Chương 10: Công bằng

Trước hết, người đuổi tới là Trình Uyển, nàng với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, ngự kiếm dừng lại bên cạnh Phù Thanh.

Kim Đan kỳ tu giả không cần ngủ, nhưng Trình Uyển như vậy chỉ là vì lo lắng cho việc của Phù Tố mà thôi.

Nhìn khắp đất trời là phế tích, Trình Uyển lại bắt đầu hoài nghi chính mình đang nằm mơ, nàng liền nhéo một phen vào đùi Phù Thanh.

“A! Ai!”

Vừa mới chợp mắt không lâu, Phù Thanh bị đau mà tỉnh giấc, nàng nhìn người khởi xướng không chút do dự liền cho một cái tát.

Trình Uyển nhanh chóng né tránh, vui vẻ nói: “Nguyên lai không phải mộng.”

Phù Thanh xoa chân mình, không hề giấu vẻ khó chịu: “Ngươi sao không véo chính mình.”

“Ta sợ đau mà.”

Lời này nghe có lý, phù hợp với tính cách hề hề của nàng.

Phù Thanh hận đến nghiến răng nhưng lại không đánh lại đối phương, chỉ có thể nắm cỏ dại trên mặt đất ném qua.

Trình Uyển nghiêng người, rồi lấy ra một viên đan dược đút cho Tề Thư Viện, nhanh chóng cầm máu.

Nàng lại ngồi xổm xuống kiểm tra xương cốt, phát hiện tình trạng khá nghiêm trọng, rồi móc ra một lọ đan dược, cẩn thận lấy ra một viên, trên mặt tràn đầy vẻ đau xót.

Khi đan dược sắp chạm vào miệng, nàng bỗng nhiên quay đầu lại: “Ngươi thích nha đầu này sao?”

Phù Thanh không nghĩ tới có câu hỏi này, nàng quyết đoán lắc đầu: “Không phải.”

“Sớm nói sao! Ngươi chỉ là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng thôi, chân cũng không ngoại lệ.”

Nói xong, Trình Uyển nhanh như chớp thu hồi lại đan dược.

Phù Thanh đầu đầy dấu chấm hỏi, nàng thật may mắn vì nữ chủ đang hôn mê, nếu không, hắc hóa nữ chủ có thể chém cả nàng và Trình Uyển thành trăm mảnh.

Khi đó, trong thôn, bảy đại cô tám dì sẽ bàn tán không ngớt về hai thi thể bị xé toạc.

Ban ngày ban mặt, Phù Thanh cảm thấy thân thể rất đau đớn, nàng nhìn nữ chủ bị thương ở chân, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ đây là thương ở thân ngươi nhưng đau ở lòng ta?”

Trình Uyển cũng không hỏi tại sao họ lại ở đây, chỉ nhìn chằm chằm vào khu vực sụp đổ, càng nhìn càng thấy hứng thú.

Chỉ chốc lát sau, Phù Tố cũng tới nơi, nàng phi thân một phen vớt lấy bảo bối nữ nhi của mình, suýt nữa làm nguy hại đến mạng sống của nữ nhi.

“Thanh Nhi! Ngươi như thế nào mà hư hỏng đến vậy!”

Nói xong, nàng không nhịn được nhìn về phía nữ chủ đang hôn mê, vẻ mặt đầy tò mò và bát quái.

Phù Thanh một hơi không kịp thở, suýt nữa bị cái lý do ái muội này dọa ngất xỉu, trong lòng không khỏi bực tức: “Không phải luôn như vậy sao? Ngươi nhìn gì? Ta hỏi ngươi ngươi nhìn gì đâu!”

Đột nhiên một tiếng vang lớn vang lên, ngọn núi phía trước nghiêng vân tới phong đột nhiên bị cắt làm đôi. Phù Thanh tinh mắt thấy chính mình gia tộc rơi xuống từ đoạn núi bị cắt.

Bang một cái, thi cốt vô tồn.

