Chương 20: Dối trá

Trở về phòng, nữ chủ đã không thấy đâu, chăn đệm chỉnh tề, thậm chí không có một chút mùi máu tươi.

Phù Thanh nhíu mày: “Đi đâu vậy?”

“Sư tỷ, ngươi đang tìm ta sao?”

Giọng nói mềm nhẹ của nữ chủ xuất hiện từ sau lưng, làm Phù Thanh hoảng sợ.

Miễn cưỡng bình phục trái tim nhỏ, nàng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nữ chủ, không nhịn được nhấp môi không vui.

Tề Thư Viện theo ánh mắt nàng nhìn về phía cánh tay bị thương của mình, giơ tay khẽ vuốt: “Sư tỷ không cần lo lắng.”

Người bị thương không thèm để ý, Phù Thanh cũng không dám nói gì. Nàng lần này xuống núi đã khá lâu, hiện giờ mặt trời đã lặn.

Ánh nắng chiều nhuộm không trung thành kim sắc, xuyên qua mây mù mang lại cảm giác tĩnh lặng và thần thánh.

Phù Thanh từng nhiều lần nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, nhưng trước đây là nằm trên giường bệnh viện, qua cửa sổ nhìn mặt trời lặn, hôm nay tâm cảnh lại khác biệt.

“Sư tỷ cảm thấy đêm nay đẹp không?”

Phù Thanh gật đầu ra khỏi phòng, nàng đứng cạnh nữ chủ, cảm khái: “Thật mỹ lệ.”

Ánh nắng dừng trên mái tóc Phù Thanh, khiến nàng ánh lên sắc thái vàng kim, giảm bớt vẻ bệnh tật yếu ớt.

Hồng y váy trắng nữ tử khuôn mặt kiều mỹ, biểu tình lãnh đạm nhưng ánh mắt đầy ôn nhu, quanh thân lại lộ ra vẻ xa cách không thấy rõ.

Những mâu thuẫn trong khí chất này hợp thành một nàng, khiến đối phương có vẻ hơi hư ảo.

Tề Thư Viện lặng lẽ nhìn mặt nàng, ý có điều chỉ mà phụ họa: “Đúng vậy, thực mỹ.”

Phù Thanh còn tưởng rằng nữ chủ nói về ánh nắng chiều, nên chưa từng để ý.

Đột nhiên nhớ tới nhà của Tề Thư Viện vẫn còn lạn, Phù Thanh trầm ngâm một lát rồi nói: “Hôm nay ngươi ngủ ở phòng ta.”

Tề Thư Viện không phản kháng, chỉ có nhĩ tiêm (tai) nóng lên, đương nhiên đây không phải vì thật sự thẹn thùng.

Trình Uyển, đang chuẩn bị nhờ Phù Thanh giúp lần nữa, ngây ngẩn cả người, trong lòng tính toán phải tặng bao nhiêu linh thạch mới đủ ý tứ.

Phù Thanh phát hiện biểu tình kỳ lạ của Trình Uyển, nhịn không được hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Sau việc này, Phù Thanh quyết định buông một chút cảnh giác.

Kết hợp chuyện xưa của Trình Uyển với nội dung nguyên tác, Phù Thanh đại khái đoán được nguyên nhân phản bội Tề Thư Viện của nàng.

Rất đơn giản, bởi vì khi Tề Thư Viện tàn sát Thanh Hợp Cung, trình tu cũng bị liên lụy.

Tuy nhiên, việc này nữ chủ không biết, nàng không thể ngờ rằng dưới Linh Dược Phong còn có oan hồn.

Phù Thanh quét mắt một lần từ trên xuống dưới Trình Uyển, xác nhận đối phương không có việc gì mới hơi an tâm.

Trình Uyển tựa hồ đặc biệt yêu thích áo lục, lúc nào cũng mặc áo xanh mượt, giống như một cây hành lá.

