Vì Sao Khăng Khăng Muốn Chọn Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Phonglinhlam Converter: Ngocquynh520 Vưu Vịnh Kỳ - cá tính nội hướng nhát gan, trước sau chỉ là một nhân viên l*иg tiếng nho nhỏ. Nhưng cô vẫn luôn rất hài lòng với cách sống khiêm tốn của bản  …
Xem Thêm

Chương 4
Ánh mắt của anh đúng là không có sai, cô thật là một cô gái nhu thuận.

Hơn một tuần cho tới nay, cô chưa từng muộn, chưa từng xin phép, lại càng không giống những phụ nữ từng bên cạnh anh, nhiều thủ đoạn muốn quyến rũ anh, hoặc nhờ dựa vào tiếng tăm của anh để lăn xê bản thân nổi tiếng.

Thậm chí cô còn rất săn sóc.

Tuy rằng bọn họ mới biết không lâu, cô lại len lén nắm chắc thói quen của anh, cứ tới thời điểm anh cần cà phê, đúng lúc đưa lên một tách cà phê nóng hương thơm đầy quyến rũ, mà khi anh vùi đầu vào công việc thì cô lại biết trở thành một đoàn không khí, làm tổ ở một góc trong phòng sách, im lặng làm chuyện của mình.

Thành thật mà nói, chưa từng có một phụ nữ có thể làm cho anh cảm thấy dễ chịu thoải mái như vậy, mà anh cũng chưa bao giờ nhanh chóng mà tạo thành thói quen tự nhiên có một người phụ nữ đợi ở bên cạnh như thế.

Dịu dàng của cô, đủ để lấy lòng đàn ông khắp thế giới, nhu thuận của cô, luôn làm cho anh không nhịn được tán thưởng, nhưng mà không hoàn mỹ là bảo thủ của cô, lại bắt đầu làm cho anh nghi ngờ tiết mục thoát hôn vô cùng có khả năng sẽ thất bại.

Anh dặn dò trăm ngàn lần, muốn cô nhất định phải có bộ dáng tình nhân, kết quả cô có thay đổi sao?

Trên người mặc áo khoác to, dưới người che bằng tấm vải lông, toàn thân bao bọc kín không một khe hở, cô cho là mình là người Eskimo sao?

Gấu Bắc Cực ăn mặc còn mát mẻ hơn cô!

Nhíu lông mày rậm lại, Quyền Thiên Sóc lần đầu phát hiện mình không thể tập trung tinh thần để làm việc, mà người khởi xướng chính là cô gái nhỏ quá bảo thủ kia. Anh đã nhịn một tuần rồi, anh tuyệt đối không thể lại dung túng cô --

"Không cho phép cô bao kín mình không một khe hở như vậy!" Không nói hai lời, anh lập tức gác lại công việc trong tay, nhanh chóng đứng dậy đi đến cạnh cô.

"A! "

Vưu Vịnh Kỳ đang ngồi ở trên sô pha luyện tập lời kịch, đến khi nửa người dưới bỗng nhiên cảm thấy một trận mát lạnh, cô mới kinh ngạc phát hiện anh thế nhưng rút đi tấm thảm lông rồi.

Cô một tiếng hô nhỏ, sợ tới mức vội vàng lấy tay kéo làn váy xuống, chính là không dám để lộ đùi ở trong không khí.

"Xin trả lại thảm cho tôi!" Cô kêu gào kích động, một đôi tay nhỏ bé mưu tính đoạt lại thảm lông.

Mơ tưởng!

Trước khi tay bé nhỏ tìm ra, anh liền ném tấm thảm lông vào góc.

Anh hao hết tâm tư để sửa đổi cô, đe dọa muốn cô mặc " Trang phục tình nhân" đến bắt đầu làm việc, vì để cô sớm sớm một chút làm quen cách ăn mặc gợi cảm một chút, anh cũng không cho phép cô luôn bao bản thân kín kẽ như công nhân nữ hái trà.

Khi cặp đùi thon dài trong suốt đẹp đẽ rốt cục xuất hiện ở dưới ánh đèn, sắc mặt của anh mới chậm rơi xuống chút, nhưng mà khi ánh mắt anh

nhìn đến kiện áo khoác ngoài thì anh lại muốn " Động tay động chân".

"Cởϊ áσ khoác ra!"

"Không được! " Sắc mặt cô đại biến, nhớ tới hôm nay trang phục tình nhân đúng lúc là cổ áo chữ V khá sâu, phạm vi cổ áo gần như xuống tới áo ngực, khe ngực và một mảng lớn da thịt của cô đều không có chỗ trốn.

Lúc trước anh phân phó trợ lý dẫn cô đi mua sắm chọn trang phục tình nhân thì dặn dò trang phục lấy phong cách "gợi cảm" là chính, trợ lý tiểu thư hoàn toàn theo ý chỉ của anh, thay cô chọn mua một đống quần áo cô xem là sẽ đỏ mặt.

Vì ngăn chặn cảnh xuân lộ ra ngoài, cũng vì không muốn bị người khác chú ý, mỗi lần trước khi "Bắt đầu làm việc ", cô nhất định sẽ đặc biệt mặc vào quần bò cùng áo khoác lớn che lấp trang phục của bản thân quá mức khêu gợi, sau đó lại mang lên gọng kính thô kệch và nón lông xấu xí, che dấu khuôn mặt nhỏ nhắn của bản thân.

Có lẽ là hành động hóa trang của cô đạt tới hiệu quả, tính đến trước mắt, còn không có phóng viên nhà báo phát hiện "quan hệ" của cô và anh, bọn họ vẫn nghĩ đến cô là người giúp việc theo thời gian đến quét dọn --

" Vì sao không được? " Anh nheo con mắt lại .

