Chương 3: Mật Ong Chất Lượng Cao

“Đùa đấy à?”

Lộ Lộc tận mắt nhìn thấy Luton biến mất ngay cửa, cậu trở nên rối bời, cậu chỉ thừa kế một cửa tiệm bình thường mà thôi, thế mà lại gặp khách hàng đến từ thế giới khác, việc này thật quá khó tin.

Sự việc phá hủy tam quan vừa rồi khiến Lộ Lộc muốn nghiên cứu xem tại sao hiện tượng này lại xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi, nhưng cậu rất buồn ngủ, vì vậy cậu tắt đèn, quay về phòng ngủ, định ngày mai sẽ khám phá cái cửa hàng thần kỳ này.

Một đêm không mộng.

Sáng hôm sau, Lộ Lộc rửa mặt xong thì chạy vội đến trước quầy thu ngân mở camera giám sát lên, cẩn thận quan sát kỹ tính huống đêm hôm qua.

Trong video, chàng trai mặc áo choàng Ả Rập thật sự đi vào trong tiệm mua mấy chai nước, những thỏi vàng đang xếp trên quầy cũng nói lên mọi chuyện đêm qua không phải là giấc mơ của cậu.

Vì trên đời này có quá nhiều việc kỳ lạ, nên Lộ Lộc chấp nhận sự thật này rất nhanh, cậu chất vàng khối thành đống, rồi nhặt chuỗi trái cây trên quầy lên, cẩn thận quan sát.

“Trái cây tươi… Mình nhớ hôm qua nó đâu có trên quầy thu ngân đâu.”

Lộ Lộc cầm trái cây lên ngửi ngửi, chùm quả có một mùi thơm lạ, lúc này, trong lòng cậu mơ hồ có một suy đoán.

Mang theo suy đoán này, cậu đi vòng quanh cửa hàng một lần, phát hiện một cái kệ hàng thiếu bốn vại mật ong, thêm vào đó, trên mặt đất cũng có rất nhiều dấu vết của mật ong, cậu có thể khẳng định, tối hôm qua, sau khi cậu đi ngủ, có người giống Luton đã đến cửa hàng.

Kệ đựng mật ong ngổn ngang, ngoại trừ bốn vại mật không cánh mà bay, còn có năm vại bị đổ trên kệ, Lộ Lộc cầm lên kiểm tra một lần, may mắn chúng chỉ bị đổ thôi chứ không bị hư hỏng gì.

Vì vậy, cậu sắp xếp lại mấy vại mật, rồi mở ghi hình ra xem tình hình trong cửa hàng sau khi cậu ngủ, quả nhiên như dự đoán của cậu, sau khi cậu ngủ, có một khách hàng đến cửa hàng, mà vị khách này còn làm người ta kinh ngạc hơn so với chàng trai sa mạc mặc áo choàng Ả Rập kia.

Tuy trong video rất tối, nhưng Lộ Lộc thấp thoáng nhìn thấy, sau khi cậu ngủ hai tiếng, một con gấu chó khủng lồ đã đi vào cửa hàng!

Một con gấu chó vừa đen vừa to!

Trong video giám sát, con gấu chó này yên lặng không một tiếng động đi vào cửa hàng, nó quan sát xung quanh một chút, rồi lạch bạch đi đến kệ bày bán mật ong, dùng hai cái tay gấu to lớn ôm bốn bình mật ong chạy đi mất!

Làm Lộ Lộc không nói nên lời là, trước khi đi, gấu chó không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mật ong, nên đã dùng tay mở nắp một vại để nếm thử, do tay gấu không quá linh hoạt, nên trên mật ong vương vải khắp sàn nhà, nhưng sau nó cầm bình rất vững vàng, không có bất kỳ một giọt mật nào bị đổ ra ngoại.

Trước giây phút con gấu chó kia biến mất, Lộ Lộc có thể thấy rõ ràng nó đêm cả một vại mật đổ vào miệng, đồng thời cũng phết không ít mật lên tay, khiến tay nó bị bao phủ bởi một lợp mật ong dày đặc, xem ra con gấu chó này có chút thông mình nhưng bản tính khó dời.

Tuy lấy thức ăn của một con vật có chút vô đạo đức, nhưng nhìn thấy gấu chó đem chuỗi trái cây trên cổ lấy xuống, để lên bàn, Lộ Lộc nghĩ lại, có vẻ đây là việc nó nên làm.

Không đi đến cửa hàng tiện lợi, con gấu chó này muốn ăn mật cũng chỉ có thể bất chấp nguy cơ bị ong đốt, mạo hiểm đi đào tổ ong, bị đốt đến nỗi cả đầu sưng vù mới có thể ăn được một móng vuốt mật ong, mà hiện tại, nó dễ dàng lấy được rất nhiều mật ong chất lượng cao, đưa một ít thù lao là điều hiển nhiên mà.