Cây hành lá này cười ngâm ngâm mà đến gần, đặt tay lên vai Phù Thanh. Sau đó, nhận ra chiều cao của mình không đủ, yên lặng rút tay lại, ho nhẹ một tiếng: “Muốn nhờ ngươi giúp một chút.”

Phù Thanh nhíu mày: “Quá khó thì không giúp.”

“Thanh Nhi không cần tuyệt tình như vậy ~”

Dạ dày quay cuồng, Phù Thanh cảm thấy nổi da gà, nàng không khỏi không vui: “Trình trưởng lão, xin hãy bình thường một chút.”

Cuộc đối thoại này dường như không lâu trước cũng đã xảy ra, quả nhiên con người luôn lặp lại những sai lầm tương tự.

Trình Uyển cảm nhận được sự chán ghét của Phù Thanh nên thay đổi giọng điệu: “Nha đầu thúi, giúp ta thắng bốn phái đại bỉ, bằng không ta đánh gãy chân của ngươi!”

Nhìn vẻ hung thần ác sát của Trình Uyển, Phù Thanh cảm thấy thật thoải mái.

Thấy Phù Thanh có vẻ bị lay động, Trình Uyển lộ ra biểu tình chân chó: “Như thế nào, ngươi thích bộ dáng gì ta đều có thể biến, cho nên ngươi.”

“Cho nên ta từ chối.”

Phù Thanh dứt khoát cắt đứt mọi niệm tưởng của nàng.

Đùa gì chứ, một con cá mặn như nàng sao có thể làm điều đó? Điều này còn khó hơn việc chăn cừu.

“Ngươi!”

Trình Uyển suýt nữa tức giận đến ngất, nhưng nàng cũng không có biện pháp với Phù Thanh.

Nhìn cây hành lá như muốn nổ tung, Phù Thanh nhàn nhạt hỏi: “Ngươi đối Thanh Hợp Cung không có cảm tình sâu sắc, vì sao lại muốn ta thắng?”

Trình Uyển lấy ra đan phương chỉ vào một hàng chữ trên đó: “Này tịnh hư thảo là phần thưởng của bốn phái đại bỉ, bệnh tình của ca ca ta chuyển biến xấu không thể kéo dài thêm, nên ta hy vọng ngươi có thể giúp ta.”

Nói xong, nàng lại móc ra một xấp giấy, trên đó viết dày đặc chữ.

Phù Thanh cúi mắt nhìn, trên giấy thình lình viết “Bốn phái đại bỉ người dự thi tình báo”.

Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương Phù Thanh chảy xuống.

Phù Thanh tiếp nhận tờ giấy thô sơ giản lược, lướt nhìn qua, phát hiện tên của mình cũng có trên đó, trong lòng tò mò tiếp tục đọc.

Phù Thanh: Đại sư tỷ của Thanh Hợp Cung, bốn phái đại bỉ, không đáng sợ hãi (hắc tuyến hoa rớt), Kim Đan sơ kỳ, lần này là ứng viên lớn nhất. Thực lực không rõ.

Nàng mới trở thành Kim Đan cũng chỉ mới vài ngày, thế giới Tu Tiên cũng có mạng 5G hay sao?

Còn cái câu "hắc tuyến hoa rớt" và "sỉ nhục bốn phái đại bỉ" là ý gì?

Phù Thanh lại tiếp tục đọc xuống, thấy tên Tề Thư Viện.

Tề Thư Viện: Luyện khí nhập môn, lược.

Tốt thôi, thông tin này quá đơn giản. Nhưng đột nhiên Phù Thanh cảm thấy có điều không đúng.

Trong nguyên tác, Tề Thư Viện dù tu luyện sai công pháp nhưng cuối cùng cũng đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ, làm sao bây giờ lại chỉ là luyện khí nhập môn?

Phù Thanh nhìn Tề Thư Viện đang an tĩnh đứng bên cạnh, tu vi thực sự chỉ là luyện khí nhập môn.

Phảng phất như có quạ đen bay qua đỉnh đầu nàng.

