Chương 28

"Ừ, điền thông tin bên kia, sau này chúng tôi còn tìm cô để làm biên bản, cô có thể về trước."

Cảnh sát Lưu vẫy tay, ra hiệu Phương Uyển có thể đi trước.

Phương Uyển điền xong thông tin, chuẩn bị rời đi, Kỷ Diêu Quang lại lên tiếng: "Cô đưa camera hướng vào người đàn ông trung niên đó đi."

"Hả?"

Mặc dù Phương Uyển không biết tại sao, nhưng vẫn làm theo.

Người đàn ông trung niên từ nãy đến giờ liên tục kêu thảm thiết, hơn nữa cơ thể không ngừng co giật, xung quanh không ai dám đến gần.

Kỷ Diêu Quang nhìn vào người đàn ông trung niên trong camera, chính xác hơn, là nhìn vào cô gái trẻ đối diện người đàn ông trung niên.

"Giải quyết xong việc, đến đạo quán Bạch Sơn Vân Chân tìm tôi." Kỷ Diêu Quang nói.

Phương Uyển có chút ngớ: “Nói tôi sao?"

"Không, là cô ấy."

Kỷ Diêu Quang nói: "Linh hồn của thi thể kia vẫn chưa đi, vẫn ở lại đây, người đàn ông trung niên là vì thấy cô ấy nên mới phát điên đấy."

Phương Uyển nghe, nhìn lại người đàn ông trung niên đối diện, dường như cũng cảm thấy có cái gì đó, lập tức dựng cả tóc gáy.

"Yên tâm, cô ấy không oán không thù với cô nên sẽ không theo cô đâu, hơn nữa tôi nói chuyện với cô ấy rồi, chính là muốn cô ấy đến tìm tôi, bây giờ cô có thể đi được rồi."

Nghe lời Kỷ Diêu Quang, Phương Uyển ba chân bốn cẳng chạy đi.

Đến dưới lầu, nhịp tim của Phương Uyển bình ổn lại, có chút băn khoăn: “Đại sư, rốt cuộc là khi nào tôi mới tìm được việc đây."

"Rất nhanh, nhiều nhất là ba ngày."

Kỷ Diêu Quang điềm nhiên nói: "Trong ba ngày, cô sẽ tìm được một công việc phù hợp, tuy lương không cao, nhưng ổn định đáng tin, hơn nữa sau này có không gian thăng tiến rất lớn."

"Thật không?"

Mắt Phương Uyển lập tức sáng lên, có lại hy vọng vào cuộc sống.

[Kỷ Sư xem bói, chưa từng thấy không chuẩn]

[Đúng đó, vừa bảo cô đừng đi, cô cứ nhất định phải đi, giờ có chuyện rồi đấy]

[Phải đấy, Kỷ Sư đã nói chắc chắn tìm được, thì chắc chắn tìm được]

Nhìn thấy bình luận, Phương Uyển cũng có chút xấu hổ.

Vừa rồi rõ ràng là cô ấy biết sẽ có vấn đề, nhưng vẫn đi.

"Được, vậy tôi sẽ chờ tìm được việc rồi phản hồi lại!"

Phương Uyển nói, đồng thời chuyển tiền xem bói cho Kỷ Diêu Quang và gửi thêm vài món quà nhỏ.

"Chúc cô may mắn."

Kỷ Diêu Quang cười nói.

"Mỗi ngày ba quẻ, quẻ cuối cùng, xem ai là người được quẻ này." Kỷ Diêu Quang nói, rồi lại bắt đầu một vòng rút thăm.

Rất nhanh, màn hình hiển thị, [Chúc mừng tại hạ Lý Bạch trúng thưởng]

Ngay sau đó, màn hình chia làm hai, đối diện là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi, đeo kính, trông có vẻ nho nhã.

"Kỷ Sư, xin chào."

Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.

Nhìn mặt người đàn ông, Kỷ Diêu Quang khẽ nhướng mày, không ngờ, còn có loại người này xem livestream của cô.

"Xin chào." Kỷ Diêu Quang che giấu cảm xúc: “Ông muốn xem gì?"

"Đại sư, chào đại sư, tôi tên là Trịnh Công Văn, tôi đã xem livestream của cô rồi, không cần xem quá khứ nữa, tôi là một thương nhân buôn đồ cổ, gần đây tôi mua được một cái bình gốm, nhưng cái bình này có chút kỳ lạ, cô có thể giúp tôi xem không?"

Trịnh Công Văn mở lời.

Kỷ Diêu Quang không vội vàng đồng ý, mà nói: "Cho tôi xem vật phẩm trước đi."

"Được."

Trịnh Công Văn lấy ra một cái bình gốm, chỉ to bằng bàn tay, đưa sát vào camera, cố gắng để Kỷ Diêu Quang nhìn rõ.

[Trời ạ, cái bình này, có vẻ có niên đại đó]

[Không thể nào, livestream của Kỷ Sư lại có đại gia đồ cổ sao?]

[Cái bình này, nhỏ thế, chắc là giả rồi]

Kỷ Diêu Quang chăm chú nhìn bình gốm, một lúc sau mới mở lời: "Kiểu dáng đơn giản thanh thoát, đường nét mượt mà, thân bình thống nhất, miệng bình thắt lại, màu men tự nhiên tinh tế, men gốm trong suốt mịn màng, nếu tôi không nhìn nhầm, đây là bình gốm lò Nhữ thời Tống."

Mắt Trịnh Công Văn sáng lên, rõ ràng không ngờ, Kỷ Diêu Quang lại có thể thẩm định đồ cổ.

"Biết đôi chút thôi."

Kỷ Diêu Quang nhìn ra suy nghĩ của ông, mới điềm nhiên nói.