Chương 2

Hôm sau tỉnh dậy, tôi dựa vào đầu giường xem Douyin, chân nhếch tới nhếch lui, quên tắt Bluetooth khiến âm thanh phát ra ngoài.

Một thân cao ngạo đi qua, giống như xem cứt chó mà liếc mắt nhìn màn hình của tôi, trên đó đang phát một video làm tôi tự hào nhất —— tôi trần trụi nửa người trên, lộ ra cơ bắp, từ trong nước ngoi lên lộ ra một nụ cười tự tin của đàn ông.

Tên này có ý gì đấy, dám bất kính với video của ông?

Tôi khó chịu trong lòng nhưng cũng khó mà nói gì được, đeo tai nghe.

Đoạn video này ở trường tôi đang nổi rần rần, 9000 lượt share, kỳ thật tài khoản của tôi vô cùng giản dị, không cài riêng tư, tóm tắt bản thân cũng vô cùng thành thật: 19 tuổi sinh viên thể dục, 185, chòm Song Tử.

Rất nhiều người nhắn tin cho tôi cái gì mà muốn ăn tất của tôi, muốn bàn luận sách, muốn nắm tóc, còn hỏi tôi vì sao lông chân không dài, vì sao đầu ngón tay hồng, muốn bị tôi “thọc”.

Tôi chả buồn rep nữa, ai muốn thọc thì thọc mẹ nó đi, đừng cầu tôi!

Còn có người giả mạo bạn gái cũ bôi nhọ tôi quá tanh.

Mẹ nó cô mới tanh, cô mới là hải sâm cả nhà cô đều tanh!

Tin nhắn còn có một đống ảnh “chim chóc” khêu gợi, đáng tiếc tôi là cái sắt thép thẳng nam, thẳng từ bắc cực thọc vào nam cực xuyên ra, đối với nam nhân một chút cũng không hứng thú.

Tôi cũng rất nghi hoặc, trên internet sao lại nhiều biếи ŧɦái như vậy.

Hiện tại tôi lại thấy bình thường, bởi vì gặp được một tên còn biếи ŧɦái hơn, cuồng nhiệt trộm dây quần.

Hiện thực so với internet vĩnh viễn càng kí©h thí©ɧ, càng xuất sắc hơn.

Tôi cho rằng cái loại tính cách lãnh đạm như bạn cùng phòng sẽ không tải loại phần mềm này, kết quả buổi tối phát hiện video của hắn xuất hiện ở trang đầu của tôi.

Hơn nữa cũng chỉ là video cau mày nhìn cameras, giống như không cẩn thận mà gửi đi.

Tôi click mở trang chủ của hắn, phát hiện fans đã vượt qua tôi.

Càng bực bội hơn là tóm tắt bản thân hoàn toàn sao chép tôi.

“18 tuổi sinh viên thể dục, 189, chòm Bò Cạp.”

Đây còn không phải ghê tởm nhất, khi tôi mở bình luận ra, tính toán nhìn vài lời fans khen mình cứu vớt tâm trạng, đột nhiên thấy được một cái bình luận chết chóc, ngắn gọn ba chữ thêm hai cái dấu ngoặc kép, vậy mà khiến tôi máu dồn lên não đột phá giá trị bình thường.

“185”

Ấn vào avatar con nhím nhỏ kia, quả nhiên là lão âm bức bạn cùng phòng.

Đây hiển nhiên là trào phúng tóm tắt của tôi, trời thấy còn thương, tôi không dễ dàng cao đến 180, đi giày vào không phải 185 à, không thể để tôi vui vẻ viết tóm tắt hút fans sao?

Hắn chỉ cao hơn tôi mấy centimet, có gì mà đòi khinh người?

Thằng nhãi này thành công làm tôi chú ý đến, tôi nhắn tin hỏi hắn có ý gì, hắn không hé răng.

Tôi tức giận, mười ngón tung bay nhắn một đống hàm lượng cao, kết quả bị Douyin cấm ngôn.