Phù Tố thấy nàng nhìn chằm chằm vào chỗ đó, hào khí nói: “Vì nương lại thu thập cho ngươi một gian.”

Thanh Hợp Cung chỉ có ba tòa núi cao: Lạc Hà, Vân Tới, và Linh Dược, còn lại ngọn núi đều thập phần thấp bé.

Những người có thân phận cao quý thì cư trú ở chỗ cao, nguyên chủ không thích mẹ đẻ cũng không ưa dược khí, bởi vậy ở tại vân tới phong.

Phù Thanh nghĩ sau này có lẽ sẽ phải đến Lạc Hà Phong để ở, trong lòng có chút lo lắng, một là sợ bại lộ, hai là nàng còn phải nhận một vị sư tôn kỳ quái.

“Phù Tố! Đây không phải ma khí, ngươi bảo vệ mạng sống!”

Trình Uyển vui vẻ như một đứa trẻ ngốc, điều này làm Phù Thanh rất là bất ngờ.

Nguyên tác trung Phù Tố xuất hiện rất ít, phông nền không rõ ràng, nguyên nhân t·ử v·ong cũng không minh xác, hiện giờ nhìn lại thì có vẻ là bị Phù gia quét sạch. Nhưng mối quan hệ giữa Trình Uyển và mẫu thân lại nhìn qua thập phần không tồi, đây là do nguyên nhân gì?

Phù Thanh nhìn hai người vui vẻ bên nhau, nhẹ nhàng nở nụ cười. Như vậy là tốt rồi, Phù Tố có thể sống sót thì tốt.

Một dòng nước ấm chảy qua gương mặt, Phù Thanh duỗi tay phát hiện chính mình đang khóc, nàng nhìn những giọt nước mắt nhiễm ướt tay, có chút không rõ.

Tề Thư Viện nhìn thấy cảm xúc của Phù Thanh, đáy mắt tối sầm lại, một ánh hồng quang thoáng hiện rồi biến mất, nàng từ từ tỉnh lại: “Sư tỷ.”

Phù Thanh đang bối rối vì cảm xúc của mình, đột nhiên nghe được giọng nói yếu ớt của nữ chủ, tâm thần chấn động, nàng cúi đầu nhìn, đạm mạc lên tiếng.

Phản ứng lãnh đạm như vậy hẳn là khiến bất kỳ ai cũng sẽ thất vọng buồn lòng, nhưng Phù Thanh lại thấy trên khuôn mặt thoát tục của nữ chủ nở rộ nụ cười hồn nhiên: “May mắn là sư tỷ không sao.”

Phù Thanh cảm thấy lương tâm bất an. Đây là cỡ nào đáng yêu một đóa tiểu bạch hoa! Rõ ràng là b·ị th·ương nặng mà lại an ủi người không b·ị th·ương.

Đau! Quá đau!

Phù Thanh cắn răng không có an ủi, nàng cõng nữ chủ ra ngoài đã là đủ ý tứ, không cần thêm gì nữa.

Tề Thư Viện nhịn đau ngồi dậy, mồ hôi như hạt đậu không ngừng chảy xuống nhưng nàng không hé răng, chỉ lộ ra nụ cười tươi thỏa mãn nhưng đầy áp lực thống khổ, nàng cứ như vậy nhìn Phù Thanh, trong mắt có chút áy náy.

“Là ta nhiều chuyện, sư tỷ vốn có thể né tránh, làm hại sư tỷ phải bế ta.”

Phù Thanh không thể chịu nổi.

Đứa nhỏ này sao lại ngoan như vậy! Ô ô ô, tác giả làm sao dám làm nàng chịu khổ như vậy về sau!

Vì an ủi lương tâm mình, Phù Thanh vẫn quan tâm một chút: “Ta không sao, ngươi lo cho chính mình đi.”

Tề Thư Viện cười cười, nàng nhìn chân mình gãy, giọng nhợt nhạt: “Không có việc gì, sư muội da dày thịt béo, quen rồi.”

