Chương 88: Thập Vĩ Ma Hồ - Chân Long

Sau khi mọi người điều biến mất chỉ còn Hoàng Phi Vân ở lại bãi hoang tàn hắn nghiến răng nghiến lợi mọi người đều khinh thường hắn, hừ muốn cho ta ra rìa ta liền làm theo ư, kể cả thiên đế hạ giới ta cũng không khuất phục! Đợi đó 30 năm hà đông 30 năm hà tây đừng khinh thường người khác quá sớm, mối khuất nhục hôm nay Hoàng Phi Vân ta thề sẽ hoàn lại cho các ngươi gấp bội.

Đúng lúc này từ bệnh cạnh một bàn tay xé rách không gian tóm cổ Hoàng Phi Vân vào, bên trong hư không Hoàng Phi Vân đang bị một lão già đầu trọc lóc chỉ còn một nhúm tóc ở giữa trung tâm vầng trán xách như cổ gà, hắn nghĩ người này cũng là cường giả mới có thể xé rách không gian đưa hắn vào đây.

Hoàng Phi Vân hơi sợ sệt không hiểu chuyện gì xảy ra không lẽ cứ như vậy kết thúc sao? Thì giọng già nua đó vang lên chất vấn:

“Chuyện gì xảy ra với Hoàng Thất, tại sao lại tan hoang thế kia”

Hoàng Phi Vân thoáng thở phào nghe được giọng này khá quen tai hắn liền nhận thức là ai, đây có lẽ là Thái Thượng lão tổ tiền nhiệm Hoàng Đế đi hắn chỉ đoán cũng không chắc nhưng cứ đánh cược lão già này chắc là bị kinh động dưới mật địa rồi khi La Tử Yên chơi nát Hoàng Thất.

Hoàng Phi Vân không dám trậm trễ cung kính nói:

“Thưa Thái Thượng lão tổ đây tất cả đều một tay La gia làm ra”

“La gia? Không lẽ bọn chúng tạo phản dám ra tay với Hoàng Thất” Lão già hơi bất ngờ hỏi.

Hoàng Phi Vân gật đầu, thầm nghĩ không phải lão đầu ngươi đã thấy nó đánh sập hết kiến trúc rồi kìa chứng cứ rành rành ra đó.

Lão già này hơi trầm ngâm một lát sau mới lên tiếng:

“Được việc này ta sẽ tìm La gia tính sổ, hừ giám diệt Hoàng Thất cơ ngơi bao lâu nay tiên tổ chúng ta gầy dựng La gia này thật đáng chết!”

“Lão tổ có thể mang ta cùng đi không?” Hoàng Phi Vân dò hỏi, dù sao đây cũng là cường giả đi theo biết đâu học được chút ít.

“Ngươi? Chỉ bằng ngươi nên chăm chỉ tu luyện thì hơn đến La gia sẽ chỉ làm pháo hôi cho người khác tùy ỳ một cái búng tay ngươi tan thành mây khói.”

Hoàng Phi Vân nghe mà hận thấu xương nhưng không dám biểu lộ ra ngoài âm thầm gật đầu nói lão nhân dạy chí phải.

Lão già kia lại nói:

“Niệm tình ngươi cũng là dòng dỗi cuối cùng Hoàng Thất ta sẽ gửi gắm ngươi cho một lão bằng hữu, ở đó cố gắng tu dưỡng cho tốt khi nào có thành quả, muốn gϊếŧ lão già ta tùy thời phụng bồi Haha.”

Hoàng Phi Vân nghe xong khẽ biến sắc tái mét không ngờ lão già này còn nhìn ra được ý nghĩ sâu trong thâm tâm của hắn.

Nhưng có vẻ lão không bận tâm, lại nói:

“Đi thôi”



Nói xong lão đưa tay ra phía trước mạnh mẽ tách một hố không gian ném thẳng Hoàng Phi Vân vào không chút lưu tình hắn như một ngôi sao băng lao vun vυ"t đi, lão ở lại khẽ dời mắt nhìn phương hướng gần Yêu Cổ Sâm Lâm rồi biến mất tại chỗ…

Lại nói một nơi nào đó xa xôi có thể đây là nơi cư ngụ Hồ tộc nhưng có vẻ ở đây có đại chiến xảy ra, nhìn xung quanh thì như một bãi chiến trường khắp nơi đều là những cái hố cự đại, bênh cạnh là những không gian bị vũ kỹ xé rách ra vẫn chưa hoàn toàn khép lại.

