Chương 9

Edit: nana

Beta: An An

_

Khoảng cách đến ngày thi cuối kỳ càng ngày càng gần , tuy rằng Tô

Cẩm nắm chắc có thể thông qua, nhưng vẫn cần cẩn thận vẫn hơn, cho nên Lục Hi vị tiên sinh này người vừa mới được chấp nhận theo đuổi đành phải ngậm ngùi tạm thời từ bỏ kế hoạch tiếp theo của mình, đưa Tô Cẩm về trường học, hơn nữa lại cam đoan trước khi kết thúc cuộc thi sẽ không quấy rầy cô.

Cuộc thi cuối kỳ bắt đầu vào hai mươi tháng sáu, mà môn thi cuối cùng của trường Y thi vào ngày ba mươi, tức là ngày cuối cùng của tháng sáu.

Đương nhiên, cũng chẳng phải mỗi ngày đều sẽ có các cuộc thi, dù sao các kỳ thi toàn trường đều được sắp xếp ở khoảng thời gian này, thời điểm phân chia đến từng học viện sẽ trở nên rải rác, mỗi

kỳ thi hầu như sẽ chừa ra một khoảng thời gian nhỏ, để tạo điều kiện cho các học sinh ôn tập.

Thời gian cứ thế trôi qua đến ngày ba mươi.

Tô Cẩm đi theo bạn cùng phòng hai người Chu Thiến, Vương Triết ra khỏi tòa nhà, vừa nằm nhoài ra ghế đá lại bị chọc chọc lưng. Cô kỳ quái nhìn Vương Triết chọc mình, chỉ thấy ngón trỏ của cô nàng cong lên chỉ về phương hướng bên cạnh, còn chớp chớp mắt mấy cái.

Tô Cẩm sửng sốt, hơi hơi nghiêng đầu.

Dưới tán hoa mộc lan phồn thịnh, người đàn ông một thân áo sơ mi trắng cứ vậy mà đập vào mắt cô.

Có người nói, áo sơmi trắng là tiêu chuẩn để kiểm nghiệm nam thần.

Ở dưới tán hoa mộc lan lớn, Tô Cẩm đột nhiên cảm thấy, đại khái, sẽ không bao giờ có người mặc áo sơ mi thích hợp hơn anh.

Bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình, người nọ nhếch miệng cười, trong cặp mắt ánh lên vẻ ấm áp.

Tô Cẩm cúi thấp đầu, nhìn thấy anh một tay đút túi quần, một tay lại buông thõng bên hông.

Cũng may, không có gì, không có giống như lần trước mang theo bó hồng lớn đứng trước cửa biệt thự.

Bằng không chỉ bằng khuôn mặt này liền đủ hấp dẫn người khác, huống chi là mang theo hoa hồng.

Tô Cẩm nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng lại cực nhanh hiện lên một tia ảm đạm mà ngay cả cô cũng không chú ý.

Tạm biệt với hai bạn cùng phòng xong, Tô Cẩm mới đi qua chỗ Lục Hi.

"Sao anh lại tới đây?" Cô nghiêng đầu, cười yếu ớt hỏi.

Bởi vì kỳ thi, quần áo cô gái cực kỳ đơn giản, chỉ mặc chiếc áo cánh dơi màu xanh đậm kết hợp với một chiếc quần short denim màu xanh nhạt dài đến đầu gối, có điều lại đeo thêm một đôi xăng đan khoảng 4-5 cm, đỉnh đầu cũng cao xấp xỉ tới cằm Lục Hi.

Về phần khuôn mặt, Tô Cẩm vốn dĩ không biết cách trang điểm.

Khuôn mặt này, cho dù là mặt mộc đã đủ xuất sắc, nếu trang điểm xong... Xin mời tham khảo buổi tối lễ tốt nghiệp ngày đó.

Cũng bởi vậy, thời điểm ánh mặt trời sau trưa xuyên qua lá cây mộc lan, cơ hồ có thể thấy rõ cả lông tơ trên làn da mịn màng của cô.

Đôi mắt kia, bởi vì dỡ xuống từng lớp phòng bị cùng trốn tránh từng có, trở nên trong sáng mà cũng vô hại.