Cô rụt cổ thấp xuống bả vai, chột dạ dời ánh mắt. "Bây giờ là mùa đông, tôi..... Tôi sợ lạnh......."

" Biệt thự này có hệ thống sưởi ấm, cô bao chặt chẽ như vậy, chỉ có thể bị cảm nắng!" Anh không chút lưu tình nào đâm rách nói dối của cô.

" Nhưng là --"

Không đợi cô nói hết lời, anh đã đưa tay tới trước ngực cô, ý định cởi bỏ nút gài áo khoác.

Cô lại sợ hãi kêu lên, rất giống con gái nhà lành bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

"Á, làm ơn đừng.... Á, tôi thật sự sợ lạnh, ngài để tôi mặc áo khoác đi." Vù Vù, cô không có thói quen ăn mặc hở hang như vậy, cô từ nhỏ đến lớn không có mặc váy quá ngắn, thoáng cái muốn cô lộ ra một nửa cảnh xuân, cô, cô, cô cô -- cô nhất định sẽ xấu hổ chết!

"Lấy tay mở ra!" Cô luôn nắm vặn chặt như vậy, làm sao đi gặp ba mẹ với anh? Tình nhân phải có bộ dáng tình nhân, cô nhận mệnh đi.

Mím môi, anh chưa từ bỏ ý định lại dò tới nút áo khoác của cô.

" Tôi không -- Á, không cần! Không cần!" Cô như cũ một tay nắm lấy váy, một tay che ở trước ngực, bộ dạng liều chết cũng không theo.

"Mở ra!" Anh phát hỏa.

"Có thể không cần hay không...." Cô không dám lắc đầu, chỉ có thể đáng thương nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại bởi vì giãy dụa quá độ mà nhuộm lên đỏ bừng xinh đẹp, mơ hồ lóe ra nước mắt không hiểu lại chọc người ta thương tiếc, cho dù là đàn ông ý chí sắt đá, cũng sẽ vì cô mà mềm lòng.

Bàn tay lớn đang nâng giữa không trung đột nhiên cứng lại, anh nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy có chút tội lỗi.

Có lẽ anh không nên nóng vội như vậy, có lẽ anh cũng không nên dồn ép nhanh như vậy, dù sao cha mẹ anh cũng không ở hiện trường, trước mắt còn không cần thiết diễn trò --

Chính là lúc nháy mắt phân tâm, Vưu Vịnh Kỳ lại linh hoạt dưới cánh tay của anh nhanh chóng chui ra.

Đồng thời cô sử dụng cả tay và chân, nhanh như chớp liền đi đến một chỗ khác của sô pha, tính nhảy xuống sô pha gấp rút trốn đi nơi khác, đáng tiếc chân phải của cô vừa mới giẫm lên thảm, trên lưng liền thêm một cánh tay rắn chắc.

Vèo!

Thời gian trong nháy mắt , cô đã bị người ta bắt trở về.

"Cô gái, cô muốn chạy đi đâu?" Cô gái nhỏ này đúng là ăn gan báo tim gấu.

Quyền Thiên Sóc nhíu lông mày, hung ác cúi người bức đến trước mặt cô, đầu gối anh kê gác lên sô pha, hai cán tay thì lướt qua hai bên người của cô, để ở trên lưng ghế sô pha, hoàn toàn vây cô ở không gian trước ngực.

"Tôi....." Cô bị hù chết, mở ra môi đỏ mọng run rẩy , ướŧ áŧ tươi đẹp như trái cây nhỏ ngon miệng.

Mắt đen có hơi nhắm lại, anh thu nhỏ lại khoảng cách của hai người.

" Cho dù cô muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, mau cởϊ áσ khoác ra, nếu không. . . . . ." Anh có thói quen đe dọa.

Cô nhịn không được cúi đầu thở gấp, càng điều chỉnh trái tim càng loạn, hoàn toàn không hiểu được là nên đưa tay che chở trước ngực của mình ngăn cản anh tập kích, hay là nên áp vào hai bờ vai của anh, ngăn cản anh tới gần.

" Quyền tiên sinh, tôi thật sự không có biện pháp........Tôi xin ngài......." Dưới tình hình lòng dạ rối bời, cô chỉ có thể mở miệng cầu xin tha thứ. Tuy rằng trong khoảng thời gian ở chung với anh cho tới nay này, cô có vẻ không giống trước kia sợ anh, nhưng khi nào anh đe dọa, cô vẫn là cảm thấy run như cầy sấy.

"Thiên Sóc." Anh lập tức sửa đúng cho cô, mở miệng xa lạ của cô làm anh cảm thấy đặc biệt không hài lòng. " Cô là tình nhân của tôi, nói chuyện với tôi thì phải thân mật một chút tránh người khác nghi ngờ." Anh giống thầy giáo nghiêm khắc, soi mói từng khuyết điểm của cô, ánh mắt lại không rời được khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại chọc người ta thương tiếc của cô.

" Á...... Thiên, thiên, thiên...... " Vẻ mặt cô e thẹn, làm sao cũng không kêu được tên anh.

"Thiên Sóc." Anh thực kiên trì.

Vẻ mặt bất lực của cô, ngượng ngùng và khẩn trương đồng thời đốt đỏ mặt của cô.

"Thiên, thiên, thiên...... Thiên Sóc. "Cô thử nhiều lần mới thành công.

"Tốt lắm. " Anh gợi lên khóe miệng, không nhịn được đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn động một tí là đỏ kia. " Sau này cũng gọi tôi như vậy, không cho phép lại gọi sai."