Xem xong video giám sát đêm qua, trừ Luton và gấu chó thì không có ai đến cửa hàng cả, vì vậy, Lộ Lộc cầm năm thỏi vàng và một chuỗi trái cây mang vào phòng ngủ, tránh mấy thứ này đặt bên ngoại gây rắc rối.

Đặt mấy món này vào ngăn kéo, Lộ Lộc lần lượt lấy hết dụng cụ vẽ tranh trong hành lý ra, dọn dẹp xong phòng ngủ, rồi nằm trên giường một chốc, đợi đến 7h30 cậu mới gọi điện cho dì cả.

“Dì cả, con là Lộ Lộc nè, con đang ở cửa hàng.”

“Con tới rồi à? Được rồi, nhớ buôn bán đàng hoàng đó, dì giao cửa hàng lại cho con.”

“À dì ơi, buổi tối có ai vào cửa hàng nhà mình không ạ, một mình con ở đây cũng hơi sợ.” Lộ Lộc khéo léo hỏi.

“Sợ cái gì, cửa hàng mình nằm gần Cục Cảnh sát, không ai dám cướp bóc ở Cục Cảnh sát đâu, hơn nữa, hai năm nữa khu này sẽ bị phá bỏ, di dời, cửa hàng mình cũng nằm trong số đó, con cứ kinh doanh cửa trong hai năm này đi, coi như kiếm tiền tiêu vặt."

“Từ nhỏ con đã thích ru rú ở nhà rồi, vừa lúc rèn luyện con một chút, lát nữa có người đến, cô bé thi lên thạc sĩ cũng không dễ dàng gì, dì cho con bé đọc sách những lúc vắng khách, con cũng đừng bắt nạt con bé.”

“Dạ, con biết rồi.”

..........

Trò chuyện với dì tầm mười phút, ngoại trừ biết cửa hàng sắp bị phá bỏ và di dời, Lộ Lộc không thu được tin tức hữu ích nào.

Thông qua cuộc trò chuyện, Lộ Lộc cảm thấy dì có thể không biết việc kỳ dị trong cửa hàng, nếu trước kia nó đã từng xảy ra việc tương tự, dì cả nhất định sẽ nói với mình qua điện thoại, mà không phải là nói về mấy chủ đề bình thường.

Đương nhiên, cũng có khả năng dì cả biết chuyện xảy ra trong cửa tiệm, nhưng muốn cậu tự mình tìm tòi, cố ý không nói gì.

Lộ Lộc nghĩ về tính huống này một lúc, cảm thấy khả năng này rất thấp, cả nhà dì cả đều rất bình thường, thà là nói cậu đến đây làm cửa hàng này phát sinh việc khác thường còn hơn là nói cửa hàng này có vấn đề.

Trong hai mươi năm cuộc đời, loại chuyện lạ thường này cậu đã gặp đủ nhiều, thêm một cái cửa hàng tiện lợi có thể gặp khách hàng từ thế giới khác không không có gì to tát.

Lộ Lộc bình tính chấp nhận giả thiết bất thường của cửa hàng, dự định sau này sẽ tùy cơ ứng biến.

Ăn xong ổ bánh mì đã mua hôm qua đã gần 8 giờ. Vào lúc 8 giờ kém 5 phút, cửa lớn cửa hàng tiện lợi mở ra, một cô gái mặc đồng phục nhân viên, đeo một cái cặp trên lưng đi vào cửa hàng, thành thạo mở điều hòa, nhìn thấy Lộ Lộc, cô niềm nở chào hỏi.

“Cậu là Lộ Lộc phải không? Dì Trương nói sau này cậu là ông chủ của tôi, chào buổi sáng, ông chủ nhỏ.”

“Chào buổi sáng.” Lộ Lộc vẫy vẫy tay chào cô, rồi quay đầu đi về phòng ngủ.

Trở về phòng, Lộ Lộc mở Taobao lên, mua mấy bức màn dài, nếu mỗi ngày đều có khách hàng kỳ lạ như vậy đến đây mua sắm, thì việc có màn che rất quan trọng , lỡ một ngày nào đó, có một vị khách giống gấu chó đến, không chừng sẽ bị người qua đường nhìn thấy, đến lúc đó có việc vui để xem đó.

Đặt hàng trên Taobao xong, Lộ Lộc nghĩ nghĩ rồi quay lại cửa hàng, hôm qua cậu biết buổi tối sẽ có khách hàng từ thế giới khác đến mua sắm, nhưng không biết liệu ban ngày có giống vậy hay không, vì vậy cậu ngây ngốc ở trong cửa hàng cả ngày trời, cho đến khi chắc chắn rằng ban ngày sẽ không có khách từ thế giới khác mới có thể thở phào nhẹ nhõm.