Lúc này trên bầu trời có hai thân ảnh đang giao đấu chớp nháy như lôi đình hỗn ngang những vũ kỹ cước quyền so kèo cực kỳ căng thẳng thoáng chốc hơi dừng lại đối diện nhau.

“Mau giao nữ nhân đó ra đây! Ngươi căn bản không phải đối thủ bản tôn!” Một giọng khàn khàn không phân biệt được là nam hay nữ, một bộ y phục hắc y bao hàm cả diện mục ngũ quan người ta thường gọi là hắc y nhân là tên này.

Hồ Thanh Nguyệt nhìn hắn phun một ngụm trong miệng ra hừ lạnh nói:

“Hừ, lũ Chân Long tộc các ngươi đều tự phụ như vậy, ta không phải đối thủ của ngươi từ khi nào?”

Gã hắc y nhân nghe vậy hơi đổi sắc mặt ung dung nói:

“Đã Thanh Nguyệt tộc trưởng không thức thời vậy bản tôn không khách khí nữa, nên kết thúc được rồi.”

“Muốn kết thúc cũng không phải do ngươi nói là được” Hồ Thanh Nguyệt cười lạnh đáp trả.

Dứt lời thân thể nàng biến đổi một luồng hàn khí âm u nàng bên trong hoá thành bản thể Yêu Hồ, một cỗ yêu khí âm u mạnh mẽ bức phá khiến chung quanh tối mù lại bên cạnh hắc y nhân nhìn tình cảnh này cũng không khỏi biến sắc cho đến khi luồng khói âm u đó tản ra thì một diện mạo mới hoàn toàn khiến gã hắc y nhân này có chút kinh sợ.

Đây là… Thập Vĩ Ma Hồ? Gã hắc y nhân thất kinh cau mày đánh giá Hồ Thanh Nguyệt biến hoá thay đổi nghiêng trời lệch đất thành một tôn Yêu Hồ đáng ra phải là Bạch Hồ trắng muốt, còn nàng lại là một thân hắc sắc bao phủ cộng hưởng với một cỗ yêu khí âm u đó chỉ có một trong thập đại ma thú mới có được.

Gã hắc y nhân nhận ra kinh ngạc tán thán nói:

“Có chút ý tứ, không ngờ Thanh Nguyệt tộc trưởng ẩn giấu sâu như vậy, nữ nhi là một trong những Thần Thú huyết mạch Cửu Vĩ Thần Hồ, còn mẫu thân lại lai lịch lớn hơn nữa, một trong những thập đại ma thú Thập Vĩ Ma Hồ đây thật là đại thu hoạch haha!!”

Hồ Thanh Nguyệt kinh ngạc không nghĩ đến tên này cũng biết được thân phận của nàng, nhếch miệng cười lạnh lẽo nói:

“Kiến thức không tồi, bất quá chỉ là chó săn, chó đã biết nhiều như vậy chủ tử còn không phải nắm cả thiên hạ, phải tiễn ngươi đi một đoạn cho hắn bớt đi một trợ thủ đắc lực”

Gã hắc y nhân cười to chẳng để tâm khi nghe Hồ Thanh Nguyệt nói vậy, gã chỉ nhếch miệng nhạo bán:

“Đây chắc là ác chủ bài sau cùng của ngươi rồi nhỉ? Haha nực cười chết bản tôn ngươi nghĩ chỉ với bản thể Thập Vĩ Ma Hồ là có thể xoay chuyển thế cục này?Thật là không biết tự lượng sức mình, phóng nhãn quang của ngươi chiêm ngưỡng xem cái gì mới là thực lực chân chính cái gì mới là cường giả Long tộc.”

Đoạn thoại gã hắc y nhân liền phát sinh biến hoá chỉ thấy y phục tên này bị trấn nát một tôn Chân Long dài đằng đẵng, đuôi sừng vảy phiến xanh lục bích liên miên không dứt cho đến đuôi có lẽ đây là bản thể Long tộc? Chỉ thấy một thân nó dài như lưu thủy phạm trù lớn khó thể tin, uy áp cường đại chấn nhϊếp những yêu thú có tu vi thấp kém xung quanh đều sợ hãi tán loạn chạy mất, nơi này thoáng chỉ còn hai người ở lại tại nơi này.

Hồ Thanh Nguyệt sắc mặt ngưng trọng trở lên khi thấy tên hắc y nhân này lại dùng đến bản thể Long tộc vậy cơ hội tẩu thoát của nàng càng khó nàng âm thầm truyền âm vào không gian chứa vật sống:

“Hồ Diễm Nhi khi mẫu thân phóng thích ra, con phải tranh thủ thời gian rời đi ngay lập tức”



Bên trong không gian tiếng Hồ Thanh Nguyệt vang vọng Hồ Diễm Nhi nghe được lo lắng hỏi:

“Vậy còn mẫu thân thì sao?”

