Chương 9: Tôi nghe Hứa Thần gọi cậu ấy là "Anh Hữu", cậu ấy là La Đại Hữu sao?

Giang Hựu ở khu hút thuốc cuối hành lang một lát, buổi huấn luyện bắt đầu từ một giờ chiều, đến bây giờ đã kéo dài bảy tám tiếng đồng hồ, anh giơ tay ấn nhẹ thái dương, ba phút sau, anh hút nửa điếu thuốc thì không hút nữa, dập thuốc ném tàn thuốc vào thùng rác, xoay người trở về phòng huấn luyện.

Yuka và Trần Dương là đồng đội luyện súng nhiều nhất với anh, độ ăn ý rất cao, lúc này ngay cả phòng tùy chỉnh cũng mở xong.

Súng và đạn đều đã được thiết lập trước, ba người cộng thêm một đồng đội khác trong đội cùng nhau vào trận, sau khi nhảy dù, rất nhanh mỗi người một tay cầm M24.

Bốn người chia làm hai đội, một người phụ trách đấu súng với Giang Hựu, người còn lại phụ trách cứu đồng đội.

Giang Hựu không thường xuyên sử dụng khẩu M24.

Thứ nhất là bởi vì khẩu M24 là súng cũ, trong các bản đồ cũng không phổ biến, thứ hai là so với khẩu 98K, nếu không mang theo □□, cảm giác M24 trong tay Giang Hựu sẽ kém hơn rất nhiều.

Đường đạn bay căn bản không phải là vấn đề, vấn đề chỉ nằm ở cảm giác tay.

Lần này sau khi nhặt được súng, Giang Hựu đặc biệt không giả vờ □□, quan sát địa hình tìm một nơi trú ẩn, chờ người cách đó mấy trăm mét lộ diện, anh liền một phát bắn ra ngoài.

Tốc độ đủ nhanh, nhưng nó không trúng.

Yuka rất phấn khích: "Cuối cùng cũng có khẩu súng Hựu Hựu của chúng ta bắn không tốt!"

Giang Hựu không nói gì, thay một viên đạn.

Yuka thấy mình vừa rồi bất động làm bia ngắm Giang Hựu cũng không bắn trúng, dứt khoát từ phía sau tảng đá nhảy ra, nhảy nhót làm nhằm bia ngắm di động.

Giang Hựu lại một viên đạn đi qua, vẫn không trúng.

Nhưng tốt xấu gì cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, cảm giác tay cũng đến nhanh hơn người bình thường một chút.

Cũng chỉ sau khi hơn mười viên đạn bắn vào không khí, Yuka cho dù trong trạng thái chạy nhảy, Giang Hựu cũng có thể bắn trúng thân thể hắn.

Yuka dừng lại để bơm thuốc: "Xong rồi, Hựu Hựu nhà chúng ta sẽ cướp bát cơm với tôi."

Trong chiến đội AG, Yuka chủ yếu tấn công bắn tỉa tầm xa, trong khi Giang Hựu phụ trách tấn công cận chiến.

Yuka dù sao cũng là tay súng bắn tỉa của chiến đội, tuy rằng nói như vậy, nhưng nếu thật sự muốn Giang Hựu đạt tới trình độ của cậu, còn phải luyện nửa năm nữa.

Trần Dương liếc anh một cái, sau đó lại nhìn về phía Giang Hựu: "A Hựu, vừa rồi cậu có phải lại giúp bạn cậu dẫn em gái ăn gà hay không? ”

"Ừm."

"Chị gái nhỏ nào?"

"Lần trước."

Lời này vừa nói ra, Yuka và Trần Dương rất ăn ý liếc nhau.

Yuka là điển hình xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, ngay cả bia ngắm di động cũng không muốn làm, kéo ghế xoay đến trước mặt Giang Hựu: "Hựu Hựu, cậu vẫn luôn chơi với chị gái nhỏ kia, không phải thích người ta chứ?”

"Không có." Mí mắt Giang Hựu hạ xuống, sau đó cằm khẽ nâng chỉ lời bài hát vô ích: "Cút về.”

Chơi cùng mấy lần mà thôi, nhất định là chưa tới thích.

