Chương 4

Người thị vệ trẻ dẫn Vô Song đi dọc hành lang cung điện, nhanh chóng hướng tới cung của hoàng thái tử Lâm Cảnh Nghi. Vô Song vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, đôi mắt sáng lên với sự tò mò và thích thú. Cung triều nguy nga, tráng lệ, sang trọng khác hẳn với Cao gia.

Khi họ tới trước cửa cung của hoàng thái tử, người thị vệ trẻ dừng lại, cúi đầu chào Vô Song:

"Thưa tiểu thư, đây là cung của hoàng thái tử. Mời tiểu thư vào trong, hoàng thái tử chắc đang ở đây."

Vô Song gật đầu, cảm ơn thị vệ rồi bước vào. Tuy nhiên, bên trong cung lại trống vắng, không thấy ai, ngay cả cung nữ. Nàng ngơ ngác nhìn quanh, không biết hoàng thái tử đang ở đâu. Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt nàng chợt bị thu hút bởi một khu vườn hoa rực rỡ bên trong cung.

Khu vườn hoa trong cung thật đẹp, như một bức tranh sống động đầy màu sắc. Những bông hoa nở rộ khắp nơi, từ sắc đỏ rực rỡ của hoa mẫu đơn, sắc tím thẫm của hoa tử đinh hương đến sắc vàng óng ánh của hoa cúc. Từng cánh hoa mỏng manh đung đưa theo gió, tạo nên một khung cảnh nên thơ mà nàng chưa từng thấy. Không kiềm chế được sự hứng khởi, Vô Song chạy ngay vào vườn. Nàng say mê ngắm nhìn những bông hoa đủ màu sắc, mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp nơi. Vô Song bắt đầu hái những bông hoa đẹp nhất, định mang về để tặng cho phụ thân và hoàng đế.

Nàng nhảy nhót giữa các luống hoa, cười nói vui vẻ, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình. Thời gian trôi qua, nàng không nhận ra rằng mình đã ở trong vườn hoa khá lâu:

"Ngươi là ai?"

Một giọng nam nhân vang lên từ phía sau Vô Song. Nàng lúng túng quay đầu, nhìn quanh cảnh giác. Giọng nói đó lại vang lên nhàn nhạt:

"Trên này!"

Vô Song nhanh chóng nhìn lên trên, nơi giọng nói phát ra. Trước mắt nàng là một nam thanh niên trẻ tuổi, thật điển trai, đang ngồi vắt vẻo trên cành cây liễu. Y có một vẻ đẹp phong lưu nhã nhặn, gương mặt thanh tú với những đường nét hài hòa và cuốn hút. Đôi mắt sáng ngời dưới hàng mi dài. Mái tóc đen nhánh mượt như tơ buông lơi, nhẹ nhàng bay theo từng cơn gió thổi. Ánh nắng xuyên qua những tán lá xanh tươi, tạo thành những đốm sáng nhảy múa trên gương mặt hắn, càng làm tôn lên nét anh tuấn, tiêu soái. Dáng vẻ y vừa toát lên sự ấm áp, lại vừa lạnh lùng khó gần, khiến người ta không thể rời mắt.

Vô Song ngơ ngác, mơ màng nhìn thanh niên trẻ, y cũng im lặng hồi lâu. Rồi, y cất tiếng:

"Nhìn đủ chưa?"

Nàng bừng tỉnh, bối rối hỏi:

"Người... Người là...?"

Thanh niên trẻ cười nhẹ, ý vị châm chọc:

"Ngay cả bổn thái tử mà ngươi cũng không biết sao?"

"Người không lẽ là Lâm Cảnh Nghi sao?" - Vô Song hỏi, giọng nàng mang đầy sự hoài nghi.

"Phải! Ngươi là..." - Cảnh Nghi xác nhận, nhưng giọng điệu của y lạnh nhạt.

Vô Song chắp tay, cúi đầu trả lời, cố gắng kiềm chế sự bối rối trong lời nói của mình:

"Thần nữ... Tạ Vô Song, xin... kính chào hoàng thái tử."

Cảnh Nghi sau khi nhận được câu trả lời, ánh mắt thoáng qua sự ghét bỏ, nhưng sau đó nhanh chóng thay đổi thái độ. Y nhảy xuống dưới từ cành cây, nhẹ nhàng như một chú mèo, tươi cười niềm nở với Vô Song. Bản thân y toát lên vẻ phong độ và nụ cười của y như một làn gió xuân, làm tan đi bầu không khí ngột ngạt vừa rồi.

"À, thì ra nàng là con gái của Cao Lăng tướng quân. Phụ hoàng cũng nhắc nhiều về nàng."

Vô Song bỗng chốc thấy mặt mình hơi nóng, nàng thở phào nhẹ nhõm, tạ lỗi với Cảnh Nghi:

"Thứ lỗi cho thần nữ cả gan mạo phạm người."

Lâm Cảnh Nghi mỉm cười, tiến lại gần hơn:

"Không sao. Hơn nữa, ta thấy nàng có vẻ thích hoa, nàng muốn hái bao nhiêu cũng được, coi như là một phần quà gặp mặt nhỏ tặng nàng."