Chương 8

Tần Phong đứng lại trước mặt Khương Miên rồi đưa cho cô bó hồng trong tay.

Khi Khương Miên còn đang ngây ngẩn chưa kịp nói gì, Tần Phong đã giải thích trước: “Đáng ra phải tặng em từ ngày hôm qua rồi, nhưng bận quá không đi chọn hoa cho em được”.

“Cũng may hôm nay tặng cũng chưa muộn,” anh lười biếng cười nói, “Tân hôn hạnh phúc, bà xã”.

Bó hoa có 21 bông hồng, mỗi bông đều do anh đích thân lựa chọn, tự tay gói lại.

21 bông, vì hôm nay là ngày 21.

Và, khi cô lấy anh và làm vợ anh, cũng chỉ mới 21 tuổi.

Khương Miên nhận lấy đoá hoa hồng đỏ không nhiều cũng không ít, mỉm cười với anh, ngoan ngoãn cảm ơn: “Cảm ơn anh”.

Khương Miên cảm thấy chắc chắn rằng không có cô gái nào lại không thích một chút lãng mạn như vậy – khi anh đến đón mình với một bó hoa trên tay.

Nhờ có bó hồng xinh đẹp này, mọi mệt nhọc như đều cuốn trôi.

Tần Phong nhận ra Khương Miên không mặc chiếc áo khoác Chanel như buổi sáng nữa, mà mùa này nhiệt độ ban đêm vẫn thấp hơn nhiều so với ban ngày.

Anh sợ cô chỉ mặc mỗi áo sơ mi sẽ bị cảm lạnh nên liền cởϊ áσ vest khoác lên vai cô.

“Ah!” Khương Miên lúc này mới nhớ ra, ngẩng đầu nhìn Tần Phong nói: “Áo khoác của em vẫn còn ở trên phòng thực hành”.

Cô đang định quay người lên lầu lấy, Tần Phong đã giữ tay cô lại.

“Dù sao em cũng không cần mặc liền, lần sau đến lớp cầm về là được, đừng leo lên leo xuống cầu thang nữa, mệt lắm.”

Khương Miên nghe anh nói xong, cũng không lên lầu lấy áo nữa.

Đúng như anh nói, cô thực sự rất mệt.

Tần Phong không buông tay Khương Miên, nắm tay cô bước về phía trước.

Khương Miên cũng quên rút tay lại.

Đúng hơn là, cô cũng không nhận ra có gì bất thường.

Thật ra trong lòng Tần Phong rất thấp thỏm, thấy cô không có giãy giụa như ngầm đồng ý cho anh nắm tay, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người nắm tay nhau thong thả bước đi trong khuôn viên trường.

Một lúc sau, Tần Phong bỗng nghĩ nghĩ gì đó, nói: “Khi nào em rảnh? Chúng ta cũng nên chụp ảnh cưới rồi.”

Trước đó trưởng bối hai nhà cũng đã thống nhất sẽ cho họ đăng ký kết hôn trước, còn các thủ tục, đám cưới sẽ từ từ chuẩn bị.

Bây giờ đã đăng ký kết hôn rồi, cũng phải chụp ảnh cưới thôi.

Dù sao còn phải dùng ảnh cưới để làm thiệp mời, rồi trưng trong đám cưới nữa.

Khương Miên nghiêm túc suy nghĩ, rồi thương lượng cùng Tần Phong: “Các ngày trong tuần em đều bận làm đồ án, chúng ta có thể chờ đến cuối tuần được không? Như vậy cũng không làm chậm trễ công việc của anh”.

Tần Phong khẽ nhướng mày, vui vẻ đồng ý: “Được”.

“Vậy thì thứ bảy này chúng ta sẽ bắt đầu chụp nhé”.

“Dạ.” Khương Miên gật đầu đáp.

Giờ này cũng chưa quá muộn, trên sân trường có rất nhiều sinh viên qua lại.

Tần Phong rất nổi tiếng ở Đại học Tân Hải.

Dù đã tốt nghiệp đại học được gần 4 năm nhưng đến nay, tên của anh vẫn thường xuyên được nhắc đến trong trường, và những bức ảnh của anh vẫn được lan truyền rộng rãi.

Mười người đi phải có bảy, tám người sẽ nhận ra anh ta.

Mà Khương Miên cũng là một người đẹp nổi bật, nhiều sinh viên khoa khác đều biết cô là hoa khôi của khoa thiết kế trang sức.

Hai người nắm tay nhau đi dạo, chưa kể người phụ nữ còn mặc áo khoác của người đàn ông và cầm bó hoa hồng trên tay.

Thật khó để không thu hút sự chú ý của mọi người.

Vì thế đêm nay diễn đàn của Đại học Tân Hải rất sôi động.

Thậm chí còn hot hơn tin công ty của Tần Phong sắp phá sản trước đó.

