Chương 31: Cầu hôn

Edit: Mẫu Đơn Sắc.

“Tôi hối hận rồi. Hối hận vì lúc đó đã quyết định quen với anh.”

Phó Dực nhanh hơn Trịnh Dữ một bước, mở miệng nói, giọng điệu lạnh lùng, lãnh đạm vô cùng cương quyết thường thấy.

Ngô Dịch như sững người, liếc nhìn đôi tay bọn họ đang nắm lấy nhau, liếʍ khóe môi: “Anh từng rất hạnh phúc, anh mong em hạnh phúc.” Sau đó anh đứng dậy rời đi.

Trịnh Dữ nhìn bóng lưng cao thẳng của anh ta khịt mũi, “Cái quái gì đây?”

“Câu cuối cùng nghe hiểu là tốt rồi,” Phó Dực lẩm bẩm.

“Vợ.” Trịnh Dữ chống cằm nhìn cô, trêu chọc.

Phó Dực im lặng, bị anh nhìn chằm chằm rất xấu hổ, chỉ có thể giả vờ ăn, nhưng khóe miệng lại không khỏi nhếch lên.

Ừm, sao món này ngọt thế?

—–

“Anh đã từng nhìn thấy anh ta.” Trịnh Dữ nói với Phó Dực đang ở dưới thân anh, mồ hôi dọc theo má chảy xuống, hai tay anh nắm cổ tay cô đặt tại hai bên sườn mặt, không ngừng luật động.

“Yêu em.” Phó Dực cắn môi nói, anh nóng quá.

Nóng bỏng đến khiến cô đổ đầy mồ hôi.

“Khi đó em đang năm 3 đại học. Ừm…hình như là lúc Tết dương lịch?” Trịnh Dữ cau mày nhớ lại, động tác bên dưới cơ thể không hề cẩu thả, nhất quyết không chạm đến chỗ sâu nhất của cô, để cho cô thỏa mãn.

“Ưm…là ở nhà ga?” Giọng Phó Dực run run, cô nhớ lại.

Lúc đó Ngô Dịch và cô vừa mới ở bên nhau, Ngô Dịch là người tỉnh bên cạnh nhưng vẫn dây dưa đưa cô về nhà, cô nhớ là lúc đó bọn họ chia tay ở cổng nhà ga, lúc đó Trịnh Dữ có mặt ở đó sao? … Anh ấy là đến đón mình?

“Anh nóng lòng muốn đến gặp em, kết quả bắt gặp em và hắn ta ân ân ái ái.” Trịnh Dữ nhớ đến đây, dường như cũng nhớ lại những cảm xúc lúc đó. Anh rút hẳn phân thân của mình ra, rồi lại chìm ngập hoàn toàn trong thân thể cô, trừng phạt cô nghiêm khắc.

“Á … không có … chúng em chỉ nắm tay…” Phó Dực đáng thương giải thích, mặt đỏ bừng.

“Như vậy cũng không được.” Trịnh Dữ cúi đầu ngậm lấy hai khối mềm mại đang mạnh mẽ đung đưa của cô, đầu lưỡi thô bạo không ngừng quét qua đỉnh nhọn của cô, làm cô thở hổn hển, eo cũng không ngừng vặn vẹo.



Vui thích qua đi, cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

“Ngày mai anh sẽ nói chuyện với người lớn, bàn bạc chuyện hôn sự?” Trịnh Dữ ôm Phó Dực, chống cằm lên đầu cô.

“Gì chứ?” Cơn buồn ngủ của Phó Dực vì sợ hãi mà biến mất.

“Ông xã của em hôm nay biểu hiện ngon lành như vậy, giờ lại trở mặt không nhận người quen hả, lạt mềm buộc chặt?” Anh vừa nói vừa dùng phần cằm với vài sợi râu vừa mới nhú cọ cọ vào gò má mềm mại của cô, khiến toàn thân cô đều nổi da gà.

