Chương 2

Y không có hỏi ra miệng, đến tột cùng Tạ Tiêu là vì Giang Ý Tự, hay là vì thiên hạ thái bình, vì tính mạng của toàn bộ đệ tử Vân Hàm tông đệ tử, chấp nhận lựa chọn thứ hai.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, rơi vào trên người y, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị ấy vẫn chẳng khác gì trước kia.

Y dùng Vân Thiết kiên cố nhất trên đời khóa tu vi của Tạ Tiêu lại, dùng mạng người trong thiên hạ để uy hϊếp, ép Tạ Tiêu làm chuyện giao hợp ân ái với mình.

Hai mươi năm, Tạ Tiêu bị y giam cầm trọn vẹn hai mươi năm, Tiết Ngôn Hoài cũng an phận suốt hai mươi năm.

Đó là hai mươi năm Tiết Ngôn Hoài yêu nhất, cũng hận nhất.

Yn vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ cùng Tạ Tiêu không chết không thôi, vạn hận nghìn sầu dây dưa. Thẳng đến khi Giang Ý Tự xuất hiện, hắn mang một người đến, lấy tu vi cao hơn y rất nhiều bức Tiết Ngôn Hoài tới tuyệt cảnh.

Lại chính Tạ Tiêu, tự tay gϊếŧ chết y.

Khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, Giang Ý Tự lại đứng ở bên cạnh Tạ Tiêu một lần nữa, Tiết Ngôn Hoài chống mắt, nhìn người mà y dùng cả đời để yêu.

Nhưng chỉ nhìn thấy Tạ Tiêu ba trăm năm như một ngày, hai mắt không hề có lấy chút gợn sóng nào.

L*иg ngực bị kiếm Ly Trần đâm xuyên qua của y truyền đến ý lạnh thấu xương cùng với đau đớn tê tâm liệt phế, Tiết Ngôn Hoài giật giật đầu ngón tay, cảm nhận được dòng suối ồ ạt chảy xuôi từ chỗ ngực, máu tươi ấm áp uốn lượn.

Thân thể của y trở nên lạnh lẽo cứng ngắc như băng, cũng chính vào lúc này, một lượng tin tức lớn đột nhiên tràn vào trong đầu. Tiết Ngôn Hoài lúc này mới biết được, bản thân đang sống trong một cuốn tiểu thuyết tên là《 Kiếm Tiêu 》, y chẳng qua chỉ là một nhân vật phản diện hết sức bình thường mà nam chính gặp được trên còn đường trưởng thành, còn Tạ Yêu mà y chấp niệm mấy trăm năm, cũng chẳng qua chỉ là một thành viên trong số rất nhiều hậu cung của nhân vật chính Giang Ý Tự.

y muốn cười, rồi lại cười không ra tiếng, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống được nửa giọt.

Thi thể của y dần dần nguội lạnh, ý niệm cuối cùng của y trong ý thức mờ mịt là, ông trời đúng thật là cho y một trò đùa rất lớn, mỗi khi y cho rằng cả đời này của mình cũng chỉ có như thế, lại sẽ cho y một kinh hỉ thật lớn ngay chỗ mà y để ý nhất.

Cuộc sống trước đây của mình thì tính là cái gì, bị vu oan gặp cảnh nghèo túng thì tính là cái gì, hai mươi năm cùng với Tạ Tiêu thì tính là cái gì — cũng bởi vì y là nhân vật phản diện, những trải nghiệm nhân sinh này cũng chỉ vì để thiết lập trở nên phong phú hơn mà bổ sung vào, có thể hời hợt đoạn tuyệt sinh mệnh của y, để y rơi vào kết cục bi thảm người người phỉ nhổ, để lại tiếng xấu muôn đời.

Cấp cấp doanh doanh, hồng trần khách mộng, như vụ như yên, liêu liêu bất khả truy.

Hết thảy quy về yên tĩnh, chỉ còn lại buồn cười, không cam lòng cùng sự bướng bỉnh, cuối cùng một thân một mình, chẳng mang theo được bất cứ thứ gì của thế gian.

Suy nghĩ hỗn loạn từng chút một tràn vào trong đầu, Tiết Ngôn Hoài hoảng hốt nhớ lại, chính mình cũng từng ở trong Vân Hàm tông phong nguyệt vô biên này, trải qua rất nhiều năm nhiều tháng, vô số lần bừng tỉnh nhớ lại từ trong mộng, là đoạn thời gian mà y xuân phong đắc ý nhất, thoải mái mãn nguyện nhất.