Lục Hi không nhịn được vươn tay sờ sờ đỉnh đầu cô.

"Đương nhiên thực hiện chức trách của một người theo đuổi là đưa em đi ăn cơm xem phim."

Ăn cơm xem phim...

Tô Cẩm che trán, kiểu hẹn hò quen thuộc.

Có điều... con nguơi cô xoay chuyển, nhướn mày nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Không đồng ý?" Lục Hi tựa hồ không ngờ tới cô lại trả lời như vậy, ngẩn người xong mới lắc đầu thở dài, thấp giọng nói: "Nói như vậy thì cá cay đã mất công nướng có thể bị lãng phí rồi."

Cá Mê Kông, lại còn là vị cay.

Tô Cẩm nuốt nuốt nước miếng.

"Cá Mê Kông chất thịt vừa mịn lại ngon, hơn nữa không có xương nhỏ, quả là món cá nướng tuyệt hảo mà, " Lục Hi nhìn cô gái trước mặt, nhẹ nhàng cười, "Cẩm Nhi thật sự không muốn thưởng thức nó sao?"

Tô Cẩm nghiếm răng nghiến lợi, người trước mặt cười giống như con sói xấu xa dụ dỗ thỏ trắng bằng củ cà rốt, nhưng cố tình cô lại... Không có cách nào cự tuyệt.

Cô không phải người thực sự thích ăn uống, chỉ là đối với đồ ăn yêu

thích của bản thân không có sức chống cự, nhất là thời điểm người mời là người hiểu rõ mình.

"Được rồi." Cô ngước mắt gật gật đầu, "Nếu anh đã có thành ý như vậy, tôi đây đáp ứng."

Lục Hi không khỏi cười cười, giơ tay ra làm một động tác mời.

"Chị!" Lúc hai người đang chuẩn bị đi, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ.

Tô Cẩm cong môi quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Lâm Khê Duyệt.

"Em cũng thi ở trong này à?" Cô nhìn thiếu nữ đang mặc váy trắng bước đến gần mình, cất tiếng hỏi.

"Vâng." Lâm Khê Duyệt gật gật đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh cô, trong mắt hiện lên ý cười trêu chọc, "Anh rể tới đây là để đón chị em sao?"

"Khê Duyệt!" Tô Cẩm hơi cau mày, thấp giọng kêu lên.

"Được rồi được rồi." Lâm Khê Duyệt nhún vai, thay đổi xưng hô, "Lục tiên sinh đến tìm chị em?"

Lục Hi đáy lòng âm thầm tiếc nuối cái xưng hô vừa rồi, gật đầu với Lâm Khê Duyệt.

Thấy Lục Hi cũng không có ý tứ muốn cùng mình nói thêm vài chữ, Lâm Khê Duyệt cũng không thèm để ý, dù sao ở cách vách lâu như vậy, với cái EQ xuất sắc của bản thân cũng đủ biết anh rể là dạng người như thế nào, thoạt nhìn thì ôn nhu vô hại, lại còn khiêm tốn lễ phép, trên thực tế tính tình thực sự lạnh lùng, hiện tại như vậy, chẳng qua là bởi vì Tô Cẩm ở đây mà thôi.

"Xem ra em ở đây làm cái bóng đèn khiến người khác cảm thấy phiền phức rồi, " cô nàng lắc lắc đầu, thở dài: "Được rồi, em đây sẽ về nhà vậy."

"Đợi chút đã." Tô Cẩm gọi lại người đang chuẩn bị xoay lưng rời đi, giương giọng nói: "Giúp chị nói với mẹ, chị không quay về ăn cơm chiều."

Lâm Khê Duyệt nghe vậy xoay người lại, nâng tay làm ký hiệu OK, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lưu lại một câu "Lục tiên sinh, ngày năm tháng bảy là sinh nhật của chị em, đừng quên nha." Sau đó quay lưng rời đi.

"Sinh nhật?" Lục Hi nhướng mày.

Tô Cẩm gật đầu, ngày năm tháng bảy chính là sinh nhật "Tô Cẩm".

Về phần cô, một cô nhi, nói về sinh nhật lại là việc xa hoa đến mức nào.

