Chương 3

Sau khi cúp điện thoại, Khương Miên xác nhận chắc chắn lần này đã cúp máy mới ném nó sang một bên, xấu hổ ôm thỏ bông vào lòng.

Cô đỏ bừng mặt, may là Tần Phong còn chưa nghe thấy tiếng cô nũng nịu lúc ngái ngủ.

Nếu không… cô chỉ có nước sang hành tinh khác sống.

Chỉ quên cúp máy thôi đã đủ ngượng rồi.

Khương Miên nằm trên giường tự trấn an một lúc rồi mới rời đi sửa soạn.

Dù sao cũng là đi đăng ký kết hôn, lúc chụp ảnh cô không thể trông xuề xóa xấu xí được.

Khương Miên trước giờ luôn không thể chấp nhận những bức hình xấu xí của bản thân.

Sau khi trang điểm xong, cô thay một chiếc váy trắng, xách thêm một chiếc túi ngọc trai xuống lầu.

Ông ngoại Nhạc Hồng Đình cùng cậu Khương Kiêu và mợ Kỷ Trân đang ăn sáng.

Thấy cô xuống, mợ Kỷ Trân liền cười gọi: Miên Miên, lại ăn sáng đi con.”

Cô lễ phép thưa từng người rồi mới ngồi xuống: “Chào buổi sáng ông ngoại, chào buổi sáng cậu, chào buổi sáng mợ.”

Kỷ Trân rót cho cô một ly sữa, cười nói: “Hôm nay Miên Miên trang điểm xinh quá.”

Khương Miên do dự hỏi lại: “Mợ có thấy con trang điểm nhạt quá không, con đi dặm lại nhé?”

“Không cần đâu.” Kỷ Trân nói.

“Như thế rất hài hòa, ngược lại con trang điểm đậm thêm lại mất đi vẻ thanh thuần, trong sáng.”

“Hơn nữa hôm nay con mặc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng lại càng phù hợp, nghe mợ đừng dặm thêm, rất xinh đẹp rồi.”

Khương Miên cười gật đầu: “Dạ, lát ăn xong con thoa thêm chút son thôi vậy.”

Hai người đàn ông không biết gì về chuyện trang điểm của chị em phụ nữ, chỉ có thể im lặng cúi đầu ăn.

Một lát sau, Khương Kiêu nhìn Khương Miên, muốn nói rồi lại thở dài đành thôi.

Cuộc hôn nhân này Khương Kiêu hoàn toàn không đồng tình.

Mọi người trong giới đều biết về thỏa thuận giữa Tần Phong và Tần lão gia, và ai cũng đang đồn rằng công ty của Tần Phong sắp phá sản đến nơi.

Mà phá sản đồng nghĩa với việc Tần Phong sẽ mất tất cả, mất đi “Cảnh Thịnh”, mất luôn quyền thừa kế ở nhà họ Tần.

Miên Miên gả cho cậu ta, không phải là chịu khổ rồi sao?

Khương Kiêu không đồng ý, và thậm chí còn phản đối mạnh mẽ.

Nhưng cha anh rất mong muốn Khương Miên có thể kết hôn với Tần Phong.

Mà chính Miên Miên cũng đồng ý.

Khương Kiêu không biết Tần Phong chính là cậu bé đã cứu mạng Khương Miên ngoài biển.

Khi đó, gia đình họ đã cố gắng tìm người đã cứu Khương Miên, nhưng gần biển không có camera giám sát, chỉ có các khách sạn gần đó mới có camera. Nhưng họ đã kiểm tra tất cả các camera giám sát ở các khách sạn xung quanh đều không thấy cậu thanh niên nào người ướt sũng rời đi.

Mặc dù Khương Kiêu không đồng ý, nhưng cũng không thể lay chuyển cha mình.

Ở nhà này người quyết định luôn là Nhạc Hồng Đình và không ai có thể thay đổi được.

Huống hồ chính Khương Miên cũng đồng ý.

