Chương 9: Loạn

Edit: Mẫu Đơn Sắc.

Cô bình tĩnh lại, click mở [Vị Ngọt]

Trong tai là giai điệu du dương nhẹ nhàng, giọng Trịnh Dữ trầm thấp, nhả ra từng ca từ tràn ngập tình cảm bản thân tự viết ra.

“Gió thổi sợi tóc em bay lướt qua gương mặt anh

Anh nhìn em ngủ say, không dám nghĩ

How sweet you are, my babe?

Ngoài song cửa, nắng chiều chìm xuống đôi môi mềm mại.

Thầm nghĩ muốn nắm tay em chạy vội.”

Phó Dực nghe thấy, toàn thân nóng lên, cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, trong lòng lén suy đoán, thật là cô sao…?

Cô ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, có khi nào Trịnh Dữ trượt tay like nhầm không?

Phó Dực thuận tay mở Weibo của Trịnh Dữ, trọng tâm câu chuyện đã vượt ngoài phạm vi, bên trong fans hâm mộ cũng đã bùng nổ rồi.

“Con bà nó, Wing cũng thật là chung tình. Thanh mai trúc mã aaaaa!!!”

“Làm sao bây giờ, tui thất tình rồi! hu hu hu.”

“Wing bảo bổi tại sao lại viết về thanh mai trúc mã? Là muốn theo đuổi cô ấy sao? Lão già như tui thật đáng thương mà (ơi nước mắt.jgp)”

“Xời ơi, tui còn tưởng “Vị Ngọt” là viết cho Lâm Khanh Khanh á, tui cho rằng cổ mãi mãi là mối tình đầu trong lòng Wing nữa chứ.”

Phó Dực đọc đến comment này, ngón tay dừng lại, biểu tình trên mặt cũng lạnh xuống.

Cô tiếp tục kéo xuống dưới, là 1 đoạn video, khi đó Trịnh Dữ đang biểu diễn truyền hình trực tiếp, có fans hỏi [Vị ngọt] có ý nghĩa gì.

Trịnh Dữ trong video mái tóc còn là màu đen, chất lượng hình ảnh tuy rằng không được tốt vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng và khuôn mặt đẹp trai của anh. Đôi mày rậm của anh nhướng lên, khóe miệng hơi nhếch lên.

Anh hướng lên trên nhìn thoáng qua khán đài, lông mi chớp chớp, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nói:

“Ngọt là ý nghĩa của nước mật đường, là loại ngọt ngào tinh hoa được bắn ra, là loại ngọt ngào và bổ dưỡng. Tôi học không giỏi, khi đó tôi học trung học, sau khi vui vẻ cam nguyện học xong thành ngữ, tôi cảm nhận được một chút ý nghĩa và nhớ ý nghĩa của từ này. Sau đó…”

Đột nhiên, anh nở nụ cười, như là nhớ lại chuyện gì, trong giọng nói thấm đẫm cảm xúc vui vẻ:

“Các bạn nhìn ca từ xem, có biết ý nghĩa nó là gì không? Đó chính là câu chuyện về nụ hôn mà tôi đánh cắp của một cô bé đấy.”

Anh nói xong lời nói lưu manh, fans lại bị khí chất lười biếng của anh mê hoặc, khán đài bùng nổ đều là:

[A a a a a a a Wing hãy đến hôn em nè!!!]

[Thiên thần nào may mắn dữ vậy trời! Hu hu hu tui muốn khóc!!!]

Phó Dực xem video 3 phút của anh xong, đỏ mặt. Anh lớn lên thật sự đẹp trai quá mà, lại đúng gu của cô nữa, nhìn cả trăm lần cũng không chán.

Phó Dực nghĩ, nếu anh thật sự từng hôn trộm cô, vậy có phải…anh thích cô không?

Di động đột nhiên “đinh” một cái tin nhắn.

Là Trịnh Dữ.

Phó Dực đột nhiên giật mình, tay run run mở giao diện xem tin nhắn.

“Thế nào cô bé, có nghe lời anh không đấy? Đã nói rõ với tên kia chưa?”