"Anh chờ thiệp mời đi, " Tô Cẩm nhìn như đăm chiêu liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, cười nói: "Sinh nhật lần đầu khi trở về của Khê Duyệt, ba mẹ nhất định sẽ tổ chức lớn, cũng đang mượn cơ hội này đưa Khê Duyệt giới thiệu cho gia tộc."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cổng trường.

Lục Hi từ trong túi quần lấy ra một cái chìa khóa, chiếc Porsche màu đen đậu ở trước cổng cũng kêu lên hai tiếng, anh đi mấy bước về phía trước, mở cửa phó lái ra, hơi cúi người làm một tư thế mời.

Thời điểm Tô Cẩm nhìn qua, cũng sửng sốt.

Trên chỗ ngồi phía trước, đập vào mắt là hoa hồng màu đỏ kiều diễm ướŧ áŧ.

Cô cong môi, đem hoa ôm vào trong ngực rồi lên xe.

"Vì sao lại là hoa hồng đỏ?" Tô Cẩm nhìn bó hoa trong lòng, lại nhìn nhìn người đan ông ngồi trên ghế lái.

Hai lần anh tặng hoa, đều là hoa hồng đỏ.

"Bởi vì hoa hồng đỏ rất giống em." Lục Hi một bên khởi động xe, một bên thuận miệng đáp.

Tô Cẩm khẽ gật đầu.

Cũng phải, dung mạo này của cô, loại xinh đẹp giàu tính hung hãn này, cũng chỉ có hoa hồng đỏ giống nhất.

Lục Hi nghiêng đầu nhìn cô một cái, đáy mắt thoáng qua một ý cười dịu dàng.

Cô gái nhỏ của anh, giống hoa hồng đỏ nhất.

Bất luận thoạt nhìn là tùy ý phô trương, hay là lãnh đạm vô tình, dưới lớp vỏ tự vệ đầy màu sắc, trái tim vẫn luôn mềm mại hơn người khác.

Chỉ là, hai mắt anh tối lại, trái tim này bên trong lại ấn chứa khắp nơi toàn gai nhọn, so với người khác cũng lại càng khó chạm vào.

Quán cá nướng Than là quán nướng nổi tiếng ở vùng Thâm Hải.

Đúng lúc là thời gian cơm chiều, tổ hợp tuấn man mỹ nữ Tô Cẩm với Lục Hi hiển nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người, có điều hai người rất nhanh đã đi tới chỗ đã đặt trước.

Bởi vì chức nghiệp với ngoại hình của bản thân, Lục Hi đã có thói quen mỗi lần ra ngoài ăn cơm khi đều đặt trước chỗ ngồi, về phần Tô Cẩm, một đôi mắt từ lâu đã bị đĩa cá đặt trên bàn hấp dẫn.

Thị cá trắng lại mềm kết hợp với nước súp chua cay đỏ au, hương thơm giữa môi với răng bùng nổ, tác động đến từng vị giác.

Tô Cẩm ăn uống vui vẻ, trong đôi mắt phượng tràn đầy ý cười rực rỡ, đôi môi càng ngày càng đỏ.

Lục Hi con ngươi hơi tối lại, bất động thanh sắc dùng đũa gắp một miếng khoai tây ở dưới con cá để vào trong bát trước mặt cô.

Tô Cẩm nhìn khoai tây trong bát, ngước mắt hướng về phía Lục Hi cười cười.

Một bữa tối vui vẻ qua đi, Tô tiểu thư đã bị Lục tiên sinh mang đi rạp chiếu phim trên tầng năm.

Nhìn thấy Lục Hi lấy ra tấm vé xem phim từ máy bán vé, Tô Cẩm đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười.

[Puzzle]

Cô thật sự không nghĩ tới, anh vậy mà đem cô đi xem bộ phim điện ảnh này.

Đương nhiên, không phải nói bộ phim điện ảnh này không hay.

[Puzzle] được quay tại Los Angeles, Mỹ, nhà phân phối là chi nhánh Mỹ của công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất đại lục Thịnh Minh, chỉ là phim 2D, không phải phim 3D ăn khách nhưng đã được công chiếu toàn

cầu cách đây hơn nửa tháng. Kể từ đó, từ một số bộ phim bom tấn, doanh thu phòng vé đã vững vàng chiếm giữ vị trí đầu tiên ở đại lục và Hoa Kỳ.