Ông cũng không biết nói gì thêm.

Sau khi ăn sáng xong, Khương Miện ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chờ Tần Phong, cô lấy gương trang điểm từ trong túi xách ra tô lại son.

Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên.

Người giúp việc ra mở cửa, Tần Phong đi vào, sau khi gọi Nhạc Hồng Đình một tiếng “ông ngoại”, anh lễ phép cười nói: “Con đến đón Khương Miên tới cục dân chính.”

Khương Miên liền cất ngay gương và son môi vào túi xách.

Lúc này Khương Kiêu và Kỷ Trân đều đã đi làm, chỉ có Nhạc Hồng Đình ở nhà.

Khương Miên đứng dậy đi ra hiên nhà, cô nói to với Nhạc Hồng Đình: “Ông ngoại, coi đi nhé!”

Nhạc Hồng Đình đáp: “Đi đi.”

Dừng một chút lại nói thêm: “Buổi trưa nhớ cùng Tần Phong về ăn cơm.”

Khương Miên vô thức ngẩng đầu nhìn anh.

Tần Phong mỉm cười gật đầu với cô.

Hôm nay anh không đeo kính, đôi mắt biết cười của anh trông ấm áp hơn nhiều khi không có cặp kính lạnh lẽo.

Khương Miên quay lại nói với Nhạc Hồng Đình: “Vâng ạ.”

Khương Miên mở tủ giày ở lối vào lấy ra một đôi cao gót màu bạc.

Vì Tần Phong đang đợi nên cô cũng bất giác khẩn trương hơn.

Khi cô mới đi được một bên giày, cô chợt mất thằng bằng chao đảo.

Cô theo bản năng bám vào chiếc tủ phía trước, nhưng một bàn tay đã kịp đỡ lấy cô trước.

Chỉ trong nháy mắt, anh đã vững vàng nắm chặt tay cô.

Tay liền tay, lòng bàn tay rộng của người đàn ông vừa ấm áp vừa thô ráp, nhưng lại thiêu đốt bàn tay Khương Miên, khiến đầu ngón tay cô tê dại như bị điện giật.

Cô vội vàng cố rút tay lại nhưng không được.

Tần Phong nghĩ cô vẫn chưa ổn định lại, ngược lại càng ôm chặt hơn, thậm chí còn ngọt ngào nói: “Không sao, anh đỡ em rồi, sẽ không ngã đâu.”

Bị một người đàn ông xa lạ ôm vào lòng, toàn thân Khương Miên như sắp bốc cháy.

Mặt cô đã đỏ hết lên nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh, vội vàng đổi giày cao gót để có thể rút tay ra.

Ra đến xe, Tần Phong tự mình mở cửa cho Khương Miên.

Sau khi cô ngồi vào anh lại đi vòng sang ngồi vào ghế bên kia.

Lòng bàn tay cô vẫn còn lại hơi ấm của anh, như muốn đổ mồ hôi.

Cô khó chịu nắm chặt dây túi xách, nghịch nghịch mấy viên ngọc trai trên đó.

Một lúc sau, Tần Phong đột nhiên gọi cô: “Khương Miên.”

Khương Miên khi này mới thoát khỏi tâm trạng hỗn loạn.

Cô quay mặt lại nhìn anh, ngơ ngác hỏi: “Dạ?”

Tần Phong nói: “Đưa tay cho anh.”

Khương Miên bối rối đưa tay trái đến gần anh, hướng lòng bàn tay lên.

Tần Phong lấy chiếc hộp nhẫn hôm qua còn chưa được mở ra.

Anh cầm chiếc nhẫn nữ được khảm một viên kim cương lớn, rồi nắm lấy tay cô lật ngược lại, từ từ đeo nó vào ngón áp út.

Cảm giác lạnh lẽo từ tay truyền đến khiến Khương Miên tỉnh táo hơn.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ chuẩn bị nhẫn cưới.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là liên hôn, hôm nay mới đi đăng ký kết hôn, còn chưa tổ chức hôn lễ.

