Chương 12

Khi Khương Miên còn đang lúng túnh thì Tần Phong đã quay lại với rất nhiều thứ trên tay.

Trước đó không lâu, sau khi Khương Miện vào phòng tắm, Tần Phong xuống lầu đặt ấm đun nước tự động, rồi tự mình lái xe ra ngoài mua đường đỏ và túi chườm nóng, thậm chí còn đến hiệu thuốc 24/7 mua thuốc giảm đau để đề phòng.

Thế mà khi anh lòng như lửa đốt vội vã về nhà lên lầu để xem cô có ổn không thì cô lại đang thay ga trải giường.

Tần Phong đưa nước đường đỏ có độ ấm vừa phải cho cô, lấy một viên thuốc giảm đau đặt vào lòng bàn tay cô.

Trong khi Khương Miên ngoan ngoãn uống thuốc giảm đau, Tần Phong đã lấy túi chườm đặt trên bụng cô.

“Đêm nay ngủ ở phòng này nhé.” Vừa nói, anh vừa lên giường đi đến bên cạnh cô.

Khương Miên gật gật đầu và tiếp tục uống nước đường đỏ.

Một lúc sau, chờ cô uống xong nước đường đỏ xong rồi nằm xuống, Tần Phong mới dùng điều khiển tắt đèn.

Khương Miên vẫn theo thói quen quay lưng về phía anh, cô cuộn người lại, như thể nằm vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Tần Phong nằm nghiêng người nhìn cô hồi lâu.

Khi Khương Miên sắp ngủ, anh đột nhiên nhỏ giọng gọi cô: “Khương Miên.”

Anh hiếm khi gọi cô bằng tên.

Ngoại trừ buổi sáng đi đăng ký kết hôn, lúc gọi điện đến anh đã gọi cô là “Khương Miên”, từ đó về sau anh đều gọi cô là “bà xã”, đây là lần đầu tiên từ ngày kết hôn anh gọi cô bằng tên thật.

Khương Miên mơ hồ tỉnh dậy, cô mở mắt ra và “Dạ?” rất nhẹ.

Tần Phong ở phía sau cô chậm rãi thấp giọng hỏi: “Anh không hiểu? Sao em cứ xin lỗi anh vậy?”

Khương Miên ngây ngốc trước câu hỏi của anh.

Cô xoay người, nằm ngửa ra, quay mặt nhìn về phía anh, “Hả?”

Tần Phong nói: “Lúc nãy em nói xin lỗi với anh.”

Khương Miên cuối cùng cũng hiểu Tần Phong đang nói về điều gì.

Cô chưa kịp nói gì, Tần Phong đã nói tiếp: “Nhà này không phải của mình anh, đây là nhà của anh và em, em ở nhà của mình, lại cứ bất an vậy?”

Khươnb Miên chậm rãi chớp mắt, nhưng không nói gì.

“Mà anh là chồng của em, người em không cần nói lời xin lỗi nhất chính là anh.” Tần Phong nói: “Cho nên anh không hiểu tại sao em phải xin lỗi anh.”

“Ga giường bẩn thì bẩn thôi, ngày mai dì Mạnh đem đi giặt lại sạch rồi, không muốn thì vứt đi cũng không sao, chúng ta đi mua cái mới.” “

Jiang Mian mím môi, trả lời một cách khô khan, “Dạ.”

“Em hiểu ý của anh không?” Tần Phong thấp giọng hỏi nàng.

Khương Miên trả lời: “Em hiểu rồi.”

“Vậy chúng ta thỏa thuận đi, sau này không khách sáo với nhau nữa, chúng ta là vợ chồng, là người một nhà, biết không?” Giọng của anh dịu dàng hiếm thấy.

Khương Miên khẽ “ừm” một tiếng, ngoan ngoãn nói: “Dạ.”

Tần Phong tựa hồ khẽ cười một tiếng, giọng điệu rốt cục cũng tốt hơn một chút: “Vun đắp tình cảm vợ chồng bắt đầu bằng việc không nói “Em xin lỗi”, sau này đừng nói xin lỗi với anh nữa.”

Khương Miên đồng ý: “Vâng.”

“Ngủ đi,” Tần Phong giơ tay xoa đầu cô, “Có việc thì gọi cho ông xã nhé.”

Khương Miên bị anh xoa đầu, thủ sủng nhược khinh mà mở to mắt, rồi lại lập tức đỏ mặt vì câu “Có việc gì thì gọi cho gọi cho ông xã”.

Cô vội vàng nhắm mắt lại, ngón tay vô thức siết chặt góc chăn.