Cô thẹn thùng gật đầu, xấu hổ đến tóc đều nhanh bốc cháy, bất kể ánh mắt của anh, hay khi anh tới gần, cũng làm cho cô không thể hô hấp.

" Cái kia...... Về quần áo, tôi cần thời gian thích ứng, cho nên có thể xin ngài đừng hay không....đừng.... " Cô không dám chỉ trích việc ác của anh, chỉ có thể mang ra lý do mấy ngày nay quen dùng, hi vọng anh có thể nương tay tha cho cô.

" Ngày mai cô phải gặp ba mẹ tôi, không có thời gian dư thừa. "Đáng tiếc hi vọng của cô lại bị từ chối.

Cô tuyệt vọng cắn môi dưới, bất lực thiếu chút nữa muốn khóc lớn oa oa, ở trước mặt anh, cô ngay cả nói chuyện tự nhiên cũng không xong, làm sao có thể ở trước mặt cha mẹ của anh sắm tốt vai tình nhân đây?

Nếu cô làm hỏng nhiệm vụ, anh nhất định sẽ chém cô!

" Bất quá tôi có thể cho cô hai lựa chọn, một là cô tự cởi, cái còn lại chính là tôi giúp cô cởi." Anh nở nụ cười xấu xa, giả bộ hào phóng nói.

"Cũng giống nhau mà?!" Cô vội vàng hoàn hồn.

" Đương nhiên không giống, khí lực của tôi lớn , nếu một cái ‘ không cẩn thận ’, ngay cả quần áo bên trong của cô cũng kéo luôn, đến lúc đó cô muốn che lấp, chỉ sợ cũng không chỉ là váy. " Anh tốt bụng sửa đúng sai lầm của cô.

Ơ!

Vưu Vịnh Kỳ cơ hồ là hung hăng hút một ngụm khí, lập tức nghe ra uy hϊếp của anh trong lời nói.

Anh là người nói được làm được, nếu anh thật sự kéo áo của cô thì đời này cô cũng không dám gặp người! Nếu cô đủ thông minh, nên lập tức làm ra quyết định, ngoan ngoãn cởϊ áσ khoác trên người, nhưng cố tình cô lại không có dũng khí kia, hào phóng bày ra cảnh xuân của mình.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Cô cắn môi dưới, từ đầu đến cuối cầm chừng biện pháp, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Quyền Thiên Sóc có tính nhẫn nại cũng từ từ qua đi, khi đồng hồ báo thức trên tường truyền ra tiếng chuông, tính nhẫn nại của anh rốt cục tuyên bố chung kết.

Anh đã cho cô một tuần lễ thời gian thích ứng, thậm chí cho cô cơ hội làm lựa chọn, cô cũng không hiểu được nắm chắc cơ hội, đã như vậy, vậy đừng trách anh thủ hạ vô tình.

Lúc không ngờ tới, bàn tay to của anh tìm tòi, nhưng lại cởi ra áo khoác của cô.

"Á á á —— " cô không nhịn được thét chói tai.

" Câm miệng! "

" Không, không cần!" Á, nút áo toàn bộ mất sạch, cô sẽ bị xem trống trơn!

"Tôi kêu cô câm miệng!" Đáng chết, cô gái này thật sự đủ ầm ĩ, bất quá càng đáng chết hơn, thân thể của cô quả thật quả thực là làm cho người khác muốn phạm tội!

Tuy rằng anh sớm đoán được cô có dáng người đẹp cân xứng, nhưng thân thể của cô cũng không tránh khỏi quá mức bốc lửa sao? Chỉ là cái gáy mảnh khảnh tuyệt đẹp kia và xương quai xanh khêu gợi đều đặn kia, liền đủ để cho đàn ông không dời được ánh mắt, càng phải nói cô còn có một thân da thịt trong suốt không tỳ vết và cùng hai núi no đủ.

Mắt đen sâu xa mới chạm đến rãnh ngực mê người ở dưới cổ áo kia, đã cảm thấy một thân lửa nóng, hàm dưới của Quyền Thiên Sóc căng thẳng, nháy mắt ở du͙© vọиɠ và tầm mắt sắp xếp gọn gàng, không dung túng bản thân đi xuống tham luyến càng nhiều sắc đẹp.

"Tôi không muốn! Mau thả tôi ra, mau thả tôi ra, anh là trứng thối! "Vưu Vịnh Kỳ còn đang quỷ gào quỷ kêu, sớm đã quên chính mình hẳn là nên phục tùng mỗi cái mệnh lệnh của anh.

Nồng đậm e lệ làm cho cô mất đi lý trí, cô đá chân lung tung, vung quyền, bản năng ra sức giãy dụa, tuy rằng khoa chân múa tay đánh vào trên người của anh, tựa như muỗi đinh không đau không mệt, nhưng "Loạn thương "công kích của cô, lại thật đúng là thiếu chút nữa "Đánh tới điểu", vì bảo vệ mình, anh đành phải rất nhanh áp đảo cô ở trên sô pha, dùng nửa người dưới áp chế hai chân của nàng, cũng giam giữ hai tay của cô lên trên đầu ——

"Con cái tên cầm thú này! " Bỗng nhiên bên ngoài phòng sách truyền tới một tiếng quát.

Theo tiếng quát nổ tung, một chiếc giày cao gót hồng nhạt nạm kim cương không hề báo động trước bay thẳng vào phòng sách, chính giữa trên đầu Quyền Thiên Sóc.

Gõ!

Âm thanh đánh lên thanh thúy, làm cho anh lập tức dừng lại động tác.

" Chết tiệt! Là ai? " Vẻ mặt anh hung ác nham hiểm ngẩng đầu.

