Chương 7. Giữ lại Tử Họa, các di nương thăm dò

Đúng thật như Vong Đằng nói, Dục Tiên Lâu của Thành gia là cơ sở ngầm để Thành Nhạc ngoài sáng trong tối đối phó với bọn quan lại, rất có ích cho việc buông bán. Từ ngày có Dục Tiên Lâu tiền bạc không đếm xuể đã đành, quan trọng là mọi việc buôn bán bình thường đều không một chút trở ngại.

Nhớ mấy năm trước Thành Nhạc mới quản gia, căn cơ chưa đủ, việc vận chuyển trà xanh qua huyện Nam Du luôn bị kiểm tra thật “ kỹ càng” ảnh hưởng đến chất lượng của trà. Bọn quan lại này cứng mềm đều không thương lượng được, nhưng sau một đêm vị quan đứng đầu Nam Du được mời đến Dục Tiên Lâu trở ra liền như bay mất hồn phách, mỗi chuyến hàng của Thành Nhạc sau đó, đều được nha sai hỗ trợ vận chuyển qua nhanh. Vẫn là kỹ nữ trong tay thiếu gia có bản lĩnh!

Tại Trầm Cư Uyển, Trầm Bích nhìn thiếu nữ đang cúi đầu:

_ Trời sinh ngươi tướng mạo tốt, sao lại cam tâm làm một nha hoàn cho ta?

- Vì nô tì không muốn làm người của những kẻ phàm phu tục tử kia

Trầm Bích mỉm cười, làm người của kẻ phàm phu tục tử hay làm người của đấng quân vương, nếu không được trân trọng cũng sẽ thành oan hồn đầy thù hận.

- Nếu ta nói, ta mua ngươi là muốn ngươi làm việc mà ta muốn, ngươi nguyện ý sao? Không sai, nàng chính là không phải bồ tát thiện lương, giúp đỡ người hoạn nạn,cũng không phải ác quỷ không từ thủ đoạn làm điều mình muốn. Nếu nàng ta không nguyện ý, nàng không cưỡng cầu..

Tử Hoạ mỉm cười không rõ tâm tình, đáp:

- Chỉ cần tiểu thư muốn, Tử Họa sẽ không chối từ.

Nàng còn gì để mất, vốn là tiểu thư của một vị quan thanh liêm, bị cẩu quan hãm hại, chết hết cả nhà. Năm đó nàng đang chơi trốn tìm sau tượng đá chứng kiến huynh muội cha mẹ chết dưới kiếm sát thủ. Trốn tranh 2 năm, nàng gặp thành Nhạc, vị thiếu niên có thể giúp nàng báo thù, nàng nguyện làm thủ hạ dưới tay Thành Nhạc. 6 tháng huấn luyện khiến nàng từ một tiểu thư khuê cát thành một kỹ nữ đứng đầu Dục Tiên Lâu, lẳиɠ ɭơ, quyến rũ không ai bằng. Những Tên tham quan năm đó vu oan cha nàng bị Thành Nhạc liệt kê vào một danh sách, từng người, từng người một si mê nàng đến tan cửa nát nhà, sau cùng chết không rõ ràng. Nàng biết, Thiếu gia là giúp nàng trút hận.

Trầm mặc một lúc, Trầm Bích gọi Đỗ ma ma dẫn Tử Họa đi tắm rửa chải chuốt, lấy thân phận là biểu tỷ bà con xa bên ngoại mà giữ bên mình.

Nhận thư báo, Thành Nhạc nhíu mày, nữ nhân này, nàng cuối cùng là muốn làm gì đây, nàng bồi Tử Họa là muốn dùng để gài bẫy ai? Tiểu nữ nhân này, cũng đặc biệt có mắt nhìn!

Đêm đen như mực, Trầm Bích trằn trọc không ngủ được. Trùng sinh sống lại, có nhiều việc đã khác. Ví như Thành Nhạc, đời này hắn vẫn là võ trạng nguyên nhưng lại không đầu quân cho triều đình, mà nhàn tản làm một phú thương giàu có đầy thế lực ngầm. Ví như Tử Họa, một người vừa gặp nàng đã biết nàng là người thích hợp để giúp mình rửa mối hận trên người Triệu Cảnh Vũ, hiện đang là thái tử gia chờ lên ngôi… Nàng thϊếp đi trong mệt mỏi.

Sáng sớm hôm sau, các di nương, tiểu thư trong phủ đến Trầm Uyển Cư thỉnh an, liền bất ngờ hôm nay bên cạnh nàng nhiều hơn một biểu tiểu thư dung mạo hơn người. Đám tiểu thư tròn mắt ngưỡng mộ vẻ ôn nhu quyến rũ trên người Tử Họa, các di nương lại không vui mắng một câu : hồ li tinh!

Nhận thấy ánh mắt của mọi người, Tử Họa mỉm cười không hờn giận, ân cần dâng ly trà cho Trầm Bích:

- Biểu muội, Bích loa xuân do biểu tỷ mới pha, muội thử xem.

Trầm Bích nhận ly trà còn đang nóng, hương thơm tao nhã khiến người ta không nỡ uống.

Nhị di nương Trầm thị thấy đại tiểu thư có vẻ rất thích biểu tiểu thư này, liền nịnh nọt:

- Nhờ phúc của biểu tiểu thư, chúng nô tỳ mới được uống loại trà ngon thế này, thật phải mỗi ngày tới đây thỉnh an để hưởng chút phúc khí.

Tam di nương che miệng cười:

- Tỷ tỷ thật là, biểu tiểu thư làm sao lại ngày nào cũng ở phủ chúng ta , phúc khí này chắc chúng ta không được uống mấy hôm đâu.

Thật có hàm ý,,, một hai câu đã có ý đuổi khéo, các nàng mặc dù biết sẽ có thể đắc tội đại tiểu thư nhưng trong phủ có một vị đích nữ nổi bật là đủ rồi, nay lại thêm vị biểu tiểu thư như hoa như ngọc như thế, thứ nữ của các bà còn ai sẽ để mắt tới.

Trầm bích ôn nhu cười: Các vị di nương yên tâm, Tử Họa tỷ tỷ từ nay sẽ sống ở phủ chúng ta, đừng lo không có trà ngon để uống.