[Mối quan hệ giữa Khương Miên khoa thiết kế trang sức và Tần Phong là gì? Họ đang hẹn hò phải không? ? ? 】

【 Tần Phong lúc sự nghiệp thuận lợi thì không thèm tìm người yêu, giờ sắp phá sản lại có tâm tư yêu đương, mạch não của lão đại thật sự khó hiểu! 】

【 Nghe nói nhà Khương Miên rất giàu có, mấy năm gần đây còn lọt vào top những gia tộc giàu có bậc nhất, Khương Kiêu hình như là cậu của cô ấy. Vậy có khi nào … Đàn anh Tần Phong và Khương Miên sẽ liên hôn?】

[Lầu trên đừng tự lừa mình dối người nhá. Nếu là liên hôn, Tần Phong có thể đối xử ân cần như vậy sao? Lúc đó tình cờ đi ngang qua, tôi thấy anh ấy cầm một bông hồng trên tay đợi người con gái, còn ân cần khoác áo khoác cho cô, chủ động nắm lấy tay cô, tôi nhìn thôi mà còn quắn quéo nè! 】

[Giả sử, giả sử nhá, nếu họ thật sự là liên hôn, vậy chắc chắn nhà gái có thể vực dậy công ty của anh ấy, đúng không? Khi còn đang cần cô giúp, việc anh ấy đối xử tốt như gửi hoa, nắm tay, khoác áo, v.v., là bình thường mà? 】

[Nếu suy đoán của lầu trên là thật thì tôi rất coi thường anh ta. Đời này tôi khinh nhất là loại đàn ông bám váy phụ nữ để đi lên.]

[Chết tiệt, tôi vừa phóng to bức ảnh và phát hiện ra cả hai người đều đeo nhẫn ở ngón áp út bên trái và bên phải! Chắc chắn là kết hôn rồi! 】

[Bạn có thấy xe của Tần Phong đậu ở cổng trường không? “Tên côn đồ mặc vest của giới ô tô” đó! Ngay cả khi sắp phá sản, họ vẫn lái chiếc Audi RS7, những người giàu dù có phá sản thì vẫn hơn chúng ta rất nhiều. Ôi, không cùng một thế giới thật mà! 】

*Ai am hiểu về xe cộ có thể giúp em dịch đoạn này mượt hơn không ạ T_T Search mãi khum ra Audi RS7 có biệt danh là gì.

————————————-

Họ không nói chuyện, cả một đường Khương Miên chỉ miên man suy nghĩ về những bản thiết kế.

Khi Tần Phong đi đến bên cạnh xe và buông tay cô ra, cô mới ý thức được anh đã nắm tay cô đi suốt một đoạn đường.

Khương Miên cuộn tròn bàn tay vẫn còn hơi ấm của anh, cúi người ngồi vào ghế phụ.

Sau khi thắt dây an toàn, cô nhìn xuống bó hoa trên tay một lúc rồi lặng lẽ đếm.

Tổng cộng có 21 bông.

Dù biết hẳn chỉ là trùng hợp, nhưng cô vẫn không kìm được mà suy nghĩ vẩn vơ.

Ngày 21, cô 21 tuổi, anh tặng cô 21 bông hồng.

Nghĩ đến đây, Khương Miên vô thức mím môi mỉm cười.

Anh tặng cô hoa hồng, thực sự làm cô vui vẻ không thôi.

Có lẽ là bởi vì quá mệt, Khương Miên đi được nửa đường đã ngủ thϊếp đi.

Tần Phong vặn nhỏ nhạc xe, cho xe chạy chậm lại, sợ đánh thức cô.

Khi về đến nhà, anh đậu xe ở ga-ra riêng, sau đó xuống xe đi vòng qua phía phụ lái.

Tần Phong mở cửa xe phụ, khom nửa người xuống, nhẹ nhàng chậm rãi giúp Khương Miện nới dây an toàn, sau đó cẩn thận bế cô lên, dẫn cô vào nhà rồi lên lầu.

Khung xương Khương Miên rất nhỏ, cô ấy trông như một đứa trẻ thôi vậy.

Cô nằm gọn trong vòng tay anh rất ngoan và yên bình chìm vào giấc ngủ, trên tay cô vẫn ôm bó hoa hồng anh tặng.

Khi anh bế cô đi từng bước lên lầu, Khương Miên mới dần dần có ý thức.

Cô chậm rãi mở mắt ra, sau đó phát hiện mình nằm trong lòng Tần Phong, được anh bế lên lầu vào phòng ngủ.

Vốn còn đang ngái ngủ nhưng ngay lập tức cô hoảng hốt mở to mắt, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.

Khương Miên vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Đàn anh, thả em xuống đi, em tự đi được…”

Tần Phong không đặt cô xuống, ngược lại còn nhẹ nhàng nâng cô lên, ôm chặt lấy cô.

“Bà xã,” Tần Phong ngữ khí ôn hòa, cúi đầu cười nhìn cô, giọng điệu trầm thấp lười biếng, tựa hồ như đang dỗ dàng: “Đừng lộn xộn.”

“Hay là…” Hắn chậm rãi nhấc chân lên một bước, không kìm được lại bắt đầu trêu chọc thỏ con: “Em gọi anh một tiếng ông xã, anh sẽ thả em xuống”.

Khươnh Miên: “…”

Tần Phong dừng ở bậc thang nhìn Khương Miên, hai gò má cô dần đỏ lên.

Một giây sau, dưới ánh mắt tràn ý cười của Tần Phong, Khương Miên bình tĩnh nhắm mắt lại, nghiêng đầu dựa vào vai anh.

Vờ như cô chưa hề thức dậy.

Tần Phong: “…”

Anh như bị cô chọc đúng huyệt, cười vang rồi bế cô về phòng ngủ.