“Không cần lo, mẫu thân sẽ tự có biện pháp thoát thân” Hồ Thanh Nguyệt liền cắt đứt với bên trong, nhìn chằm chằm tôn Chân Long trước mặt mình nàng cũng bị áp chế Long tộc là thứ gì đó sinh ra đã là sủng nhi của thiên địa rồi.

Nàng biết sẽ khó thoát khỏi khốn cảnh lúc này, nếu tên Long tộc này khinh thường địch không hoá thành bản thể nàng còn có chút cơ may nhưng tên này quá thận trọng không cho nàng bất cứ cơ hội nào như chơi mèo vờn chuột vậy, nhưng nàng tự tin có thể cầm chân được cho nữ nhi mình rời đi.

Gã hắc y nhân thấy sắc mặt Hồ Thanh Nguyệt biến ảo liên tục thì ảo tưởng rằng nàng sợ mình cuồng vọng cười lớn khoe mẻ:

“Haha sao nào đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa bản tôn và ngươi rồi chứ, dù cho là Thập Đại Ma Thú đã thế nào, run rẩy đi, sợ hãi đi, thuần phục Long tộc chúng ta đi Hahahaa.”

Hồ Thanh Nguyệt khẽ nhíu mày từ bé đến lớn bây giờ nàng thề từng diện kiến qua tên nào tự luyến như tên này, bây giờ gặp qua quả không phải hư danh Long tộc là một cái tín đồ của sự cuồng vọng đến cực điểm.

Hồ Thanh Nguyệt nhân cơ hội khó được liền xuất thủ trước tích tụ linh lực vào mười cái đuôi phía sau tạo thành những quả cầu năng lượng cỡ lớn thanh thót hô lên:

“Thập Đại Ma Cầu!”

Nàng quẩy cái đuôi mười quả cầu bao vây thập hướng khác nhau phóng tới tên Chân Long tộc kia, tên này đang cười đột nhiên cảm nhận được có vũ kỹ công kích thì khẽ cúi người nhìn xuống muốn làm ra phản ứng thì đã quá muộn.

Ầm! Ầm!

Không ngoài ý muốn tên Chân Long này đều ăn trọn mười quả cầu khói bụi mịt mù, nhưng Hồ Thanh Nguyệt cơ hồ không mấy thay đổi sắc mặt nhìn vào bên trong, một chút sau chỉ thấy tên này lắc đầu hiển hiện ra ngoài, cái miệng hơi sưng phồng cùng cái đầu rồng đen thùi lùi ngoài ra không sứt mẻ tí nào.

“Tức chết ta! tiện nhân ngươi thân là cường giả, lại như vậy vô sỉ giám đánh lén bản tôn”

“Nói nhảm, là do ngươi bất cẩn, trận chiến lúc nào đã dừng lại” Hồ Thanh Nguyệt cũng không nhột là mấy phản bác.

“Được, được hay cho câu bất cẩn, để ta xem tiện nhân ngươi trụ dưới tay ta được bao lâu” Tên Chân Long tộc thấy á khẩu không phản bác được thì hoá giận.

Vung một cái đuôi như cổ thụ của mình uy lực mười phần quét ngang tốc độ lao như xé gió hướng về Hồ Thanh Nguyệt đánh tới.

Nhưng nàng nhẹ như bông tránh thoát cú đánh đó khẽ di dịch sang hướng khác lại phát động vũ kỹ công kích ngưng tụ Thập Đại Ma Cầu.

Tên Chân Long tộc cũng không vừa hừ lạnh một tiếng ngưng tụ từ rọ mỗm một quả cầu Long chi lực tung vũ kỹ “Nộ Long Cầu” to lớn không thua kém gì kích thước vũ kỹ “Thập Đại Ma Cầu” của Hồ Thanh Nguyệt gộp lại, tên Chân Long gầm lên bắn ra.

Hai nguồng linh lực va chạm liền gây nên luồng xung đột đối kháng dữ dội không phân cao thấp đánh đỗ sập những cây cổ thụ xung quanh, ma xát cho đến khi hai luồng chi lực đôi bên lưỡng bại câu thương tạo ra một cái hố lớn, hai người một Thập Vĩ Ma Hồ - một Chân Long lại lao vào thi triển mọi thủ đoạn thế công sáp la cà.