Tôi tức giận dùng sức đấm giường.

Đầu của hắn bất ngờ xuất hiện ở trước giường tôi, mắt không chớp nhìn chằm chằm, giống như hàm chứa hai thanh băng nhọn, nắm tay tôi co rúm lại một chút, xoay người đối mặt vách tường.

“Nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân nào nghe kinh này mà biết thụ trì đọc tụng và viết chép lại cho dù chỉ là 4 câu, giảng giải cho người khác nghe thì sẽ thành tựu được công đức vô lượng, vô số vượt qua tất cả các bố thì trong thế gian này.”

Mỗi lần phát hỏa niệm Kinh Kim Cương, đây là bí quyết mẹ tôi dạy, có thể giúp tôi tránh khỏi nguy cơ bị đánh.

Tôi biết mẹ tôi miệng dữ tâm thiện, cho nên trước khi đi cũng gắt gao nắm tay tôi, kêu tôi đọc một đoạn Kinh Kim Cương cuối cùng.

Mẹ tôi tin phật, tuy rằng Phật cũng không kéo được bà.

Tôi bình tĩnh trở lại.

Bạn cùng phòng biết quyền anh, hơn nữa hình như là một tay quyền anh.

Tôi biết ở quốc gia nào đó nghề này đánh người tương đương loại khỏi giới, chúng tôi không có lệ này, nếu hắn đấm tôi một phát, phỏng chừng tôi có thể thấy mẹ.

Cho nên đối mặt với cái nhìn chăm chú của cường địch, đa số thời điểm đều là trong lòng mắng cha hắn, trên mặt lại thành thật.

Nhưng người này lại không có ý thoái nhượng: “Mắng tôi?”

Tôi giả vờ không nổi nữa, hung hăng trợn mắt với cái tường, quay đầu lại đổi thành bộ mặt tươi cười, vừa quay lại đã thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống.

Người này có bệnh à?

Ghé đầu trên giường tôi sao mà ghé gần thế?

“Không dám, không biết là cậu, sau lại thấy trang chủ của cậu liền hối hận rồi.”

Tôi cười hì hì nịnh hót nói, “Ca, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi biết sai rồi, hôm nào mời cậu ăn ngon.”

Lời khách khí này chỗ nào cũng thấm đẫm truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc.

Đôi mắt một mí tử khí trầm trầm nhìn chằm chằm tôi, môi mỏng lúc đóng lúc mở: “Ngày nào?”

Tôi sắc mặt cứng đờ, cười gượng nói: “Cậu gần đây không bận hả?”

Bạn cùng phòng vẫn tử khí trầm trầm nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nhắm mắt, cắn răng một cái: “Tối nay?”

Bạn cùng phòng tiếp tục hỏi: “Ở đâu?”

Tôi gãi gãi đầu: “Tỷ đệ khoai tây?”

Bạn cùng phòng trầm mặc, lúc tôi đang mừng thầm đại thiếu gia chướng mắt thức ăn bình dân, hắn gật đầu.

Tôi chậm rì rì mà mặc quần áo.

Mười lăm chiếc qυầи ɭóŧ đã khiến tổ chức tổn thất lớn.

Nhưng có thể miễn một đấm, coi như của đi thay người.

Tôi ngồi ở cái bàn đầy dầu mỡ trong “Khu mỹ thực” của trường, nhìn bạn cùng phòng giống như bệnh tâm thần từ trong túi móc ra bao tay dùng một lần, cồn phun sương, khăn ướt tiêu độc, còn có một bộ đồ ăn cá nhân.

Hắn cẩn thận lau bàn một lần, làm tôi nhớ tới mấy ngày trước hắn lần đầu tiên cùng tôi đi nhà tắm, cũng là một bộ động tác như vậy.

Tuy rằng tôi lớn lên soái, ngày thường có không ít người nhìn lén, nhưng cũng chưa nhiều như lần này.