"Là mẹ!" Thân ảnh vợ chồng nhà họ Quyền rõ ràng xuất hiện ở xuất hiện ở cửa phòng sách. "Con rốt cuộc đang làm cái gì? Mẹ thật không dám tin tưởng Mã Hạ Lan mẹ đây thế nhưng lại sinh ra loại con như con?! Còn không mau buông ra người ta ra!" Mã Hạ Lan Hạ Lan bí lí bá lá chửi rủa, còn chưa nói xong, một chiếc giày cao gót còn lại trên chân cũng bay vào phòng sách.

"Mẹ? " Anh tiếp được giày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Không cho phép con gọi mẹ!" Mã Hạ Lan mắng thở hổn hển.

Vưu Vịnh Kỳ cũng dừng lại động tác giãy dụa, bất chấp Quyền Thiên Sóc còn đè trên người, cũng quay đầu nhìn về phía nhìn cửa phòng sách. " Dì Quyền?"

Mã Hạ Lan sắc mặt thay đổi bất thường, mới nghe thấy xưng hô của cô, lập tức liền từ Mẫu Dạ Xoa giương nanh múa vuốt biến thành phu nhân hòa ái dễ gần.

"Gọi dì làm gì, bác đều hơn năm mươi rồi!" Nói thì nói như vậy, Mã Hạ Lan lại không nhịn được khanh khách cười khẽ, lập tức đã bị âm thanh kêu dì kia mua đi tâm rồi." Ngoan, mau nói cho bác, con tên gì? Năm nay mấy tuổi? Nhà ở đâu? Trước mắt có bạn trai hay không "" Cô gái xinh đẹp thật là có ánh mắt.

"Hả, con...."

"Vợ à, chúng ta có phải giúp tiểu thư nhanh chóng thoát ly ma trảo trước hay không, sau đó lại cho cô ấy chút thời gian ‘sửa sang lại dung nhan’?". Về phần hỏi mười tám đời tổ tông của người ta, vẫn là gác qua để sau đi! Quyền Phương Trí một tiếng ho nhẹ, âm thanh ấm áp đưa ra đề nghị, còn một đôi mắt vô cùng chuyên chú nhìn trần nhà, tận lực xem nhẹ hình ảnh chọc người đỏ mặt tim đập nhanh trên sô pha kia.

"Cũng đúng. "Mã Hạ Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế này mới phát hiện mình thật là quá nóng vội.

"Cha, mẹ, hai người làm sao lại đột nhiên đến đây, hai người nên gọi điện thoại báo trước." Quyền Thiên Sóc vẫn là vẻ mặt hung ác nham hiểm, sâu sắc nhận thấy được một tia kỳ quái với sự đột kích kiểm tra của cha mẹ.

"Con sao có thể nói như vậy, chẳng lẽ mẹ đây là mẹ nhớ con còn phải thông qua sự xin phép mới có thể lại đây xem sao?" Mã Hạ Lan hô to gọi nhỏ. "Còn có còn có, mẹ cũng kêu con thả người ra, con còn đè nặng không tha, như thế nào? Không nỡ sao!"

"Á!" Được Mã Hạ Lan nhắc nhở, Vưu Vịnh Kỳ mới nhớ tới bản thân đang bị người khác đặt ở dưới thân, nháy mắt không khỏi cháy đỏ khuôn mặt.

Quyền Thiên Sóc không nhịn được thấp giọng phun ra một chuỗi rủa, thế này mới buông tay đứng dậy.

Mắt thấy áo khoác ở dưới sự lôi kéo của mình đã không thể che đậy thân thể, anh lập tức cầm lấy áo khoác treo ở trong tủ quần áo, ném tới trên người cô.

"Thay nó, chúng ta đợi ở dưới lầu nói chuyện."

Tiếng bước chân cua cô là âm thanh duy nhất trong phòng khách.

Trước mặt, hai bên bàn vuông Quyền Thiên Sóc và vợ chồng nhà họ Quyền ngồi, hai mẹ con đối diện trầm mặc, còn lại là Quyền Phương Trí không đếm xỉa đến thưởng thức hoa văn trên thảm.

Lúc Vưu Vịnh Kỳ mang khay thức uống vào phòng khách thì nháy mắt kia không khí đã bị ứ đọng khiến cho đập thình thịch, cô vụиɠ ŧяộʍ quan sát Quyền Thiên Sóc không nói được một lời, lại vụиɠ ŧяộʍ xem vợ chồng nhà họ Quyền trầm mặc, làm vài lần hít sâu, mới dám đi đến chỗ ba người.

"Dì Quyền, chú Quyền, mời dùng trà." Cô tìm cách tươi cười, đem hai tách trà hoa hồng còn tỏa nhiệt đặt từng tách tới trước mặt hai người, tiếp theo mới đưa thức uống còn lại là tách cà phê nóng trên khay đặt ở trước mặt Quyền Thiên Sóc.

Cô không dám đối diện với anh, chính là sợ hãi bất an ôm khay đứng ở một chỗ ngây người, đã sớm quên sạch sẽ bộ dáng tình nhân, phong thái tình nhân.

"Rất ngoan, tên là gì? Năm nay mấy tuổi?" Hai vợ chồng lộ ra mỉm cười.

"Vưu Vịnh Kỳ, năm nay hai mươi lăm tuổi." Cô nhỏ giọng trả lời, tay nhỏ bé ôm chặt khay hơn nữa.

"Hai mươi lăm tuổi? Đúng là độ tuổi thích hợp kết hôn, đến đây, mau tới chỗ bác gái ngồi, cho bác gái nhìn xem con." Mã Hạ Lan vẫy tay nhiệt tình, càng xem càng thích cô gái trước mặt này mềm mại nhu thuận.