Trình Uyển giật lấy tờ giấy, rồi cẩn thận thu lại: “Được rồi, đến lúc đó ta sẽ tìm cách thu mua. Nghe nói Phó Quế rất thiếu tiền.”

Nói xong, Trình Uyển cười dữ tợn, tỏa ra khí chất vai ác bản sắc: “Nếu hắn không chịu, ta chỉ có thể cường mua cường bán.”

Phù Thanh lặng lẽ dịch sang bên cạnh, trong lòng bi ai ba giây cho Phó Quế chưa từng gặp mặt.

Thanh Hợp Cung này thật sự là tiên gia môn phái sao? Sao lại có cảm giác như vào hang thổ phỉ thế này.

Trình Uyển rời đi, mang theo ánh sáng cuối cùng của ngày. Phù Thanh nhìn theo bóng dáng nàng biến mất ở phía chân trời, khẽ cười một chút.

“Sư tỷ cười cái gì?” Tề Thư Viện hỏi.

Phù Thanh quay đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt trong suốt, hắc không thấy đế, không có nửa phần oán hận.

“Chỉ là cảm thấy, tồn tại thật tốt.” Phù Thanh nói, ánh mắt vẫn hướng về phía chân trời nơi mặt trời vừa lặn.

Tề Thư Viện khẽ cười: “Sư tỷ lời này như là chết qua một lần vậy.”

Một câu nói khiến Phù Thanh cảm thán, những suy nghĩ về sinh mệnh đột nhiên tan biến. Nàng xoa xoa ngón tay, cố che giấu sự lúng túng: “Ốm yếu người, tự nhiên sẽ nghĩ nhiều chút.”

Tề Thư Viện gật đầu, rồi đau lòng giữ chặt tay áo của Phù Thanh: “Sư tỷ sẽ tốt.”

Phù Thanh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Chẳng lẽ nữ chủ đang làm nũng sao?” nàng nghĩ. Hảo đáng yêu a! Mau dừng lại, sư tỷ ta muốn biến thành biếи ŧɦái lạp.

Phù Thanh cố gắng xoa tay, cố nén xúc động muốn sờ đầu Tề Thư Viện, lạnh lùng ừ một tiếng.

Tề Thư Viện chớp mắt, vẻ mặt thuần lương: “Sư tỷ là cảm thấy không thể so lại Phó Quế sao?”

Phù Thanh lắc đầu: “Chỉ là không thích tranh đấu.”

Hơn nữa, nếu nàng thắng, chẳng phải là lại cướp đi sự nổi bật của nữ chủ sao? Vai ác tự mình tu dưỡng nói cho nàng điều này không thể. Nghĩ đến đây, Phù Thanh không nhịn được khích lệ: “Bất quá mọi người đều xem trọng Phó Quế, nhưng ta xem trọng ngươi.”

Tề Thư Viện mở to mắt, như thể vừa nhận được một món quà không ngờ. Ngượng ngùng một phen, nàng đột nhiên tiến lên nhào vào lòng Phù Thanh.

Phù Thanh vốn định đẩy ra, nhưng nghe thấy tiếng khóc nức nở như tiểu thú của đối phương, đứt quãng.

“Sư tỷ, cảm ơn ngươi.”

Phù Thanh cảm thấy tâm mình mềm nhũn, nàng không hề kháng cự, dù không quá thói quen bị người thân cận, nàng biệt nữu an ủi: “Ân, không khóc.”

Tề Thư Viện, ở góc khuất không ai thấy, nở một nụ cười thực hiện được, ôm Phù Thanh càng chặt, như tuyên cáo điều gì đó.

Vô luận ngươi là ai, hoài loại nào mục đích, nhưng ngươi đã trêu chọc ta, chúc mừng ngươi, hiện tại ngươi là món đồ chơi ta yêu thích nhất.

Như vậy, ở thời điểm chưa bị vạch trần, khi chân tướng chưa rõ ràng, hãy tiếp tục trận giả dối ôn nhu này.