Chương 41: Gặp Lại Hành Không

Soạt...sột sột...soạt...

Tiếng cây cỏ lung lay tạo ra âm thanh sột soạt.

-Hề hề, nồng đậm là phải rồi, không ngờ ngay cả cái giống loài này cũng bị nhốt trong bí cảnh, ta càng lúc càng tò mò hơn rồi đấy! Bí cảnh này, rốt cuộc đã từng là cái địa phương gì?

Hành Không dáng vẻ như khô lâu, bất thình lình từ trong bụi cỏ ở gần đấy chui ra, nhìn thấy mỹ nhân toàn thân ngoại trừ da ra, còn lại đều là màu đỏ đứng trong vòng vây của đám yêu tộc thì quỷ nhãn thoáng cái co rụt lại nhưng lập tức tỏ ra trấn định, làm như không có chuyện gì, hời hợt đánh giá thân hình nóng bỏng sau lớp váy của nàng, ánh mắt sáng rực, tỏ vẻ thèm thuồng và vô sỉ.

Khuyết....Khuyết...Ríu...

Một tiếng chim hót lanh lảnh cất lên, tiếng chim vang vọng bay lên chín tầng mây, hỏa linh khí tinh thuần đến thực chất, có thể dùng mắt thường nhìn thấy từng đốm bụi nhỏ chớp sáng ánh đỏ như đám tàn lửa hướng thân ảnh màu đỏ ập tới, hỏa linh khí tựa nước lũ được triệu tập, thật là lợi hại, chỉ một tiếng hót liền có thể điều động hỏa linh khí trong toàn bộ bí cảnh, bản lĩnh như vậy há có thể là loại tầm thường vô danh.

“Chí Tôn, ngài đã trở lại! Cảm giác này, đúng là đã hoàn toàn dung hợp!”.

Đúng lúc này giọng của bảy quái thú vang lên trong đầu Toàn, chúng nấc nghẹn, vui mừng khôn xiết.

“Ừm! Chính là ta, đợi ra khỏi bí cảnh này, ta sẽ kể lại một số chuyện cho các ngươi!”.

Toàn cũng rất vui mừng, nói ra thì bảy con thú đều do hắn một tay nuôi dạy, tình cảm dĩ nhiên rất sâu đậm.

“Được rồi, ngài cẩn thận một chút, tên trọc kia rất nguy hiểm, cả nữ nhân tóc đỏ nữa, cô ta là hậu duệ của con Kim Ô từng sống trong bí cảnh này!”.

Bảy thú trầm giọng cảnh báo cho Toàn, khuyên hắn nên thận trọng với Hành Không và nữ nhân tóc đỏ.

“Ừm, ta đã rõ!”.

...

Ngay lúc này thân thể ốm yếu của Hành Không cấp tốc phình ra, có một thứ gì đó chạy dọc bên dưới làn da của hắn, cơ thể như một bộ xương khô chợt bành trướng, to hơn một vòng rồi lại một vòng nữa, cho đến khi nó trở về với nguyên trạng thân hình vạm vỡ lúc ban đầu.

Bằng cách nào đó mà Hành Không đã khôi phục lại được thực lực đỉnh cao với tốc độ gấp rút không thể tưởng tượng, trong lúc Toàn còn đang há hốc thì một điều bất ngờ nữa lại xảy ra, sau lưng Hành Không đột nhiên không gian vặn vẹo, bầu trời bí cảnh như một mặt gương tĩnh lặng nhoáng cái bị đập nát, không gian nứt vỡ, từ bên trong hắc ám vô ngần chui ra một hư ảnh quỷ dữ lam sắc, cao hơn ngàn mét có thừa, hình thể to lớn, trên đầu đội ba chiếc sừng dê cong quéo, ngoài ba cái sừng ra thì không có một cọng tóc nào, ba con mắt nằm dọc, ngang hàng với nhau, quỷ nhãn hung tợn bắn ra từng tia sáng lạnh lẽo.