“Không phải mà!” Phó Dực không phải lạt mềm buộc chặt. Cô thích anh, từ nhỏ đã muốn làm vợ anh. Bây giờ cô vừa cảm thấy hạnh phúc vừa sợ.

Sợ, vì anh sẽ nói chuyện của bọn họ cho người lớn nghe.

Hạnh phúc, vì anh nóng lòng muốn kết hôn với cô.

“Kết hôn thích lắm nha. Ngày nào cũng có nhau, ngủ cùng nhau. Anh sẽ đưa em đi chơi khi đi tham gia festival âm nhạc, đi du lịch vòng quanh thế giới … Tất nhiên, khi cưới nhau rồi, chúng ta sẽ có nhà của chính mình. Nhà của chúng ta, phòng ngủ của chúng ta, chúng ta sẽ làʍ t̠ìиɦ trên chiếc giường mới mà anh chọn.” Trịnh Dữ nói, giọng nói trầm thấp lộ ra gợi cảm và dịu dàng, bên trong căn phòng trống, có chút khêu gợi.

Phó Dực bị anh dẫn dắt, thực sự bắt đầu tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn với anh.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

Ngay cả sau này ở bên anh, cô cũng không dám nghĩ tới, không dám nghĩ đến tương lai của anh và cô.

Hiện tại cô có vẻ như nhát gan và chút đần độn,

Anh đã sắp xếp xong cuộc sống tương lai của họ rồi, và cô dường như chỉ cần gật đầu.

“Anh… là cầu hôn em sao?” Ngón tay Phó Dực móc ngón tay anh, động tác dựa dẫm mơ hồ.

“Đúng vậy. Phó Dực, em có bằng lòng lấy anh không?” Trịnh Dữ rời khỏi cô một chút để anh có thể nhìn thấy ánh mắt của cô, để Phó Dực có thể thấy được sự chân thành của anh.

Trong mắt Phó Dực, vẻ lười biếng thường ngày của Trịnh Dữ đã biến mất, thay vào đó là vẻ chân thành và nghiêm túc, ánh mắt giống như muôn vạn ngôi sao lấp lánh chỉ chứa mỗi mình cô.

“Cả người em đều đã bị anh mlem mlem rồi, chỉ có thể gả cho anh thôi nhá.” Trịnh Dữ thấy Phó Dực không phản ứng gì ngay lập tức lo lắng đến mức lại bắt đầu nói ra những lời lưu manh. Đe dọa cô chỉ có thể gả cho anh.

“Được, kết hôn đi.” Phó Dực đáp, dứt lời ngẩng đầu hôn lên hầu kết của anh, sau đó vòng tay ôm chặt lấy anh, gò má nóng bỏng áp vào ngực anh.

Trịnh Dữ cảm thấy cô đồng ý với anh thật bất ngờ, anh còn đang nghĩ, nên nói những lời ngọt ngào như thế nào để cô ngoan ngoãn đồng ý, không ngờ cô lại gật đầu cái rụp nhanh chóng như vậy.

———

Những gì diễn ra sau đó rất hợp tình hợp lý, cả hai về kể cho bố mẹ nghe sự việc rồi chọn thời điểm tốt hẹn hai gia đình đi ăn cơm.

Địa điểm là ở nhà của Trịnh Dữ. Bữa ăn do Lý Lệ Hoa và mẹ Trịnh nấu. Hai bà già ở trong bếp không biết nói gì với nhau mà cười khúc khích.

Nhìn thấy Trịnh Dữ ngồi ở bên trái sô pha, Phó Dực ngồi ở bên phải, khoảng cách giữa hai người gần bằng chiều dài của sô pha, mọi người đều biết và thừa nhận mối quan hệ này, nhưng Phó Dực bắt đầu trốn tránh một cách khó hiểu, bản thân cô cũng không biết tâm lý này là gì nữa.

“Ngồi qua đây.” Trịnh Dữ gửi tin nhắn cho cô.

Phó Dực lặng lẽ liếc nhìn bố Trịnh và bố cô đang ngồi giữa hai người, đáp: “Không được đâu.”