Tần Phong phải vội vã đi đăng ký kết hôn là vì công ty của anh đang rất cần vốn.

Đừng nói đến đám cưới, ngay cả ảnh cưới cũng chưa chụp.

Tần Phong lại lấy chiếc nhẫn nam ra, trước khi đeo vào còn đùa hỏi cô: “Có muốn giúp anh đeo vào không?”

Khương Miên nghĩ anh cũng đeo nhẫn cho cô rồi, và trong vài lần ngắn ngủi ở cùng nhau anh ấy cũng đối xử với cô rất tốt.

Hơn nữa, anh chính là ân nhân cứu mạng của cô.

Cô lặng lẽ lấy chiếc nhẫn từ tay anh, giúp anh đeo vào ngón áp út bên tay trái.

Khoảnh khắc anh buông tay ra, Khương Miên sững người nhìn chiếc nhẫn kim cương siêu to trên tay mình, trong lòng không khỏi nghĩ, giờ đã đeo nhẫn mất rồi thì đến hôn lễ phải làm sao đây? Tháo ra đeo lại à?

Rồi lại nghĩ, có lẽ cuộc hôn nhân của họ còn không kéo dài được đến đám cưới.

Cô nhẹ nhõm quay ra ngắm nhìn bên ngoài cửa xe.

Khi đến cục dân chính, cả hai làm cùng điền đơn, chụp ảnh và nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Khi chụp ảnh, Khương Miên cười nhẹ để tạo hiệu ứng bức ảnh, thậm chí còn hơi nghiêng đầu về phía Tần Phong.

Cô ấy không quan tâm anh ấy như thế nào, cô trông thật xinh đẹp là được.

Tuy nhiên, khi Khương Miên mở giấy đăng ký kết hôn ra, cô thấy anh trong ảnh cũng giống như cô, nở một nụ cười nhàn nhạt, hơi nghiêng đầu về phía cô.

Khương Miên rất ngạc nhiên vì nó lại đẹp và hài hòa như vậy.

Ngày đăng ký được in rõ ràng trên giấy – ngày 20 tháng 3 năm 2017.

Anh và cô đã trở thành vợ chồng hợp pháp.

Sau khi rời Cục dân chính, Tần Phong và Khương Miên quay về nhà cô.

Nhạc Hồng Đình nói với Khương Miên: “Miên Miên, con tranh thủ thời gian lên phòng thu dọn đồ đạc đi, ăn trưa xong về nhà cùng Tần Phong.”

Khương Miên hơi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ ông.”

Khi cô lên phòng, Tần Phong được Nhạc Hồng Đình gọi vào thư phòng.

Khương Miên còn không biết họ đến thư phòng chứ đừng nói đến họ bàn chuyện gì.

Khi cô soạn đồ gần xong thì cũng đã đến giờ ăn trưa.

Ăn trưa xong, Khương Miên xách vali theo Tần Phong lên xe.

Anh đưa cô đến nhà mới, chỉ có hai người sống với nhau, anh nói với cô: “Em không sống chung với gia đình anh thì sẽ thoải mái hơn.”

Khương Miên rất biết ơn anh: “Cảm ơn đàn anh.”

Tần Phong nhướng mày nói: “Em cất tạm vali trước đi, anh đưa em đến nhà họ Tần.”

Khương Miên gật đầu ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”

Thật ra Tần Phong cũng không thích nhà họ Tần, ngoại trừ mỗi tháng phải về một lần, còn lại nếu không có việc gì anh đều không về.

Nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày đăng ký kết hôn, lão gia nhắn bảo bọn họ về nhà, dù thế nào cũng phải đưa cô về bên đó một chuyến.

Khương Miên ở nhà họ Tần nguyên một buổi chiều, nhưng vẫn không cách nào nhớ hết được mọi người trong nhà.

Bởi vì quá đông.