Là một người xuyên thư, Phù Thanh tự nhiên hiểu nàng nói gì.

Nữ chủ xuất thân từ gia đình thư hương dòng dõi, nhưng nàng sinh ra lại chiêu quỷ, vận rủi không ngừng.Khi nàng còn nhỏ, có một đạo nhân tha phương đi ngang qua nhà nàng, đạo nhân đó chỉ là một người tu tiên gà mờ, hắn chỉ có thể phát hiện tề gia âm khí quá nặng là do nữ chủ, nhưng không thể nhìn ra thể chất đặc biệt của nàng.

Vì thế hắn khuyên cha mẹ nữ chủ từ bỏ nàng, nhưng Tề phụ Tề mẫu già rồi mới có con gái nên không muốn từ bỏ.

Hai người phàm nhân bình thường đạp sơn độ thủy, cuối cùng trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời đã đưa ái nữ lên Thanh Hợp Cung.

Họ bảo vệ nữ chủ quá tốt, khiến nàng có tính cách thà gãy chứ không chịu cong và lý tưởng chủ nghĩa quá mức. Cũng bởi vì tinh thần trọng nghĩa quá mãnh liệt, nữ chủ bị rất nhiều người khi dễ.

Sống không dễ dàng, nàng không đếm được bị bôi nhọ, dưới lớp xiêm y cũ nát là những vết thương chồng chéo, bị người khác chiếm trước cắt xén đủ loại tài nguyên.

Nhưng dù vậy, nàng cũng không từ bỏ kiên trì của mình, vẫn kiên cường mà tồn tại.

Sau này, khi nữ chủ nhập ma, thực lực mạnh mẽ, nàng tìm được chuyển thế của cha mẹ, nhưng họ đã là cha mẹ của người khác. Nàng đứng trong mưa nhìn thật lâu, lặng lẽ sửa đổi khí vận của họ rồi rời đi không chút lưu luyến.

Phù Thanh không khỏi đồng cảm sâu sắc, chỉ cảm thấy quá khổ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phù Thanh trở nên ôn nhu trong chốc lát, nhưng nàng vẫn kính sợ thiên mệnh, chỉ có thể trầm mặc không trả lời.

Phù Tố cuối cùng cũng cùng Trình Uyển trò chuyện xong, xác định những chuyện quá khứ sẽ không bại lộ nữa, nàng lại có tinh lực tưởng tượng về vận sự của nữ nhi.

Đôi mắt chuyển động, Phù Tố thân thiết nhìn Tề Thư Viện: “Ngươi tên là gì?”

Tề Thư Viện đôi mắt sáng lên, tựa hồ không nghĩ tới cung chủ sẽ cùng mình đáp lời, nàng có chút co quắp nhưng lại mang chút sùng bái: “Đệ tử tên là Tề Thư Viện.”

“Ừ, tên dễ nghe, về sau gặp chuyện gì đều có thể cùng ta nói, coi ta như mẫu thân là được.”

Tề Thư Viện chần chừ: “Này không hợp quy củ.”

Phù Tố bàn tay vỗ mạnh, bá khí trắc lậu: “Thanh Hợp Cung quy củ chính là không có quy củ.”

Phù Thanh nghĩ thầm: “Không có quy củ thì ngươi thiết lập thẩm vấn đường làm gì!”

Cũng may nữ chủ là người hiểu lễ nghĩa, hẳn là sẽ cự tuyệt.

Như thế, Phù Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo nàng liền nghe được nữ chủ nói: “Kia đệ tử đa tạ cung chủ.”

Phù Thanh nhắm mắt lại, nội tâm điên cuồng hét lên: “Sao! Ta đoạt sư tôn của ngươi, ngươi liền đoạt mẹ của ta?”

Lúc này nữ chủ đột nhiên nhìn lại, ý cười tươi sáng.

Phù Thanh bị lóa mù mắt.

Thôi, đoạt liền đoạt đi.