Không biết là bị lời nói của anh làm dời sự tập trung hay là thuốc giảm đau đã có tác dụng, Khương Miên bỗng cảm thấy bụng bớt đau hơn.

Một lát sau, Tần Phong lại thấp giọng nói: “Ảnh cưới tuần sau hẵng chụp, em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đã.”

Khương Miên cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của anh, ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”

“Chúc ngủ ngon.” Cô thì thầm với anh.

Tần Phong cười đáp: “Ngủ ngon, bà xã.”

Một lúc sau, hốc mắt của Jiang Mian dần đỏ lên, chóp mũi cũng có cảm giác chua xót.

Cô nhận ra mình đã bị những lời nói của Tần Phong làm cho cảm động, vì thế không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Anh nói đây là nhà của cô và bảo cô không cần lo lắng gì cả.

Anh nói họ là vợ chồng, là một gia đình, anh là chồng của cô nên cô không cần phải xin lỗi anh.

Cho dù cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên khóe mắt Khương Miên.

Cô kéo chăn lên, mượn nó để nước mắt.

Sau đó, Khương Miên nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Cô vẫn tiếp tục nằm thẳng người, không quay lưng về phía anh nữa.

Một lúc sau khi Khương đã ngủ thϊếp đi, Tần Phong mới nhích người sát lại gần cô

Người đàn ông dang tay ôm lấy cô vào lòng.

Sáng sớm hôm sau, hai người lại ôm nhau mà tỉnh dậy.

Khương Miên đã dậy nhưng vẫn chưa tỉnh, quay lưng lại với Tần Phong tiếp tục ngủ, Tần Phong bị cô ruồng rẫy liền rời khỏi giường.

Anh bóp bóp cánh tay tê cứng của mình, bước ra khỏi phòng ngủ gọi điện thoại thông báo huỷ lịch chụp ảnh cưới với RY.

Sau đó, anh nhờ dì Mạnh Tương lên lầu để thay ga giường.

Mạnh Tương không biết đêm qua Khương Miên đến tháng, vừa bước vào phòng ngủ chính, nhìn thấy ga trải giường lộn xộn, bà có chút khó hiểu, sau đó khi thay ga giường, bà lại nhìn thấy một vết máu, ngay lập tức hiểu ra.

Đôi vợ chồng trẻ này đã có một đêm rất nồng nàn ha…

Khi Mạnh Tương mang theo một sọt quần áo từ phòng ngủ đi ra, Tần Phong nói với bà: “Dì Mạnh, sáng nay mình nấu cháo táo đỏ hạt sen đi, thân thể Khương Khương không được khoẻ, cháo nóng sẽ rất tốt cho cô”.

Khương Khương.

Cách xưng hô này làm Mạnh Tương hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh bà liền cười ha hả đồng ý: “Được, giờ tôi lập tức đi nấu.”

Nhưng mà Khương Miên cũng không dậy đúng giờ.

Tần Phong không đánh thức cô, liền để cho cô ngủ nướng.

Anh ăn sáng một mình trước, sau đó bận rộn xử lí công việc.

Khi Khương Miên tỉnh dậy và tắm rửa xong xuống lầu, đã gần mười giờ sáng.

Tần Phong đang bơi trong bể bơi ở sân sau.

Nắng dịu nhẹ, trời quang đãng lại không có gió.

Khương Miên đến bể bơi, nhìn người đàn ông đang nhàn nhã bơi trong nước, ngây ngần người.

Tần Phong nhìn thấy cô lập tức nổi lên.

Anh giơ tay tùy ý lau vết nước trên mặt, quan tâm hỏi cô: “Bụng còn đau không?”

Khương Miên ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh, cười lắc đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Cháo nấu buổi sáng vẫn còn ấm, Mạnh Tương múc một bát đầy cho Khương Miên.

Khương Miên bưng tô cháo nóng hổi, vô thức hỏi: “Đàn anh, anh ăn chưa?”

Tần Phong cười: “Ý em là bữa sáng hay bữa trưa?”

Vừa nói, người anh vừa ngã về phía sau, hai cánh tay luân phiên sải ra, bắt đầu bơi ngửa về phía bên kia bể bơi.

Mạnh Tương ở bên cạnh cười nói với Khương Miên: “Cậu ấy đã ăn sáng rồi, cháo táo đỏ hạt sen là cậu đặc biệt dặn dì nấu cho con.”

Khương Miên ngạc nhiên, “Dạ?”

Cô quay người nhìn Tần Phong đang như cá gặp nước trong bể bơi, lời của Mạnh Tương vang lên bên tai cô: “Ông chủ bảo con không khoẻ, nấu cho con bồi dưỡng”.