Giang Hựu trước kia cũng không phải không giúp Hứa Thần dẫn theo em gái, Hứa Thần cùng người khác giới duyên cực kỳ tốt, hơn nữa kỹ thuật ở trong người qua đường cũng coi như không tệ, người lớn lên lại đẹp trai rạng rỡ như ánh mặt trời, cho nên cách năm ngày sẽ có bạn nữ hoặc đàn chị gọi cậu ta chơi game.

Điểm K/D thấp còn tốt, lúc sau Hứa Thần tích lũy càng ngày càng cao, cao thủ cùng trận cũng đều tầng tầng lớp lớp, ngay cả số lần bị gạt nhiều hơn, Giang Hựu sẽ bị cậu ta gọi qua.

Giang Hựu tuy rằng là tuyển thủ chuyên nghiệp, bình thường thi đấu huấn luyện không ít, nhưng cũng không phải không có thời gian rảnh rỗi.

Huống chi đấu cùng K/D cao là huấn luyện, K/D thấp cũng là huấn luyện. Chỉ có điều trước đây huấn luyện viên cũ chủ yếu huấn luyện ý thức, sau này huấn luyện là thao tác và cảm giác.

Kỳ Noãn là cô gái thứ tư Hứa Thần bảo anh giúp đỡ mang theo.

Thanh âm của cô dễ nghe, sẽ không cùng Hứa Thần nói một ít lời mập mờ, sẽ không làm nũng tỏ vẻ dễ thương muốn đông muốn tây, sau khi bị người gạt câu đầu tiên tuyệt đối là thật cẩn thận xin lỗi, chủ yếu chính là, ngoại trừ gọi anh một lần "Chồng", nhưng mỗi lần cô nhặt được thứ tốt, cũng đều sẽ trước tiên chạy đến trước mặt anh đưa tới.

Giang Hựu cũng không bài xích chơi trò chơi với gà.

Dù sao là tuyển thủ chuyên nghiệp, thao tác và ý thức của anh đều rất mạnh, đừng nói K/D thấp, ngay cả K/D cao anh cũng có thể mang theo.

Mấy em gái trước cũng là gà mờ giống nhau, chẳng qua hôm nay lúc cùng gà con chơi game, hình như anh sẽ càng muốn dẫn cô ăn gà.

Nhất là sau khi cô vung nắm đấm lung tung bị người ta đánh chết, rất bất đắc dĩ lại ủy khuất nói một câu "Muốn vào bo sau đó đưa M24 cho anh".

Trong nháy mắt, Giang Hựu thậm chí cảm thấy đó là vấn đề của anh, cho nên không thể dẫn cô còn sống vào vòng bo.

Trong thực tế, đó thực sự là vấn đề của anh.

Vừa rồi liếc mắt nhìn Yuka, anh đem xe lái ra trước xe đựng hàng một chút, tầm nhìn bị bại lộ, bị địch đã sớm nằm xuống bắn một phát vào đầu.

Giang Hựu rời mắt vài giây, kết quả cũng giống như vừa rồi ở trong trận, lần này cũng bị một phát bắn trúng đầu.

Thanh âm của Trần Dương vang lên: "A Hựu, cậu đứng đó nghĩ gì?”

Giang Hựu buông chuột ra, nhắm nửa mắt dựa vào lưng ghế: "Không đánh nữa”

"Hựu Hựu, tháng sau cậu có phải muốn phát sóng trực tiếp không?"

"Ừm."

Chuyện livestream này, Giang Hựu thật ra không muốn làm.

Khổ nỗi anh là một thành viên của chiến đội AG, hợp đồng đã ký, dù đi ngang qua sân khấu cũng phải đi.

Yuka: "Tôi có linh cảm lần này sẽ lên hot search.”

Trần Dương hiếm khi gật đầu đồng ý: "Tôi cũng nghĩ vậy.”

Giang Hựu không đáp lại, nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút sau, lại mở phòng một lần nữa, cùng mấy người chạy lên bản đồ Miramar.

-

Từ lần đó bị ép xuống mở cửa vung nắm đấm vào không khí, Kỳ Noãn đã một tuần không thấy đại thần lên mạng.