Lòng bàn tay cô ẩm ướt, tim thì đập như sấm. Cô nhìn mười mấy chữ tin nhắn thật lâu, sau đó mới cắn môi đánh chữ trả lời:

“Vâng, đã từ chối.”

Tiêu đề Tên của Trịnh Dữ đã được đổi thành “Bên kia đang nói …”, sau đó là 1 tin nhắn thoại 5 giây.

Cô click mở, giọng nói trầm thấp từ tính của anh từ trong loa điện thoại truyền ra: “Hở…? Hôm nay sao lại ngoan dữ thế, bởi vì anh sờ mông em sao?” ẩn giấu ý cười trêu chọc.

“Bệnh thần kinh, đi ngủ.” Cô đỏ mặt gõ chữ.

“Nè nè đừng ngủ mà, em xem mông có bị sưng hay không, hôm qua anh nắm hình như có hơi mạnh tay.” lại là một tin nhắn thoại, làm cho Phó Dực nghe thấy mặt đỏ tim đập.

Không có sưng, nhưng có dấu đỏ nguyên bàn tay của anh.

Cô không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy cô ném điện thoại lên chăn và bình tĩnh lại một lúc, rồi thỉnh thoảng nhìn vào, sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn của anh.

Lại là tin nhắn thoại, 1 giây.

“Hửm…?” 1 giây rất ngắn, thế nhưng đối với 1 chữ mà nói rất dài, cái chữ này cứ như từ l*иg ngực anh phát ra vậy, nồng nặc giọng mũi, trầm thấp khàn khàn, âm cuối kéo ra, khiến cho Phó Dực nghe được mặt đỏ tới mang tai.

“Không có sưng.”

“Ồ, vốn dĩ anh còn tính bôi thuốc mỡ giùm em nữa cơ.” tin nhắn thoại rất nhanh phát tới, giọng nói Trịnh Dữ đầy đáng tiếc.

“Lưu manh.” Phó Dực hồi âm, trái tim càng ngày càng đập nhanh.

“Ơ kìa, anh phát tin nhắn thoại nhiều như vậy mà em không nói được một câu hả?” Trịnh Dữ có chút ấm ức, lại tựa như cầu xin.

Trong lòng Phó Dực run lên, đè xuống chỗ ký hiệu microphone, im lặng 1 lúc, mới nói vài chữ: “Trịnh Dữ, ngủ ngon nhé.” gửi đi.

Trịnh Dữ nằm trên giường lớn của mình, mừng rỡ mở ra tin nhắn thoại của cô. Hả? Sao lại không có âm thanh gì hết là sao?

Lúc sau nghe thấy, cô chỉ phát ra một âm thanh, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu dịu dàng, như một cơn gió xuân thổi qua. Nghe xong, anh chỉ muốn hứa với cô mọi thứ.

Cô gọi hai từ “Trịnh Dữ” đầy dịu dàng, khiến anh nghe đi nghe lại rất nhiều lần.

Trịnh Dữ cúi đầu nhìn “người anh em” của mình.

Fuck, lại “biểu tình” nữa rồi.

Anh gõ chữ “chưa muốn ngủ, muốn ngủ cùng em cơ.” Đắn đo hồi lâu, vẫn là không có gửi đi. Ngày hôm qua mới vừa véo mông người ta, bây giờ mà nói thêm những lời này nữa, không biết cô sẽ nổi bão cấp độ bao nhiêu nữa.

Trịnh Dữ thở dài, xóa bỏ, chỉ còn đơn giản 1 chữ “Được”, gửi đi.

Đứng dậy, đi tắm.

À, cộng thêm “quay tay” nữa

Anh gầm nhẹ một tiếng, hướng lên tường bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lẫn với bọt nước trên tường chảy thành hàng xuống dưới.

Đôi mắt đen của Trịnh Dữ thâm trầm, nhỏ giọt nước, cười nhạo 1 tiếng:

“Phó Dực, ngày hôm nay “thằng nhóc ngốc nghếch” này vì em mà bắn rất nhiều lần rồi đấy.”