Nói đến việc cảm thấy không khỏe, Khương Miên lại nhớ tới việc quan trọng, cô ngẩng đầu nói với Mạnh Tương: “Dì Mạnh, hôm nay khi nào rảnh giúp cháu mua băng vệ sinh nhé.”

Mông Tương sửng sốt một giây, sau đó hỏi: “Miên Miên, con đến tháng sao?”

Khương Miên vừa húp cháo vừa gật đầu: “Dạ, từ tối qua ạ.”

Mạnh Tương thế mới biết là mình suy nghĩ nhiều rồi, cái gì mà vợ chồng nồng nàn, chỉ là bà dì ghé thăm thôi.

Bà quan tâm hỏi: “Con có cần gì nữa không? Đường đỏ, túi chườm nóng rồi thuốc giảm đau…

“Không cần đâu ạ.” Khương Miên cười nói: “Tối hôm qua đàn anh mua cho con rồi.”

“Nhưng hết băng vệ sinh thì phải nhờ dì Mạnh rồi. Dì biết loại con thường dùng mà.”

Khi chuyển đến đây, trong nhà chỉ còn ba chiếc băng vệ sinh, Khương Miên cũng tiện tay bỏ chúng vào vali.

Cũng may là cô mang theo, nếu không tối hôm qua còn xấu hổ hơn.

Mạnh Tương đáp: “Được, chiều nay dì đi mua cho con.”

Sau đó, Tần Phong thì bơi trong hồ, còn Khương Miên thì vẽ tranh trên ghế xếp cạnh hồ bơi.

Tần Phong bơi tới, nằm trên thành bể, nhìn cô cười hỏi: “Bà xã, em biết bơi không?”

Khương Miên ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu thành thật nói: “Không ạ.”

Cô sợ nước và còn có bóng ma tâm lí với việc xuống nước, và cô ấy thậm chí không dám đi biển nữa.

Tần Phong cười nói: “Nào em khoẻ lại, có muốn học bơi không? Ông xã sẽ dạy em.”

Khương Miên từ chối ngay lập tức: “Không, em không học đâu”.

Tần Phong không nghĩ cô còn không thèm nghĩ đã từ chối, trong lòng có chút thất vọng.

Dù sao đó cũng là một cơ hội tốt để gia tăng tình cảm vợ chồng, mà cô lại không muốn.

Nhưng vẻ mặt của anh vẫn như cũ, thậm chí anh ấy còn nhếch mép cười: “Thật đáng tiếc, em đã bỏ lỡ một huấn luyện viên cá nhân đẹp trai và có kỹ năng xuất sắc.”

Khương Miên: “…”

Cô im lặng cúi đầu và tiếp tục vẽ tranh.

Ăn trưa xong Khương Miên thấy hơi buồn ngủ, vì vậy cô lên lầu chợp mắt.

Mạnh Tương mở tủ lạnh ra kiểm tra, thấy không cần mua gì thêm, chỉ mua băng vệ sinh cho Khương Miên là được.

Bà đang định đi ra ngoài thì Tần Phong từ thư phòng đi ra, xuống lầu rót nước.

“Dì Mạnh ra ngoài sao?” Tần Phong thuận miệng hỏi.

Mạnh Tương cười cười, thành thật trả lời: “Ừ, mua băng vệ sinh cho Miên Miên, Miên Miên nói ở nhà hết mất rồi.”

Nghe vậy, Tần Phong nhướng mày nói: “Để con đi cho”.

Mạnh Tương hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại cảm thấy bình thường.

Chồng mua băng vệ sinh cho vợ là bình thường mà.

Bà nói cho Tần Phong loại mà Khương Miên sử dụng, rồi để Tần Phong đi.

Khi Tần Phong trở lại với món đồ, Khương Miên vẫn đang ngủ.

Anh đưa băng vệ sinh cần dùng cho cô cất vào một ngăn tủ trong phòng để đồ, sau đó quay trở lại phòng ngủ, lúc này mới phát hiện cô để quên bản vẽ thiết kế trên giường.

Tần Phong khẽ thở dài, giúp cô cất mấy bức tranh đi.

Khi đặt những bức vẽ lên bàn, Tần Phong tò mò lật xem từng bản thiết kế trang sức mà cô đã vẽ.

Đột nhiên, động tác của anh dừng lại.

Tần Phong nhìn chằm chằm tấm tranh vẽ trước mặt, hơi sửng sốt.

Anh im lặng nhìn bức tranh trên giấy vẽ một hồi, sau đó bỗng mỉm cười.