Chương 12: Trăng tròn

Phù Thanh đi ở đằng trước, trong tiệm màu sắc rực rỡ quần áo hấp dẫn nàng lực chú ý. Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, nơi này vẫn giao dịch bằng tiền thế tục. Phàm nhân và tu giả dù cách nhau một tầng, dù có ở gần tiên môn cũng không thể biết được bất kỳ tin tức gì về tu giả.

Phù Thanh nhấp môi nhìn chủ tiệm nhiệt tình chiêu đãi mình. Do nguyên chủ nhiều bệnh không xuống núi, lần trước xuống núi cũng đã trăm năm trước, khi đó vẫn là ông của chủ tiệm xử lý việc buôn bán.

“Cô nương, ngươi xem cái này như thế nào? Đây chính là kiểu dáng lưu hành ở hoàng thành,” chủ tiệm cầm trong tay một chiếc váy dài lụa mỏng màu lam nhạt, cổ áo và cổ tay áo được phác hoạ bằng chỉ bạc, eo thêu hai con cá chép màu bạc.

Phù Thanh nhíu mày, nàng lặng lẽ liếc nhìn nữ chủ, thấy nàng thành thật đi theo mình giống như một nha hoàn. Trong nguyên tác, nữ chủ luôn mặc áo lam, cho dù hắc hóa tu ma cũng là lam nhạt xiêm y, không biết tác giả lười đổi hay nàng chỉ thích mỗi kiểu đó.

Phù Thanh nhận quần áo từ tay chủ tiệm, mắt lóe lên ý tưởng tuyệt diệu, nàng cầm quần áo hướng về phía nữ chủ, giọng lãnh đạm: “Thay.”

Nhưng nữ chủ như thể cầm phải khoai lang nóng bỏng, sợ hãi nói: “Sư tỷ chọn là được rồi, ta không cần.”

“Bốn phái đại bỉ sắp tới, ngươi và ta gần gũi như vậy, đến lúc đó sẽ bị người khác chê cười.”

Tề Thư Viện cắn môi không nói gì, thật lâu sau mới nói: “Sư tỷ, nhưng ta không có tiền, trên người chút bạc cuối cùng đã đổi lấy mứt hoa quả rồi.”

Phù Thanh không ngờ nguyên nhân lại là như vậy. Thanh Hợp Cung đương nhiên sẽ không bạc đãi đệ tử, vì đại bộ phận đệ tử trong cung là Kim Đan trở xuống vô pháp tích cốc, mỗi tháng đều được phát tiền bạc để trang trải sinh hoạt.

Phù Thanh thầm cắn răng, nghĩ chắc chắn là bị ai đó cắt xén. Nàng thật sự không chịu nổi tính cách này của nữ chủ, mọi việc đều lo nghĩ cho người khác mà không biết bảo toàn chính mình. Đến mức bản thân sắp không có cơm ăn mà còn dùng tiền mua mứt hoa quả cho người khác.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, Phù Thanh có chút khó chịu, nàng nói thẳng: “Ngươi thử đi, tiền ta trả.”

Tề Thư Viện định nói thêm gì đó, nhưng Phù Thanh đã chặn lại: “Chỉ là chút tiền trinh, so với thể diện của Thanh Hợp Cung thì không đáng kể.”

“… Vâng.”

Tề Thư Viện bị đẩy đi thử quần áo, còn Phù Thanh thì tiếp tục đi dạo trong cửa hàng.

Kỳ thật, nàng và nguyên chủ có gu thẩm mỹ không khác biệt nhiều, chỉ là nàng không thích toàn thân đều là màu hồng. Chọn tới chọn lui, cuối cùng Phù Thanh cũng chỉ vừa ý một chiếc áo, nàng gỡ xuống chiếc hồng y, ngắm nhìn vạt áo với những bông hoa sơn trà nở rộ, rất là vừa lòng.

“Sư tỷ, đẹp không?” Tề Thư Viện hỏi.

Phù Thanh quay đầu lại nhìn, ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm, không khỏi khen ngợi: “Rất đẹp.”

Chủ tiệm cũng đúng lúc xen vào: “Ai u, cô nương cao gầy, bộ dạng lại tốt, sợ là Nguyệt Cung tiên tử cũng không bằng ngươi. Trong tiệm còn có vài món cùng loại, cô nương có muốn thử hết không?”

Tình cảnh này dường như quen thuộc, Phù Thanh đột nhiên nhớ tới lần nguyên chủ xuống núi trăm năm trước, bên tai vang lên thanh âm năm đó.

“Ai u, cô nương bộ dạng như thế, Nguyệt Cung tiên tử ở trước mặt ngài cũng phải hổ thẹn. Chiếc hồng y này hợp với ngài lắm, không bằng ngài thử xem.”

Khi đó, nguyên chủ bị lừa, dùng số tiền gấp ba lần giá thị trường để mua hết những chiếc hồng y trong tiệm. Kết quả là, nguyên chủ có cả tủ đầy hồng y, trăm năm không cần mua thêm quần áo.

Phù Thanh nhớ lại mà thầm cười trong lòng, lần này nàng sẽ không dễ bị lừa như thế nữa.

Nếu không phải lần này mây gió đổi thay, tủ hồng y đó còn có thể căng thêm một thời gian dài. Phù Thanh thầm đổ mồ hôi, nhịn không được cảm khái: "Gian thương bất kể ở thời đại nào đều tồn tại a."

