Lộ Thượng nổi giận với nhóc, nhất thời oa một tiếng khóc rồi đóng sầm cửa phòng, nhốt bản thân một mình buồn bực ở trong phòng khóc lóc.

Lộ Thượng phiền lòng dập tắt điếu thuốc, tức giận đẩy cửa phòng Lộ Tử Việt. Đúng lúc này điện thoại anh vang lên, động tác đẩy cửa liền dừng lại, anh xoay người tiếp điện thoại.

Nhìn thấy là điện thoại của Phạm Minh Hạo, mày Lộ Thượng không tự giác nhăn lên, “Có việc gì?”

“Chao ôi, lão Lộ, tôi có nghe ông chủ Lôi nói tối hôm qua cậu ngồi ở quán bar bọn họ uống say như chết hả. Thế nào, sẽ không phải là bị cuộc gọi tối qua của tôi làm ảnh hưởng chứ?”

Lộ Thượng ngữ khí không vui nói: “Tiểu tử cậu gọi điện có chuyện gì thì nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng với tôi.”

“Ha ha, tôi đây không phải quan tâm cậu sao? Tiểu tử cậu còn cam chịu không thừa nhận, ha ha, chúng ta là người nhà với nhau cả, đừng xấu hổ.”

“Nếu không có việc gì, tôi tắt máy đây.” Lộ Thượng bắt đầu không kiên nhẫn.

“Đừng nha người anh em, tôi chính là vì đại sự đời cậu mới đặc biệt gọi điện thoại cho cậu đấy.”

“Nói chuyện.”

“Hôm nay nghe ông chủ Lôi nói tối qua cậu uống say khướt, tôi đoán là vì chuyện của cô nhóc kia. Thấy vậy trong lòng tôi hổ thẹn liền đặc biệt nhờ người điều tra một phen, kết quả phát hiện cô nhóc đó và người đàn ông kia căn bản không phải người yêu, hai người ở hai phòng khác nhau. Hơn nữa hôm nay cô nhóc đó còn một mình đi dạo, hoàn toàn không thấy bóng dáng người đàn ông kia. Cho nên, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì rồi phải không?”

Lộ Thượng có chút kinh ngạc, trả lời: “Có thể, cám ơn cậu, Minh Hạo.”

“Chúng ta là người nhà với nhau cả, hò hét thật tốt đi, hôm nào đưa người tới cho anh gặp mặt cái, đừng có giấu nữa.”

Lộ Thượng nhàn nhạt cười.

Cúp điện thoại, sau khoảng khắc suy tư, sắc mặt Lộ Thượng từ từ dịu đi. Anh cảm thấy có lẽ thật sự là anh hiểu lầm rồi, hoặc là giữa hai người bọn họ có hiểu lầm gì đó.

Nghĩ tới đây, anh bỗng nhiên nhớ tới một người.

Gần đây Hứa Trinh Trinh vì tức giận thay Vi Tưởng rất nhiều lần nhìn thấy Lộ Thượng đều tránh đi. Nhưng nếu thật sự không thể tránh, cô cũng là từ đầu tới cuối một bộ mặt lạnh không chút thay đổi.

Cả đời cô ghét nhất chính là loại người ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử.

Buổi tối mới tắm rửa xong, lên mạng một hồi đang định ngủ thì điện thoại vang lên.

Nhìn thấy là giáo sư Lộ Thượng gọi điện, trừ cảm thấy kỳ quái còn có một tia khó chịu, cho nên sau khi nghe điện thoại âm thanh của cô cũng lạnh băn: “Thầy Lộ, trễ như vậy có chuyện gì sao?”

“À, có chút việc. Tôi hỏi cô, có phải Vi Tưởng vì bạn trai trước trở về cho nên muốn chia tay với tôi đúng không, việc này cô ấy có nói với cô không?”

Nghe anh ta vậy mà nghi ngờ Vi Tưởng vô căn cứ, Hứa Trinh Trinh cũng không quan tâm anh có phải giáo sư của mình hay không, trực tiếp nói thắng: “Tôi nói giáo sư Lộ này, anh cũng cùng Tưởng Tưởng chia tay rồi còn quan tâm bạn trai trước của người ta làm gì, huống chi cũng là anh có vấn đề trước.”

Lộ Thượng không vui nhíu mày, “Tại sao lại nói tôi có vấn đề.”

“Vậy ngày sinh nhật Vi Tưởng cùng người phụ nữ khác ăn cơm, ôm ôm ấp ấp không phải anh thì là ai. Trí nhớ giáo sư Lộ gần đây không tốt lắm đấy….”

Nghe Hứa Trinh Trinh nói như vậy, Lộ Thượng bỗng nhiên ý thức được mấu chốt ở chỗ nào, sau khi phản ứng kịp anh hoàn toàn không để ý ngữ khí nói chuyện của Hứa Trinh Trinh, mà là khách khí nói: “Cảm ơn nhắc nhở, tôi biết nguyên nhân thật sự rồi. Được, cô nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nào mời cô ăn cơm.”

Nghe thấy Lộ Thượng bỗng nhiên thay đổi, hỏi một đằng trả lời một nẻo của anh, Trinh Trinh có chút bối rối. Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ là cô nghi oan anh ta.

Nếu như thực là như thế, vậy chẳng phải cô sẽ cực kỳ thảm à. Nghĩ vậy, Hứa Trinh Trinh có phần khóc không ra nước mắt.

Mà Lộ Thượng sau khi cúp điện thoại cuối cùng cũng mỉm cười.

Xem ra cô gái này đang ghen rồi, mà còn ghen không ít. Nhưng sao cô không đến hỏi anh chứ, không hỏi rõ ràng liền định tội cho anh, anh đây cũng oan quá rồi.

Nghĩ đến đây, anh đi tới phòng Lộ Tử Việt. Lúc này đèn trong phòng đã tắt, ánh trăng ngoài cửa sổ soi vào, Lộ Thượng thấy cơ thể nhỏ bé nằm trên giường khóc thút thít. Nhất thời trong lòng anh tràn đầy tự trách, anh ngồi xuống bên giường, xoa đầu khẽ nói với Lộ Tử Việt: “Con trai, ba biết con còn chưa ngủ. Ba ba sai rồi, vừa rồi không nên mắng con, tha thứ cho ba có được không?”

Nghe xong lời của anh, Lộ Tử Việt nhịn không được chảy càng nhiều nước mắt hơn, cơ thể nhỏ bé nấc càng lúc càng to.

Lộ Thượng thay nhóc lau nước mắt, thấp giọng nói: “Ba bảo đảm sau này không nổi nóng với con nữa. Qua hai ngày nữa đưa con đi tìm dì tiểu Vi có được không, còn nữa, nếu dì tiểu Vi làm mẹ con, con có đồng ý hay không?”

Nghe thấy lời của anh, Lộ Tử Việt xoay người một cái, vẻ mặt đầy chờ mong nói: “Thật vậy sao, ba ba?”

“Ừ, nếu là con thích, ba sẽ tận lực, chỉ có điều đến lúc đó con cũng phải giúp ba ba một phen?”

“Không vấn đề, ba ba nói lời giữ lấy lời đấy, chúng ta ngoéo tay.”

“Nhất định giữ lời, ngoéo tay.”