"Không cần, con đứng là được rồi." Cô vừa khẩn trương vừa thẹn thùng lắc đầu.

"Đứng chân sẽ mỏi, vẫn nên đến chỗ bác gái ngồi, yên tâm, về chuyện vừa rồi, bác gái nhất định sẽ trả lại công đạo cho con."

"Cái gì công đạo? "Quyền Thiên Sóc một tiếng hừ lạnh, từ khi rời phòng sách, sắc mặt vẫn chưa từng tốt qua.

"Đương nhiên là do con Bá Vương ngạnh thượng cung, hủy trong sạch của người ta!" Nháy mắt, Mã Hạ Lan lại biến thành Mẫu Dạ Xoa.

"Con không có. "

"Cái gì không có, mẹ rõ ràng tận mắt bắt gặp con đặt người ta ở dưới thân, con không dám thừa nhận!"

"Đó là con tự vệ, cô ấy công kích con." Quyền Thiên Sóc trừng mắt Vưu Vịnh Kỳ, dùng ánh mắt hung dữ ý bảo cô tốt nhất nhanh chút tự thú, chứng minh lời nói anh không phải là giả, chính là anh không trừng thì tốt, nhưng trừng này làm cho cô nhanh chóng nhớ tới chuyện mới xảy ra.

Đời này, cô chưa từng mất mặt như vậy!

Chẳng những cô bị anh thấy hơn phân nửa cảnh xuân, còn bị cha mẹ anh bắt gian tại trận ở trên sô pha, khi đó áo cô không chỉnh tề, lại còn bị anh đặt ở dưới thân ——

Trời! Cha mẹ anh sẽ nghĩ như thế nào về cô?

Bọn họ có thể cảm thấy cô không được giáo dục hay không? Có thể cảm thấy cô không đứng đắn hay không? Có thể cảm thấy cô là một cô gái hư hay không?

Vưu Vịnh Kỳ đầy đỏ mặt, bối rối muốn đào cái động, chôn mình trong đó.

"Một người đang yên đang lành lại đi công kích con? Còn nói con không gây rối tiểu Kỳ!" Mã Hạ Lan sắc bén bắt được lỗi trong lời nói của anh.

"Con làm sao mà biết cô ấy đang nổi điên gì, con chỉ giúp cô ấy cởϊ áσ khoác thôi!" Đáng chết, cô gái nhỏ kia còn ngẩn người làm gì! Còn không mau chút phối hợp diễn kịch!

"Áo khoác?" Mã Hạ Lan kêu lên đầy ngạc nhiên, giống như anh không phải cởϊ áσ khoác mà là nội y. "Con cởϊ áσ khoát của người ta, còn nghi ngờ người ta nổi điên, con quả thực không bằng cầm thú! "

Thật sự là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.

Có mắt đều nhìn ra được, căn bản mẹ chính là rắp tâm định tội anh, sau đó mượn cớ bắt anh phụ trách, buộc anh cưới cô gái nhỏ kia!

Xem ra mẹ thật là muốn cháu đến điên rồi, thế nhưng không phân tốt xấu liền muốn ghép đôi bọn họ, bất quá trong đó một nửa nguyên nhân, hẳn là do cô gái nhỏ kia nhu thuận lễ phép, tính tình mềm mại thẹn thùng lấy lòng mẹ.

Từ lúc xảy ra việc cho đến bây giờ, mặt cô đỏ từ đầu đến cuối cũng chưa lùi xuống, chỉ cần không cẩn thận đối lại mắt anh, sẽ cúi đầu e lệ, hơn nữa chủ động phục vụ nước trà, mẹ không muốn có ấn tượng tốt cũng khó.

Chỉ là nói trở về, từ nhỏ cha mẹ liền áp dụng chủ nghĩa với ba anh em, rất ít nhúng tay vào chuyện của bọn anh, sau khi bọn anh thành niên, số lần hai vợ chồng chủ động tìm gặp bọn anh ngày càng ít, nhưng hôm nay, bọn họ thông báo cũng không nói liền bỗng nhiên xâm nhập phòng sách của anh, thậm chí chọn ở thời khắc "Nguy cấp" nhất ném giày ra, nếu trong đó không có vấn đề, ma mới tin!

Mã Hạ Lan tiếng bén nhọn, như cũ phẫn nộ phát biểu ý kiến.

Theo mỗi lời mẹ anh nói, không ngoài sự chỉ trích anh cởϊ qυầи áo của người nào đó cũng không nhận nợ, bà còn nói chính mắt thấy khe ngực của người nào đó đều lộ ra ngoài, có thể nói là ngay tại chỗ lấy được nhân chứng vật chứng, bà thậm chí còn không nhịn được buột miệng ca ngợi dáng người của người nào đó thật sự tốt, sơ bộ ba vòng phỏng chừng là 34D, 23, 34....

Lông mày nhíu lại, Quyền Thiên Sóc không nhịn được quăng ánh mắt qua nhìn, lại nhìn thấy cô gái nhỏ kia đang ngượng ngùng ôm khay, suýt nữa mặt có thể nhỏ ra máu.

Bà mới nói đến ngực, cô liền vội vàng ôm khay chắn trước ngực, nói đến thắt lưng cô liền che xuống, nói đến mông, cô hoảng sợ kêu một tiếng, xấu hổ đến một chút che phía trước một chút che phía sau một chút, vẻ mặt trên mặt, hoảng hốt giống như bị người ta nói trúng tím đen.

34D, 23, 34?

Anh nhíu mày hứng thú, vốn là cảm xúc tồi tệ nhưng lại kỳ lạ thối lui không ít.