Nhưng đây cũng không phải trọng điểm.

Quan trọng là, Tô Cẩm ngồi ở bên trong rạp chiếu phim, trên tay ôm bỏng ngô, vừa xem phụ đề ở trên màn hình lớn, không khỏi quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Biên kịch: Lục Hi; Đạo diễn: Lục Hi.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Hi quay đầu, nhướn mày, một bộ dáng nghiêm túc cất tiếng hỏi.

Tô Cẩm chớp mắt, quay trở lại bộ phim.

Đối với bộ phim được đánh giá cao tới 9,7 điểm trên Douban này, cô cũng không chưa xem qua, giờ phút này lại tràn ngập chờ mong.

Nửa tiếng cứ vậy mà lặng yên trôi qua.

Tô Cẩm ôm bắp rang bơ đang ăn dở đi ra, bờ môi còn mang theo ý

cười.

"Thế nào?" Lục Hi khẽ cúi đầu, nhìn ý cười bên môi cô, thấp giọng hỏi.

Tô Cẩm phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, tuy rằng trên khuôn mặt tuấn tú đang cười, nhưng đôi mắt đào hoa vốn luôn bình tĩnh cùng tùy ý giờ phút này lại lộ ra một tia khẩn trương.

Đây là đang để ý đánh giá của cô à?

Tô Cẩm nhếch miệng cười, ý cười rạng rỡ hiện lên trong con ngươi đen láy.

"Rất tuyệt!"

Không phải là nói có lệ, mà là thật sự thập phần xuất sắc. Kết cấu của toàn bộ câu chuyện rất đơn giản, chẳng qua chỉ là mối quan hệ giữa một đôi thanh mai trúc mã thời thơ ấu vô tư yêu dương mà thôi. Không có mang bầu sớm rồi phá thai như mấy bộ phim thanh xuân khác, cũng không có bệnh tật hay bên thứ ba chen ngang trong phim tình cảm. Nó

chỉ là một bộ phim về tình yêu, hoặc thậm chí nói tình yêu cũng không hẳn phù hợp. Suy cho cùng, phần thân mật nhất của bộ phim là một cái ôm, hay chính xác hơn là sự trưởng thành cùng nhau của đôi bạn trẻ.

Thực tế, phim càng đơn giản thì càng thử thách bản lĩnh của đạo diễn.

Trong phim này, khung hình nào cũng xinh đẹp như được thưởng thức, trong số các đạo diễn thế hệ mới, khả năng kiểm soát ánh sáng màn hình của Lục Hi thực sự là vô song.

Nghĩ nghĩ một hồi, Tô Cẩm lại bổ sung thêm: "Kịch bản rất tuyệt, cảnh quay cũng tốt." Cô cười một cái, "Nếu không phải Lục đạo diễn đây luôn thích tỏ ra khiêm tốn, trừ bỏ lần đầu làm lễ ra mắt với bên ngoài, cũng không tham gia hoạt động tuyên truyền gì khác, chỉ sợ nhân khí của anh sẽ không thấp hơn một minh tinh hạng nhất."

"Tôi muốn nổi tiếng để làm cái gì?" Nghe được câu trả lời nực cười của Tổ Cẩm, Lục Hi lắc đầu cười cười, tiếp tục hỏi: "Có cảm giác gì?"

"Cảm giác?" Tô Cẩm chớp chớp mắt, hiểu rõ tư vị nửa giờ vừa rồi, đôi môi khẽ mở, thốt ra bốn chữ...

"Rung động."

Toàn bộ bộ phim tràn ngập hơi thở tình yêu trong sáng, giống như sự rung động khi thấy mối tình đầu. Cho dù là cô chân chính là một gái già, đáy lòng cũng không kìm được cảm thấy ngọt ngào.

Rung động...

Ý cười bên môi Lục Hi ngày càng sâu, cặp mắt quyến rũ xẹt qua một ánh sáng.

Cô gái nhỏ của anh còn lĩnh ngộ được bốn chữ này, cũng không uổng phí nỗi khổ tâm của anh.