Chương 2

Hai mắt hắn phát sáng tự như đang nói về giấc mộng mãi chẳng thể chạm tới.

Bàn tay cầm bánh bao của ta hơi dừng một chút, đột nhiên hỏi hắn tại sao phải đi ăn xin.

"Đệ đệ sinh bệnh, gia đình ta lại nghèo khổ, phụ thân và mẫu thân không thể nuôi nhiều hài tử như vậy. Nếu không muốn đi ăn xin, vậy thì phải tịnh thân* vào cung làm thái giám."

*thiến.

"Thì ra là vậy..."

Ta cúi đầu, có hơi rầu rĩ, không biết thiên hạ này có bao nhiêu người giống như hắn nữa.

Hắn lại thuận tay bẻ một miếng bánh bao đưa cho ta.

"Thích thì ăn nhiều một chút." Hắn cười nói.

Ta: "Cám ơn lòng tốt của ngươi."

"Còn chưa được biết quý danh của tiểu thư?" Hắn đột nhiên hỏi.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, không biết có phải do trời chiều hay không mà mang tai của hắn đỏ bừng bừng.

"Ta tên là Vệ Ý..."

Lời nói đến bên miệng, ta đột nhiên ý thức được là dân thường không có tên, "Vệ Nhất, ta tên là Vệ Nhất!"

"Nói như vậy, tiểu thư là trưởng nữ trong nhà sao?"

"A… Đúng, không sai."

Thực xin lỗi, xin lỗi hai vị tỷ tỷ trong phủ vậy, hôm nay cho dù là Đương kim thánh thượng có đến đây thì ta cũng phải là trưởng nữ trong nhà.

"Xin hỏi quý danh của công tử?"

"Kỳ… Kỳ Ngũ."

"Kỳ Ngũ?"

Âm thanh của ta đột nhiên đẩy lên rất cao, ta nhớ rõ nhi tử độc nhất của Mậu quốc công, đồng thời cũng là vị hôn phu xui xẻo của ta, hắn vô cùng thích một con chó to mà con chó đó cũng là tên này này.

Sao Kỳ ca ca lại trùng tên với con chó đó chứ?

Không đúng, một con chó như nó làm sao có thể trùng tên với Kỳ ca ca phong lưu phóng khoáng được chứ!

Trong lúc vẻ mặt ta biến đổi liên tục thì Kỳ ca ca lại nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu, ta vừa cuống quýt vừa xấu hổ, đành mỉm cười lễ phép: "Ha ha ha, tên đẹp quá, công tử đứng thứ năm trong nhà, vậy nhà công tử cũng nhiều người ha..."

"A, đúng đúng vậy..."

"Sắc trời không còn sớm, để ta đưa tiểu thư về nhà nhé. Tiểu thư quốc sắc thiên hương, đi về một mình sẽ dễ gặp người xấu lắm."

Kỳ ca ca đứng lên, nói một câu khách sáo.

Ta lẳng lặng nhìn nhìn người nằm úp sấp trên tàng cây, cùng với 28 ám vệ đang trốn dưới chân núi, cười gật gật đầu.

"Đúng vậy, về một mình rất nguy hiểm."

"Không biết nhà của tiểu thư ở đâu?"

"Nhà ta ở phủ Quận chúa… Bên cạnh, cách hai mươi dặm bên cạnh có một ngôi miếu đổ nát."

Rồi ta đột nhiên cất cao giọng, "Trong ngôi miếu đổ nát!"

Mấy ám vệ lập tức chạy vội ra ngoài còn ta thì dẫn Kỳ ca ca đi chầm chậm về nhà.

"Dáng vẻ Kỳ ca ca khí phách thế này, nếu mà sinh trong gia đình phú quý chắc chắn sẽ là người tài."