Khuôn mặt dài, răng rúa như bị lồi sĩ, mọc um tùm, vô số cánh tay khổng lồ như những cây trụ chống trời chắp sau lưng. Hư ảnh quỷ dữ hung tợn mà to lớn đập vào tầm nhìn của tất cả sinh linh đang đứng trong vùng lòng chảo rộng lớn này. Một cỗ hơi thở tang thương mang theo khí tức xa xưa bao phủ bí cảnh, lòng người hoang mang trước màn chào hỏi cực mạnh của Hành Không, cả tòa Kim Ô bí cảnh bắt đầu run lên dữ dội, toàn bộ sự sống trong bí cảnh, từ những sinh vật có ý thức đến vô ý thức đều tranh thủ nhìn về hướng hư ảnh quỷ dữ, sau đó liền phi thân, gấp gáp hướng trung tâm địa hình lòng chảo mà vọt tới. Phải nói sức hấp dẫn của Hành Không khiến cho chúng nhân không thể cưỡng lại được.

-Uy áp thật đáng sợ, thứ này là tồn tại từ thời đại nào đây, phải trải qua bao nhiêu năm tháng mới có thể phát ra khí tức xa xưa như vậy?

Một bóng đen hết sức quen thuộc đang cầm đầu đám Vong – Sát Linh chạy ào ào trên mặt đất, nó ngước mặt nhìn trời, hai con ngươi màu đỏ như máu đắm đuối đánh giá quỷ ảnh, có e ngại, có kiêng kỵ.

Sâu bên dưới lòng đất, nơi này...bây giờ có lẽ chỉ còn lại một người duy nhất.

Trung tâm địa đạo hình cung, cái quan tài có nắp trong suốt như thủy tinh, phần thân quan tài là hai màu trắng đen, bề mặt chạm khắc đồ án âm dương....

Rầm...rầm...rầm...

Đột nhiên địa chấn xuất hiện, một cơn động đất cực mạnh bất ngờ diễn ra khiến cho địa đạo có thể tích hình tròn bắt đầu rạn nứt vách thành, cát đá rơi vung vãi và vài phút sau đó...

Bùm!!!

Cả cái quan tài bỗng chốc bạo nổ phát ra một tiếng động kinh thiên, toàn bộ quan tài tách ra thành sáu phiến đá lớn, bay như phi tiêu, ghim sâu vào vách địa đạo.

Rầm...rầm...rầm!

Khói bụi dần tản đi để lộ ra bóng người đang trôi nổi một cách kì lạ giữa không trung, ngay ở vị trí cũ đặt quan tài.

Vụ nổ lớn như vậy mà bóng người này vẫn nguyên vẹn không có bị sứt mẻ gì, không chút hư hao. Ngoại hình rõ ràng là một nam tử bất phàm, đầu tóc bạc trắng, toàn thân diện y phục hai màu trắng đen, mặt vải bóng loáng, thỉnh thoảng còn phát ra ánh sáng lấp lánh, là một bộ trường sam đặc biệt.

Hắn bất động nằm đó, đất đá cứ liên tục từ trên trần rơi xuống nhưng không có một cục đá hay một hạt bụi nào chạm được vào người hắn cả.

Hắn đang yên giấc ngàn thu...nhưng lúc này bởi vì biến cố mà giấc ngủ bị phá vỡ, có tiếng tim đập mỗi lúc một mạnh, lớn dần, chỉ thấy mí mắt nam tử khẽ nhúc nhích, làn mi nhíu nhíu lại rồi bất ngờ mở phắt ra!

Rẹt...rẹt...

Một cỗ bá khí từ trên người nam tử tóc trắng bạo phát, làm cho không gian địa đạo vốn ngột ngạt bỗng xuất hiện gió lốc, y phục hai màu tung bay, gió lốc khủng bố nhanh chóng lấp đầy không gian địa đạo nhỏ hẹp này, hơn ngàn mét vuông bị bá khi bao phủ trong tích tắc.

Ánh mắt thẫn thờ trong giây lát mới có thể chuyển động, con ngươi đen tuyền một màu như than của hắn khẽ đảo, cặp chân mày bạc trắng hơi chau.

-Ta đã...bị nhốt bao nhiêu năm...tuế nguyệt không biết đã qua bao mùa xuân, hạ, thu, đông...

Vị thần tỉnh dậy sau cơn u mê,

Một kẻ đã từng tuyên bố phải diệt thiên, xóa sổ Thiên Đạo!