Không nói đến hai người em trai của lão gia, chỉ riêng ông ấy, ngoài người cha đã mất của Tần Phong còn có hai người chú, hai người chú mỗi người đều có một người con trai, chính là em họ của Tần Phong.

Thực tế chỉ có bố anh là do bà nội sinh ra, còn 2 người chú đều là con của người mà ông nội lấy sau khi bà qua đời.

Khương Miên quan sát cả một ngày, phát hiện rằng anh khá thân thiết với mẹ mình, Phong Tiệp.

Khi ở đây, Tần Phong phải đối phó với chú và em họ, không ngừng bàn về công việc và chuyện kinh doanh.

Anh ấy căn bản không có thời gian quan tâm đến cô.

Khương Miên cũng hiểu rõ điều đó.

Dù sao cô cũng không cần anh đi cùng, nói chuyện phiếm, nghe những câu chuyện không đầu không cuối, âu cũng chỉ là diễn trò cả thôi.

Một lúc sau, Phong Tiệp đi đến bên Khương Miên.

Bà khẽ cười gọi: “Miên Miên.”

Khương Miên vội vàng quay người lại, cười nhẹ, ngoan ngoãn thưa: “Dì…”

Lời vừa đưa đến miệng cô liền phát hiện có gì không đúng, vội vàng đỏ mặt sửa lại: “…Mẹ.”

Phong Tiệp mỉm cười.

Bởi vì Khương Miên gọi bà ấy là “Mẹ”.

“Ở đây không thoải mái sao?” Phong Tiệp lo lắng hỏi.

Khương Miên cười đáp: “Không sao ạ.”

Phong Tiệp giọng đùa giỡn nói: “A Phong sợ con lúng túng nên nói mẹ để ý đến con một chút.”

Khương Miên hơi ngạc nhiên, cô không nghĩ đến việc Tần Phong sẽ quan tâm cô, nhờ mẹ chú ý đến cô.

Phong Tiệp lại cười, nói: “Nhưng mẹ cũng nghĩ sẽ không có việc gì.”

“Đối phó với mấy người này mệt lắm, nào mẹ đưa con đi hít thở không khí.”

Phương Tiệp nói xong liền kéo Khương Miên lên phòng mình.

Trong phòng treo một tấm ảnh cưới lớn, là của cha mẹ Tần Phong.

Khương Miên ngẩng đầu nhìn những người đàn ông và phụ nữ trong bức ảnh, cô có thể thấy dáng dấp Tần Phong ẩn hiện trong đó.

Nàng cười khẽ nói: “Anh ấy rất giống mẹ đó.”

Phong Tiệp nhìn theo ánh mắt Khương Miên, “Ý con là A Phong? Thật ra nó giống cha hơn, bất kể ngoại hình hay tính cách đều vậy.”

Khương Miên nói: “Nhưng đôi mắt lại giống hệt mẹ mà, tuyệt đẹp.”

Nụ cười của Phong Tiệp lại càng thêm sâu.

Bà lấy trong tủ ra một hộp trang sức, sau đó lại kéo Khương Miên ngồi xuống, mở hộp trang sức lấy ra một đôi vòng tay bằng ngọc bích đeo vào cổ tay Khương Miên.

Khương Miên hoảng sợ: “Mẹ…”

Phong Tiệp nói: “Miên Miên, đây là kỉ vật mà bà nội của Tần Phong trao cho mẹ, bây giờ mẹ trao lại cho con.”

“Dù thế nào đi chăng nữa, mẹ rất biết ơn vì con đã sẵn sàng kết hôn với A Phong khi nó còn đang gặp khó khăn.” Phong Tiệp trìu mến giúp Khương Miên vén mái tóc dài lòa xòa ra sau lưng, nói tiếp: “Sau này nếu có chuyện gì con cứ tìm mẹ, nếu như nó dám đối xử không tốt với con, mẹ sẽ thay con dạy dỗ nó.”

Khương miên cảm thấy buồn cười, gật đầu đáp ứng: “Dạ.”