Cô đối với trò PUBG này không tính là nghiện, nhưng cũng có một chút hứng thú, mỗi buổi tối đều phải cùng Lục Hi Hòa chơi mấy ván.

Một tuần trôi qua, cô và Hứa Thần ngược lại càng ngày càng quen thuộc, hai người thậm chí còn trở thành bạn tốt WeChat của đối phương.

Tối hôm đó, Kỳ Noãn vẫn online lúc 10 giờ như thường lệ, sau đó vẫn như thường lệ gửi cho Lục Hi Hòa một tin nhắn WeChat: [Hộp nhỏ, ăn gà.]

Cái hộp nhỏ: [Đến rồi đây]

Vừa nói xong, Kỳ Noãn liền phát hiện trong danh sách bạn tốt online có thêm một người.

Cô cho rằng là Lục Hi Hòa tác phong nhanh, kết quả mở ra xem, phát hiện thế nhưng là Eighteens một tuần cũng không online.

Ánh mắt Kỳ Noãn trong nháy mắt đã sáng lên, cô cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, chính là không hiểu sao lại có chút vui vẻ, một mình vui vẻ còn chưa đủ, cô còn muốn đem vui vẻ này chia sẻ cho Lục Hi Hòa, chụp ảnh màn hình máy tính gửi qua: [Cách một tuần, em trai đại thần cuối cùng cũng online]

Một tuần, cuối cùng?

Lục Hi Hòa và Kỳ Noãn quen biết nhiều năm như vậy, chỉ nghe hai từ này đã cảm thấy không thích hợp, cô ấy rất cẩn thận: [Cậu không phải thích anh ấy chứ?]

[Không đến mức đó.]

[Vậy bây giờ cậu đang làm gì vậy?]

Mắt trông mong chờ anh ấy online, còn nói không thích?

Kỳ Noãn suy nghĩ một chút, sau đó gửi hai chữ qua: [Truy tinh?]

Lục Hi Hòa trầm mặc.

Với hành vi hiện tại của Kỳ Noãn, nếu như không phải thích, vậy quả thật có chút giống fan não tàn theo đuổi minh tinh.

Cái hộp nhỏ: [Vậy cậu nói anh ấy là minh tinh nào?]

Kỳ Noãn: [Tớ nghe Hứa Thần gọi cậu ấy là "Anh Hữu"]

Cái hộp nhỏ: [?]

Kỳ Noãn: [Có thể là La Đại Hữu đi?]

Cái hộp nhỏ: [Xin hỏi cậu có bị thiểu năng trí tuệ không?]

Kỳ Noãn: [Lại nói tiếp, hồi nhỏ tớ còn rất thích mấy bài hát của La Đại Hữu.]

Lúc này nhắc tới La Đại Hữu, nha đầu này vừa nhìn liền không bình thường.

Cái hộp nhỏ: [Nói tiếng người.]

Kỳ Noãn: [Tớ muốn WeChat của đại thần.]

Kỳ Noãn suy nghĩ rất đơn giản, để đại thần lúc sau chơi game liền gọi cô lên, cô cũng không chiếm suất tổ đội, nhìn anh chơi là được.

Thêm WeChat cũng chỉ là để thuận tiện giao tiếp.

Bằng không chỉ dựa vào tình cờ gặp nhau như vậy, nói không chừng nửa tháng một tháng mới có thể đυ.ng phải một lần.

Kỳ Noãn là có động lực hành động tràn đầy, lúc này liền mở trò chuyện riêng, soạn một tin nhắn gửi đi.

Killyou: [Đại thần, có thể thêm một WeChat không? Lần sau khi anh chơi game, hãy nhắn cho tôi, tôi đến xem anh chơi game là được.]

Để thể hiện sự đáng yêu, mềm mại của mình, cô còn phá lệ ở cuối thêm một biểu cảm đáng yêu.

Năm giây trôi qua, mười giây trôi qua, nửa phút trôi qua...

Một phút sau, Kỳ Noãn phát hiện

——

Anh cư nhiên, logout rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Hựu Hựu thật sự rất cưng chiều.