“Vợ à, em ngại gì chứ?.” Trịnh Dữ lại nói.

Hai tay Phó Dực cầm điện thoại gõ chữ, ghế sô pha bên trái đột nhiên chìm xuống, Trịnh Dữ ngồi xuống bên cạnh cô, giả vờ xem TV, nói với giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Nhớ anh không?”

“Hôm qua mới gặp mà?” Nhịp tim của Phó Dực đột nhiên tăng nhanh, người lớn cách hai người bọn họ không xa, vậy mà anh còn có thể nói ra được những lời … đỏ mặt này á!

Ti vi âm thanh không nhỏ, nhưng mọi người đều có thể phát hiện bọn họ đang nói thầm.

“Chúng ta ra ngoài chơi cờ nhé?” Bố của Trịnh Dữ đột nhiên quay sang hỏi bố của Phó Dực.

Phó Dực nhìn thấy bố mình liếc về phía mình, sau đó ho khan gật đầu, cùng bố của Trịnh Dữ đi ra ngoài.

“Tại anh đó, mắc cỡ muốn chết hà?” Phó Dực thấy bọn họ rời đi, bắt đầu mắng Trịnh Dữ.

“Anh không nhịn được. Đã một ngày rồi anh không gặp em.” Trịnh Dữ không còn cố ý chịu đựng nữa, trực tiếp dựa vào trên người Phó Dực, duỗi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, cẩn thận chơi đùa.

“Mẹ anh nói thế nào?” Phó Dực lo lắng hỏi anh.

“Hả?” Trịnh Dữ dừng lại, cố ý không nói, chỉ khi nhìn thấy Phó Dực sắp đỏ mặt, mới nhếch miệng.

“Bà ấy cười toe toét đến tận mang tai luôn đó, nói rằng anh rốt cuộc đã làm điều thuận theo trái tim của bà.”

Nghe đến đây, tảng đá trong lòng Phó Dực hoàn toàn để xuống, sắc mặt lạnh lùng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

“Bên nhà em thì sao? Có thích anh không?” Trịnh Dữ biết người lớn bên nhà cô rất thích anh, nhưng anh chỉ muốn hỏi lại một lần nữa nhận được câu trả lời chính xác từ miệng Phó Dực.

“Ừm, mẹ em rất vui, bố em cũng vậy.” Hứ, cô không giống anh đâu nha, cố tình đùa giỡn.

Loại sự việc này không được vui đùa qua loa đâu.

“Vậy em chuẩn bị làm cô dâu của anh đi.” Trịnh Dữ dùng ngón tay xoa xoa hổ khẩu của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, vô cùng ôn nhu.

(*) hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.

“Vâng.” Phó Dực nắm tay anh, vừa nhìn về phía trước vừa ngại ngùng.

Trên bàn ăn không khí vui vẻ tràn đầy, khóe miệng bốn vị trưởng bối không ngừng nhếch lên.

Cuối cùng, mọi người quyết định hai người nên làm lĩnh chứng trước, rồi tổ chức đám cưới sau.

Trịnh Dữ vốn đang ngoan ngoãn ngồi không lên tiếng, đột nhiên nói: “Vậy ngày mai chúng ta đến Cục Dân Chính.” Đó là một câu tuyên bố, coi như anh đã quyết định rồi, chỉ thông báo cho mọi người biết một tiếng thôi.

Phó Dực đang cúi đầu xấu hổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nhanh vậy?

Lý Lệ Hoa và mẹ Trịnh nhìn nhau rồi lại cười khúc khích.

“Con làm gì mà gấp thế?” Mẹ Trịnh quay sang quở trách con trai mình.

Trịnh Dữ nhún vai, không có ý định giải thích.

Anh chính là gấp đó được không, háo hức đặt Phó Dực trong tương lai của mình, háo hức viết tên cô bên cạnh anh.

Phó Dực mím môi nhìn Trịnh Dữ, trong mắt có chút tia sáng.