“Cảm ơn mẹ.” Cô nhẹ nhàng nói.

—————————————————————————

Trên bàn ăn tối.

Tần Hạo, con trai của chú hai Tần Phong thản nhiên cười nói: “Anh cả vẫn là tài giỏi hơn người, luôn có cách để vực dậy Cảnh Thịnh.”

Ai nấy đều có thể nghe được sự mỉa mai, khinh thường trong đó, như đang chế nhạo Tần Phong chỉ biết ăn bám phụ nữ.

Tần Phong không thèm để ý, thậm chí còn tự hào nói: “Cảnh Thịnh có thể trở mình chính là nhờ chị dâu cậu kịp thời giúp đỡ.”

“Vợ tôi tới là để giúp tôi.” Nói đến đây, anh đặt tay lên lưng ghế của Khương Miên, nghiêng người về phía cô, nhìn vào mắt cô cười đầy thương yêu.

Khương Miên quay sang nhìn anh, mỉm cười hùa theo, trông đáng yêu vô cùng.

Tần Phong cầm ly rượu lên, muốn cụng ly với cô ăn mừng.

Cô cũng ngoan ngoãn cầm ly rượu lên, khẽ chạm vào ly của anh, đôi vợ chồng son thoải mái uống cạn ly rượu như chốn không người.

Tuy nhiên mọi người cũng đã nhìn thấy chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay Khương Miên.

Chiếc vòng ngọc bích trị giá gần một trăm triệu tệ mà chỉ con dâu trưởng nhà họ Tần mới có.

Dù sao hôm nay cũng là ngày hai người đăng ký kết hôn, không tránh khỏi việc bị chúc rượu.

Tần Phong chắn rượu giúp Khương Miên, không để cô uống quá nhiều, anh một thân mình uống hai phần rượu, nên khi về đến nhà đã say khướt.

Sau khi được tài xế đưa về, Khương Miên đỡ Tần Phong lảo đảo bước vào phòng khách.

Cô đỡ được anh lên ghế sofa xong cũng không cẩn thận ngã luôn vào.

Khương Miên buông tay anh ra rồi thở nhẹ nhõm.

Cô quay sang nhìn Tần Phong đang lười biếng dựa vào sofa.

Chiều nay khi về nhà họ Tần anh đã đeo kính trở lại, nên giờ này khi anh nhắm mắt đưa tay nới lỏng cà vạt lại gợi cảm, mê hoặc đến khó hiểu.

Giang Miện vừa định đứng dậy rót cho anh ly nước, Tần Phong đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo mà hỗn loạn.

Giang Miên Miên không hiểu nhìn vào mắt anh, khẽ cau mày hỏi: “Sao vậy anh?”

Tần Phong đột nhiên nhìn cô cười nói.

“Khương Miên,” anh chậm rãi ngồi thẳng dậy, đầy trịnh trọng nói với cô: “Anh nói cho em biết một bí mật nhé.”

“Dạ?” Khương Miên hoang moang, cảm thấy anh thật sự say rồi.

Cô định nói rằng nếu là bí mật thì không cần nói cho cô đâu, thì Tần Phong đã ghé sát vào người cô.

Hơi thở nóng bỏng từ người đàn ông phả vào một bên cổ, thiêu đốt tai cô, nóng đến mức cô gần như bốc hỏa.

Ngay lập tức, anh nghiêng đầu thì thầm vào tai cô: “Thật ra công ty của anh không phá sản. Chuyện Cảnh Thịnh sắp phá sản là tin giả anh cố tình tung ra.”

Khương Miên sững người, hoàn toàn bối rối.

Cô ngây người nhìn anh, còn không biết biểu lộ cảm xúc thế nào cho phải.

Tần Phong nhìn cô, nụ cười dịu dàng vô cùng.

Khương Miện “À” một tiếng, sau đó ủ rũ hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đây? Hay là ly hôn ạ?”