Phù Thanh ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Chủ quán, tổ phụ của ngươi còn khoẻ mạnh chứ?"

Câu hỏi không đầu không đuôi này làm chủ quán ngẩn ra một lúc, hắn hồ nghi nhìn Phù Thanh: "Xin hỏi cô nương là?"

Phù Thanh buồn bã nói: "Không có gì, cứ gói những món này lại đi."

Khi rời khỏi cửa hàng, Phù Thanh đột nhiên nhớ tới chiếc nhẫn trữ vật mà sư phụ tặng. Nàng lặng lẽ thu quần áo vào đó. Tề Thư Viện nhìn quần áo trên tay mình đột nhiên biến mất, có chút khó hiểu: "Sư tỷ?"

"Về núi rồi sẽ cho ngươi. Đi thôi, dẫn ta đi nơi khác."

Tề Thư Viện đi ở phía trước, nàng không xa lạ gì với thị trấn dưới chân núi này, chẳng mấy chốc đã mua đủ những món cần thiết, thời gian còn lại là đi dạo.

"Nhà này bán bánh hạt dẻ rất ngon, sư tỷ có muốn nếm thử không?"

"Nếu muốn mua thêm trang sức, nhà này giá cả phải chăng hơn, nhưng sư tỷ không để tâm đến việc đó, chúng ta nên đến phía trước, chỗ kia tuy đắt nhưng rất tinh xảo."

Phù Thanh nhìn dáng vẻ hứng thú cao ngẩng của nàng, tâm tình đặc biệt phức tạp. Nàng tự hỏi không biết vận mệnh của Tề Thư Viện có thay đổi hay không, liệu có còn giống như trong sách đã viết.

Phù Thanh không suy nghĩ về những điều không biết đó. Tu chân vốn đầy hung hiểm, nàng chỉ muốn an ổn làm một phế vật.

“Sư tỷ đang suy nghĩ về việc bốn phái đại bỉ sao?” Tề Thư Viện hỏi.

Phù Thanh ngẩng đầu nhưng không trả lời. Thanh Hợp Cung là một trong những tông môn phụ thuộc của Lãnh Nguyệt Cung, phụ trách quản lý khu vực phía tây của Lãnh Nguyệt Cung. Còn có ba tông môn phụ thuộc khác của Lãnh Nguyệt Cung.

Bốn môn phái này tổ chức đại bỉ mỗi 50 năm, từ đó tuyển chọn những đệ tử ưu tú nhất để tiến vào Lãnh Nguyệt Cung. Môn phái nào có đệ tử được chọn cũng sẽ nhận được các loại tài nguyên từ Lãnh Nguyệt Cung.

Thanh Hợp Cung thành lập hơn hai trăm năm, nhưng đã bốn lần liên tiếp đứng chót, khiến các môn phái khác chê cười. Tuy vậy, Phù Tố không để bụng, nàng vẫn làm một chưởng quầy buông tay, giao mọi sự vụ cho đại trưởng lão và nhị trưởng lão. Hiện tại nhị trưởng lão mất tích, Phù Tố không có cách nào khác đành phải quay lại xử lý cung vụ.

Phù Thanh vô cùng ngưỡng mộ, nàng cũng muốn trở thành người như Phù Tố. Huống hồ, bốn phái đại bỉ căn bản không cần lo lắng vì trong sách, người xuất sắc nhất chính là Tề Thư Viện.

“Sư tỷ không cần lo lắng, ta tin tưởng sư tỷ,” Tề Thư Viện nói.

Phù Thanh nghi hoặc hỏi: “Tin tưởng ta?”

Tề Thư Viện đứng trước mặt Phù Thanh, gió nhẹ lay động làn váy nàng, phiêu phiêu lắc lắc, phảng phất như không thuộc về thế giới này.

“Mọi người đều nói sư tỷ là phế vật, nhưng ta tin ngươi,” Tề Thư Viện nói.

Phù Thanh định nói rằng những người khác nói không sai chút nào, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt rạng ngời của nữ chủ, nàng chột dạ mà không nói thêm gì. Hai người cùng nhau lên núi, tiếng ồn ào phía sau dần biến mất. Sau khi vượt qua bốn trận mê tung, họ nhìn thấy một con đường nhỏ dẫn đến cổng lớn của Thanh Hợp Cung.

Hai người đồng hành thu hút không ít ánh mắt từ các đệ tử, họ không biết bọn họ đang nói gì, nhưng chắc chắn không phải lời hay. Khi họ trở về chỗ ở, trời đã tối hẳn. Phù Thanh lấy ra những vật phẩm mua cho nữ chủ, sau đó không quay đầu lại mà rời đi một cách tiêu sái.

“Phanh!”

Tiếng vật nặng rơi xuống đất phá vỡ sự tiêu sái của nàng. Quay đầu lại, nàng phát hiện nữ chủ đã ngất xỉu. Chưa hết, xung quanh nữ chủ đột nhiên xuất hiện rất nhiều hư ảnh, một cỗ âm sát khí nháy mắt bao phủ nơi này.

Linh quang chợt lóe, Phù Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời, không nhịn được chửi thề một tiếng. Một vòng trăng tròn treo trên bầu trời đêm, ánh trăng thanh lãnh chiếu vào Tề Thư Viện đang hôn mê, làm rõ những quỷ ảnh hư ảo.

Phù Thanh định bước tới cứu người, nhưng Đỗ Hữu Hoan đột nhiên từ nhẫn nhảy ra ngăn lại nàng.