Chương 3: Một khắc trùng phùng, cả đời ly biệt (1)

Tuổi nhỏ Khương Thanh Hàn gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy quyết tâm, nàng nhất định phải lấy được công danh, nhất định phải giàu sang phú quý, phải cho đại ca một cuộc sống êm ấm, sung túc.

Thời gian như nước, đảo mắt đã mười năm trôi qua.

Khương Thanh Hàn bấy giờ đã là một thiếu nữ mười tám tuổi, bởi vì đọc đủ thứ kinh thư, hiểu lễ nghĩa mà được rất nhiều thiếu niên trong trấn thầm thương trộm nhớ.

Khương Thanh Hàn mười tám tuổi, cảm thấy chính mình đã có năng lực, liền muốn đi ra ngoài tìm kiếm phương pháp làm quan.

Trấn Đông Hoa quá nhỏ, ở lại nơi đây, cả đời nàng cũng không có cách nào hoàn thành giấc mộng, cả đời cũng không có cách nào kiếm được thật nhiều tiền, để cho đại ca có được cuộc sống tốt hơn.

Nàng nhất định phải rời đi trấn nhỏ, mưu cầu cho mình một tương lai sáng lạng.

- Mặc dù không thể trở thành võ giả, nhưng ta cũng phải trở thành một người quyền quý, ta muốn cho đại ca có được sống đầy đủ, sung túc...

Thời khắc rời đi trấn Đông Hoa, Khương Thanh Hàn âm thầm phát xuống lời thề.

Nhưng không ngờ một lần rời đi chính là hai mươi ba năm.

Năm đó, Khương Thanh Hàn đi đến quận thành, làm môn khách cho nữ tướng quân Phạm Tuyết Kinh.

Tướng quân Phạm Tuyết Kinh bởi vì lập công lớn mà được Bắc Hà quận chủ ban thưởng ngọc quý. Trong một lần chiêu đã môn khách, Phạm Tuyết Kinh đem ngọc quý ra khoe. Chúng môn khách chen lấn xô đẩy mà thưởng thức, hỗn loạn không biết viên ngọc rơi vào tay ai.

Hộ vệ phủ tướng quân thấy Khương Thanh Hàn là người nghèo hèn nhất trong đám môn khách, cho rằng là nàng trộm ngọc, bèn đem nàng treo lên xà ngang đánh mấy chục roi, nhưng Khương Thanh Hàn nhất quyết không chịu nhận tội, sau khi bị đánh gần chết mới được thả ra.

Từ đó, Khương Thanh Hàn đeo lên danh xấu là kẻ ăn trộm, không nhà quyền quý nào chịu thu lưu nàng, cũng không ai chịu đề cử nàng làm nữ quan, cũng vì thế mà tiền đồ đoạn tuyệt.

Một năm này, Khương Thanh Hàn đã bốn mươi mốt tuổi.

Một năm này, nàng vẫn chưa chồng chưa con.

Khương Thanh Hàn độc thân ra ngoài hai mươi ba năm, chưa từng trở về trấn Đông Hoa lấy một lần.

Không phải nàng không muốn trở về, không phải nàng không mong nhớ đại ca mình, mà là không có mặt mũi nào trở về.

Thuở thiếu thời, nàng cho rằng chỉ cần chính mình học đủ thứ kinh thư, liền có thể xông ra một phen thành tựu, liền có thể lấy được giàu sang phú quý, nhưng cái thế đạo này quả thực quá mức gian nan, đối với phụ nữ như nàng, còn gian nan gấp ngàn lần!

Lưu lạc thiên hạ hơn hai mươi năm, nàng vẫn tay trắng hoàn tay trắng.

Càng nghèo túng, nàng càng không dám về nhà, càng không dám đối mặt với đại ca chờ đợi mòn mõi ở quê.

Nàng không biết, nếu chính mình lấy tư thái chán nản như vậy hồi hương, đại ca sẽ thất vọng đến cỡ nào.

Nàng rất nhớ nhà, mỗi lần nghĩ đến đại ca ốm yếu sống cô đơn ở trong gian nhà tranh rách nát, trái tim của nàng như xiết lại, nhưng thật chẳng có cách nào khác.

Nàng tưởng niệm bánh ngô lẫn khoai mà đại ca làm, tưởng niệm giày cỏ mà đại ca đan, tưởng niệm mỗi mùa xuân đại ca cõng nàng trên vai đi ngắm cảnh, tưởng niệm mỗi mùa đông đại ca giúp nàng đắp người tuyết, tưởng niệm đại ca tiết kiệm trái tiết kiệm phải, vụиɠ ŧяộʍ mua cho nàng nửa lạng thịt mỡ...

Rất nhớ, rất nhớ, nhưng căn bản không có mặt mũi nào trở về!

Nàng lưu lạc quận Bắc Hà thêm mười năm, cuối cùng quyết định đi đến một toà thành nhỏ, mở một sạp vải mưu sinh qua ngày.

Nội tâm nàng có rất nhiều tài hoa chưa kịp thi triển, có rất nhiều tưởng niệm không chỗ kể ra. Nhưng nàng chỉ đành gác lại tất cả hoài bão thời thiếu nữ, lựa chọn sống cuộc sống tầm thường, vô dụng.

Mãi cho đến mấy hôm trước, có một người đồng hương ở trấn Đông Hoa tới thành nhỏ buôn bán, trùng hợp gặp được nàng đang bán vải trên phố.

Sau khi xác nhận đúng là Khương Thanh Hàn, người đồng hương nọ bèn thông báo cho nàng một cái tin tức xấu.

Đại ca của nàng, người thanh niên gầy yếu nhưng kiên cường năm nào, từng dãi nắng dầm sương nuôi nàng khôn lớn kia, đã ngã bệnh được ba năm.

Khương Thanh Hàn năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, đại ca của nàng cũng ngoài năm mươi.

Ở cái tuổi như bọn họ, một ngày ngã bệnh, khả năng cao chính là vĩnh biệt!

Hiện giờ, mặt mũi cái gì đã không còn quan trọng, nàng muốn về nhà, chỉ muốn về nhà.

Nàng gấp gáp đến mức không kịp thu dọn sạp hàng, vội vàng khăn gói lên đường rời khỏi thành nhỏ, tiếp theo không ngủ không nghỉ, vượt qua quảng đường gần ngàn dặm, vội vã về quê.