Tuy cô gái nhỏ này có hơi ngốc, nhưng lại đáng yêu đến làm cho người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng ——

"Chuyện đã đến bước này, các con kết hôn đi!" Mã Hạ Lan thở dài, giống như làm ra quyết định vô cùng đau đớn, cuối cùng vì diễn thuyết thao thao bất tuyệt kia làm ra một cái kết luận.

Quyền Thiên Sóc làm lơ, đều mặc kệ, chỉ bưng cà phê uống một ngụm, trái lại một bên Vưu Vịnh Kỳ nháy mắt dọa cả người mồ hôi lạnh.

"Kết, kết kết kết kết hôn?! " Cô giống như là sắp bất tỉnh.

"Đúng vậy, bác gái không phải đã nói chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho con hay sao? Chính là cái này." Mã Hạ Lan cười chỉ vào Quyền Thiên Sóc, biểu cảm trên mặt giống như là nhân viên tiêu thụ chào hàng không có ý tốt. "Tuy rằng con trai của bác gái tính cách bá đạo, tính tình lại hư, nhưng thực ra cũng có mặt dịu dàng, chỉ cần con chịu gả cho con trai bác, bác gái —— không, bà bà(mẹ chồng) là mẹ đây cam đoan khẳng định đối xử tốt với con, con muốn cái gì liền cho cái đó, nhưng mà chúng ta nên thương lượng , con có thể sinh con sớm một chút hay không?"

Sinh con?

Sinh con của ai? Quyền Thiên Sóc sao?

Vưu Vịnh Kỳ hung hăng hút một ngụm khí, lập tức lắc đầu mãnh liệt . "Quyền, dì Quyền, con không muốn gả cho anh ấy một chút nào!" Thời điểm này cô cũng bất chấp lễ phép hay không, nếu cô không từ chối, dì Quyền chắc chắn sẽ bán cô —— Á, không đúng, là gả cho!

Trong nháy mắt hai vợ chồng kinh ngạc, không dự đoán được cô vậy mà lại bỏ qua đầu dê béo.

Con trai là do bọn họ sinh, có mấy lượng bọn họ rõ ràng nhất, người đàn ông độc thân hoàn kim cũng không phải là lời đồn, đưa tầm mắt đến các danh môn ở Đài Loan, phụ nữ muốn gả cho A Sóc thì nhiều đến không đếm được, nếu không phải A Sóc không muốn cưới, bọn họ đã sớm con cháu đầy đàn.

Bây giờ bọn họ rất vất vả bắt đến nhược điểm có thể bức hôn, cô vậy mà không muốn?

" Vì sao? "

Hai vợ chồng vội hỏi, không nhịn được nhìn cô gái nhỏ trước mắt với con mắt khác xưa, còn Quyền Thiên Sóc thì nhếch môi, tương đối hài lòng với sự nhanh nhạy của cô.

Bởi vì cô sợ anh!

Vưu Vịnh Kỳ muốn nói như vậy, nhưng lại không thể nói sự thật, cắn cái miệng nhỏ nhắn, cô hồi hộp suy nghĩ về lý do khác thích hợp hơn, đáng tiếc cô từ trước đến nay không biết nói dối, đột nhiên muốn cô nói dối, thật sự là không được.

Một bên, Quyền Thiên Sóc thu lại tươi cười, lúc này mới phát hiện mình quả thật vui mừng quá sớm.

Cô gái nhỏ này không chỉ có hành động kém cỏi, mà ngay cả tùy cơ ứng biến cũng không có, chờ cô nghĩ ra lý do, chỉ sợ cha mẹ anh đã sớm làm tốt hôn lễ!

"Bởi vì cô ấy là tình nhân của con, giữa chúng con chỉ có tìиɧ ɖu͙© không có tình yêu, chúng con căn bản là không có khả năng kết hôn. " Đồng thời, thả lại tách cà phê lên bàn, anh rất tự nhiên thay cô nói tiếp.

"Cái gì? " Vợ chồng nhà Quyền thiếu chút nữa tròng mắt rớt xuống.

"Á!" Vưu Vịnh Kỳ phản ứng cũng rất lớn, cô nắm chặt hai đấm, vẻ mặt giống như là hận không thể vọt tới bên cạnh anh dùng sức che cái miệng của anh.

Vù vù, cô thật không dám tin tưởng anh thật sự nói, từ hôm nay trở đi, cô không còn trong sạch!

"Lời nói của nó đều là thật ?" Mã Hạ Lan lập tức tìm cách chứng thực với Vưu Vịnh Kỳ.

"Con.... ..." Vưu Vịnh Kỳ khuôn mặt đỏ bừng, do dự trong chốc lát, mới gật đầu thừa nhận. "Vâng ạ." Vù vù, cô muốn khóc.

"Con xác định?" Mã Hạ Lan vẫn không thể tin được.

Cô bé này khéo léo động lòng người, có lễ phép, dễ bảo, nhìn thế nào cũng không giống tình nhân, hơn nữa dựa vào "Tình báo đáng tin cậy" cho thấy, tiểu Kỳ tìm tới cửa thì vẻ mặt khẩn trương, tựa hồ sợ hãi điều gì.

Vưu Vịnh Kỳ cắn chặt răng, ép chính mình gật đầu, chính là bộ dáng đau thương của cô lại làm cho Mã Hạ Lan càng thêm nghi ngờ, xem bộ dáng này của cô, thật là giống như ——

"Đáng chết, sẽ không phải là con uy hϊếp người tốt làm con hát đi?" Bà hung ác chất vấn, lập tức quy tội về con trai bà.