Tôi xấu hổ đến đũa cũng dùng không tốt, khoai tây không kẹp lên được, còn văng bẩn cả áo.

Tôi không để ý, tiếp tục vùi đầu ăn, đột nhiên cảm giác không khí có chút an tĩnh, ngẩng đầu đã thấy người bên tay phải mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm mình, giống như tôi là chén đồ ăn vậy.

Tôi đại khái đã biết hắn vì sao nhìn mình.

Giữa mày hắn có một vệt nhỏ màu hồng, đang từ từ chảy xuống.

Tôi cảm giác mạng nhỏ của mình giống như vệt hồng kia, sắp bị hủy thi diệt tích.

Tôi nơm nớp lo sợ mà rút khăn giấy cẩn thận lau cho hắn.

Hắn không nói gì, hơi hơi cúi đầu để tôi lau.

Không bị hành hung.

Tôi thụ sủng nhược kinh mà ăn xong.

Buổi tối đi tắm, qυầи ɭóŧ lại lần nữa biến mất.

Lần trước tôi mua một hơi mười cái qυầи ɭóŧ, kết quả đều bị trộm, cũng không thể lại lấy của bạn cùng phòng đi?

Cũng may sắp được nghỉ, tôi rốt cuộc có thể thở ra một hơi, thoát khỏi tên ác ma trộm quần kia.

Kỳ thật tôi cũng suy nghĩ rất nhiều biện pháp, 36 kế đều đã dùng tới, nhưng mà tôi ôm cây đợi thỏ, hắn ẩn núp kỹ càng.

Tôi tức giận đăng bài nặc danh trên tường:

“Có người trộm quần cộc của tôi. Nhà tắm nam 9h30 tối, quầy số 7, quần cộc của ông đây đẹp hay là thơm hả, hai ngày không thay rồi đấy đại ca, chiếc thứ hai mươi lăm, lập tức dừng ngay cho tôi, đừng để tôi bắt được.”

Bài rất nhanh được đăng lên, thậm chí quản trị viên còn gắn sao.

Tôi thật không hiểu cái này có gì buồn cười, bạn bè trên diễn đàn giống như phát rồ, thích sát muối lên vết thương của người khác, đây là chuyện mà người sẽ làm sao.

Phía dưới thậm chí trào ra một đám người bị hại giống tôi, bất quá tôi có chút không rõ bọn họ bị trộm thật hay đùa, trích sao vài câu bọn họ bình luận lại đây:

“Ok hiểu rồi. Nam hài tử phải bảo vệ tốt chính mình, lâu chủ nói quá đúng, mọi người đi tắm nhớ mang theo khóa, khóa lại du͙© vọиɠ biếи ŧɦái, khóa lại chính mình trong sạch……”

“Trộm qυầи ɭóŧ không phải trộm. Người đọc sách sự, sao lại kêu là trộm?”

“Có lẽ hắn chỉ là ngại nói thích cậu.”

Còn có rất nhiều người tag bạn bè người thân: “XXX thừa nhận đi, đem qυầи ɭóŧ trả cho người ta kìa.”

Có một bình luận lẻ loi trong đống bình luận rất không đáng chú ý, nhưng tôi lại nhạy bén mà phát hiện nó khác biệt.

Mấy chữ vô cùng đơn giản, mang theo một cảm giác quen thuộc .

“Tôi không trộm.”

Tôi nhớ trước kia có nữ minh tinh trộm chó của bạn trai cũ bị người tố cáo, nàng lên nick phụ nói một câu “Viên Lập không trộm chó.”

Sau đó bị tìm ra ID cùng với mấy bình luận bôi đen người khác.

Bình luận này cùng câu “trộm chó” kia có hiệu quả như nhau.

Tôi chỉ trả lời duy nhất bình luận này.

“Con mẹ ông, nghỉ tôi về nhà, ông giỏi ông tới mà trộm.”

Người nọ trả lời rất nhanh: “Tôi không trộm.”

Tôi tức đến bật cười.