Quyền Thiên Sóc nhíu mày, lạnh lùng hỏi lại: " Cô ấy có nói cô ấy bị ép buộc sao?"

"Cô ấy chưa nói, nhưng mà xem cô ấy rất oan ức."

"Cô rất oan ức sao?"Quyền Thiên Sóc quăng vấn đề cho người có liên quan, ánh mắt sắc bén nguy hiểm.

"Không, không có! "Vưu Vịnh Kỳ nhanh chóng lắc đầu, chỉ sợ chính mình lắc đầu chậm, sẽ bị người nào đó chém.

Vù vù, có phải nhà họ Quyền ai cũng sâu sắc như vậy hay không? Cô rõ ràng không có nói cái gì hết, Dì Quyền lại lập tức đoán được sự thật, trời ạ, vở kịch này cô còn có thể diễn tiếp sao?

Mã Hạ Lan mới không tin.

"Tiểu Kỳ con không cần phải sợ, có bác gái ở đây, ai cũng không thể làm hại con, cho nên con nhất định phải thành thật nói với bác gái, có phải A Sóc bắt buộc con làʍ t̠ìиɦ nhân của nó hay không? "Nếu là như vậy, tất cả đã thông suốt.

A Sóc cái tên khốn khϊếp này khằng định là vì thoát hôn, mới có thể uy hϊếp tiểu Kỳ phối hợp diễn trò, trong lúc đó bọn họ căn bản là không phải quan hệ cố chủ và tình nhân.

"Không có chuyện này." Vưu Vịnh Kỳ lại lắc đầu mãnh liệt. "Con cam tâm tình nguyện đi theo ngài Quyền —— Á, Thiên Sóc, cho nên con thật sự không tính kết hôn với anh, anh ấy."

"Con chắc chắn?" Mã Hạ Lan chính là chưa từ bỏ ý định.

"Mẹ, mẹ rốt cuộc đủ chưa?" Quyền Thiên Sóc bắt đầu không kiên nhẫn.

"Đương nhiên là chưa!" Mã Hạ Lan mới không sợ anh, bà thậm chí còn duỗi thẳng cánh tay, chỉ vào mặt anh lớn tiếng nói:" Con luôn miệng nói tiểu Kỳ là tình nhân của con, như vậy thì tại sao con cởϊ áσ khoác giúp cô ấy, cô liền sợ hãi hô to gọi nhỏ? " Khà khà, cái này thì anh hết nói được rồi.

Sắc mặt Quyền Thiên Sóc không thay đổi.

"Bất quá cái kia chỉ là một loại trò chơi tình thú."

"Trò chơi tình thú?" Hai vợ chồng sửng sốt.

"Đừng nói là hai người chưa chơi qua." Anh hừ lạnh, ý có là gì nhìn hai vợ chồng, biểu cảm trên mặt giống như là hiểu rõ mọi việc.

Tuy rằng Vưu Vịnh Kỳ xấu hổ đến muốn ngất xỉu, lại không nhịn được tò mò nhìn hai vợ chồng.

"Khụ khụ khụ! "Hai vợ chồng bắt đầu ho khan kịch liệt, sau đó vô cùng ăn ý nhảy sang vấn đề khác." Nói tóm lại, mặc kệ tiểu Kỳ có phải tìn nhân của con hay không, mẹ không cho phép con phá hư một cô gái tốt như vậy, con lựa chọn một ngày cưới người ta về đi!" Mã Hạ Lan nói ra độc đoán, một thân khí thế làm người ta khó có thể trái lại.

Vưu Vịnh Kỳ cuối cùng cũng hiểu được cá tính Quyền Thiên Sóc di chyền từ ai!

Lời nói của Mã Hạ Lan, làm cô sợ tới mức tim sợ gan run, không đợi Quyền Thiên Sóc mở miệng, cô đã mở miệng gấp rút từ chối khéo léo từ chối: " Dì Quyền, cảm ơn ý tốt của dì, con thật sự không có ý định gả cho Quyền —— Á, Thiên Sóc." Làm ơn, cô thật sự không chịu nổi loại khϊếp sợ này. "Hơn nữa người như anh ấy ưu tú có tài như vậy, con cho rằng chỉ có con gái nhà quyền quý danh môn mới xứng đôi, cho nên chuyện kết hôn này vẫn là mời dì bàn bạc kỹ hơn, dù sao hàng so với Tam gia (hàng so sánh với ba nhà, lựa chọn, xem xét mới đưa ra quyết định) mới không thiệt thòi."

Hàng so với Tam gia?

Cô gái nhỏ này xem anh là cái gì? Lợn giống sao?

Quyền Thiên Sóc bất mãn cau chặt mày.

"Nhưng mà làm vậy con không phải rất tủi thân sao?" Mã Hạ Lan tiếp tục làm ồn, cho tới bây giờ, vẫn còn không chịu tin tưởng thân phận tình nhân của cô.

"Không, con không một chút nào ủy khuất, thực sự!" Vưu Vịnh Kỳ cam đoan lần nữa, giọng điệu khẩn trương thiếu điều không giơ hai tay lên thề với trời.

Không ngờ tới thái độ của cô lại kiên quyết như vậy, trong chốc lát hai vợ chồng cũng không biết nên nói cái gì, thì Quyền Thiên Sóc hạ lệnh đuổi khách không khách khí.

"Hai người đã hỏi đủ chưa? Nếu hỏi đủ thì nên về nhà nhanh chút, con còn có việc cần làm."

"Việc? Trừ bỏ công việc, con còn có thể có việc gì bận?" Mã Hạ Lan liên tục hừ lạnh , chính là không muốn theo ý của con mình. Lãng phí kế hoạch của bà lâu như vậy, không nghĩ tới đúng là uổng công.

"Ai nói con muốn làm công việc?" Quyền Thiên Sóc duỗi cánh tay vươn ra, bất ngờ không phòng bị kéo Vưu Vịnh Kỳ vào trong lòng, người sau không có phòng bị, rốt cuộc ngã đến ngồi trên đùi của anh.

"Á!"

Cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, xấu hổ đến vội vàng muốn đứng dậy, nhưng anh lại ôm chặt thắt lưng của cô.

"Con ‘ đang vội ’, có thể mời hai người nhanh một chút không?" Trong lời anh có ý, không khách khí một chút nào.

Cho dù hai vợ chồng gặp qua không ít sóng to gió lớn, cũng bị hành vi phóng đãng của anh làm cho mặt đỏ tim đập, đương nhiên Vưu Vịnh Kỳ cũng không ngoại lệ, lúc cô chậm nửa nhịp mới hiểu rõ ý ở ngoài lời nói của anh, trong nháy mắt cả người biến thành quả cà chua.

Trời! Ý của anh, sẽ không phải là cùng với cô —— cùng cô —— cùng cô ——

Không, sẽ không! Mọi thứ cũng chỉ là đang diễn trò, cô trăm ngàn lần không thể nghĩ ngợi lung tung, càng không thể giống như trong phòng sách ngại ngùng giãy dụa xoay nắm lung tung, nếu không lại dẫn tới dì Quyền lại hiểu lầm, chuyện sẽ phức tạp hơn.

Nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cô áp xuống rụt rè trong lòng, dễ bảo mặc anh ôm, nhưng mà tư thế thân mật như vậy cũng làm cô xấu hổ đến cũng không dám ngẩng đầu lên.

Rõ ràng là mùa đông, nhiệt độ của cơ thể anh lại cao đến dọa người, ngay cả phun ra hơi thở đều tỏa nhiệt như vậy, mỗi khi hơi thở của anh nhẹ nhàng phun lướt nhẹ qua cần cổ của cô thì cô bất giác sẽ run nhè nhẹ.

"Con —— "

Mã Hạ Lan tức giận đến còn muốn ầm ỹ, nhưng Quyền Phương Trí lại nháy mắt ra hiệu với bà.

Hai người cùng hiểu ngầm, vừa mới một ánh mắt, bà liền nhìn theo ánh mắt ám chỉ của chồng, nhanh chóng nhìn về phía cái ôm của con trai chứa đầy tham muốn giữ lấy và vẻ mặt đỏ bừng của Vưu Vịnh Kỳ.

Nháy mắt, một đạo linh quang chợt hiện vào trong não.

Bingo, chính là cái này! Coi như là diễn trò thì sao? Mặc dù tự chủ của A Sóc kiên cường, nhưng mà suy nghĩ biện pháp làm anh "Lau súng cướp cò", đến lúc đó gạo nấu thành cơm, bà vẫn có thể buộc anh kết hôn!

"Một khi đã như vậy, con tiếp tục bận đi." Vẻ mặt Quyền Phương Trí chứa nụ cười ôn hòa, dìu vợ yêu đứng dậy. "Nhưng mà đừng quên lần gặp gỡ ngày mai."

"Con biết, bất quá hai người đã nhìn thấy người, ngày mai con sẽ dẫn người tới." Quyền Thiên Sóc vẫn ôm chặt Vưu Vịnh Kỳ, thân thể khỏe mạnh di chuyển cũng không di chuyển, dường như không tính đưa cha mẹ ra cửa.

"Tùy ý con!" Mã Hạ Lan không phản đối, mới đứng dậy, liền ôm lấy cánh tay của chồng bước nhanh ra khỏi cửa.

Hai vợ chồng đi rồi, rốt cuộc Vưu Vịnh Kỳ mới nhẹ nhàng thở ra, đỏ mặt, cô gần như không kịp đợi thì đã muốn thoát khỏi ngực của anh, chính là anh vẫn như trước ôm eo của cô, không chịu buông tay.

"Quyền tiên sinh, ngài, tay ngài.... ........" Mọi người đi rồi, hẳn là không cần phải đóng kịch chứ?

Vưu Vịnh Kỳ ngượng ngùng chịu không nổi nhìn về phía anh, lại phát hiện anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt của anh sâu xa khó hiểu, lại nóng rực đến làm cho lòng người rung rẩy, trong nháy mắt hai ánh mắt chạm nhau, cô không nhịn được nhắm mắt, không hiểu sao không dám nhìn thẳng anh.

"Thiên Sóc." Anh cuối cùng mở miệng, nhưng mà chỉ để sửa đúng sai sót của cô.

"Thực xin lỗi. . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, Vưu Vịnh Kỳ nghe thấy lòng ngực của mình tim càng đập càng nhanh. Trời! Vì sao anh còn không buông tay? Vì sao anh lại nhìn cô như vậy?

"Bình thường cô đến đây như thế nào?" Anh lại hỏi.

"Đi. . . . . Đi xe bus. . . . ." Cô càng cuí đầu thấp xuống, xấu hổ đến ngay cả đầu ngón chân đều gấp lại.

Anh gật gật đầu. "Về sau tôi sẽ lái xe đón cô lại đây."

"Cái gì ?" Cô ngẩng đầu kinh ngạc.

Anh buông cô ra, sau đó bình thản ung dung đứng dậy.

"Ngày mai tôi phải về nhà một chuyến, cô không có việc gì đừng có chạy lung tung, ngày kia sau khi tan tầm gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón cô."

"Á?"

"Cứ như vậy, đi thôi, tôi đưa cô về."

Thêm Bình Luận